Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 010: Lần đầu tiên gặp anh

Lại xảy ra chuyện



***

Cố Diệp kéo Cố Dương đến một con đường sầm uất dành riêng cho người đi bộ, đầu kia có một gian hàng bán áo liệm, chỗ này đối diện cổng sau của bệnh viện nên việc buôn bán cũng rất tốt. Cố Diệp đi vào cửa, nhìn cửa hàng đầy quen thuộc thì đáy mắt lộ ra một tia phức tạp

"Anh, dạng cửa hàng này không may mắn đâu. Anh muốn mua gì mà lại đến nơi như này thế?" Cố Dương ngồi yên trên taxi không chịu xuống.

Cố Diệp tóm nó xuống xe: "Em chờ anh một chút, lát nữa anh dắt em đi ăn."

"Vâng." Cố Dương ngoan ngoãn chờ ở cửa.

Cố Diệp vào trong kêu: "Chủ tiệm, cho cháu một trăm tám mươi mốt hộp chu sa*!"

*Chu sa, hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ.

Chủ tiệm là một ông già, nghe thấy Cố Diệp mở miệng đòi mua đồ tốt trong tiệm, chớp chớp mắt đánh giá Cố Diệp một chút thì đáy mắt hiện lên vài phần thất vọng. Lão từ từ đứng dậy rồi lại từ từ dựa vào quầy, nói bằng giọng khàn khàn: "Lúc trước cũng có thằng nhóc thích mua mấy cái chu sa này, đáng tiếc..."

Cố Diệp cười cười: "Có duyên ắt sẽ gặp lại."

Lão già lắc đầu, không tiếp tục đề tài, đưa chu sa cho cậu: "Cậu nhóc mặt mũi trong sáng thế mà cũng biết cửa tiệm này, thuộc phái nào vậy?"

"Không biết, sư phụ chưa nói." Cố Diệp mỉm cười chỉ mấy thứ: "Phiền ông, mấy thứ đồ này cũng lấy một phần."

"Cậu thật tinh mắt, toàn lấy đồ tốt." Ông lão nhịn không được nở nụ cười, bỏ đồ vào bịch, vừa đúng ba trăm.

Cố Diệp tính tiền rồi nhét đồ vào ba lô, ra cửa còn vỗ lên lưng nhóc. Thằng bé này gần đây ăn nhiều, lớn nhanh như thổi.

"Anh, anh mua gì thế?" Cố Dương cứ cảm thấy mấy thứ trong tiệm này hơi đáng sợ.

Cố Diệp nghiêm túc nói: "Là mấy thứ quỷ thích đó."

Cố Dương lập tức lạnh hết sống lưng, cái thứ đó thật sự sẽ gọi quỷ sao?!

"Giỡn chút thôi, là trấn quỷ." Cố Diệp và Cố Dương vào xe cười nói: "Đi, anh mang em đi ăn thật no, no rồi thì chiều nay mới dễ làm việc."

Cố Diệp dẫn Cố Dương sang bên kia bệnh viện, nơi có mấy tiệm cơm nhỏ: "Mì thịt bò nhà chúng tôi siêu ngon."

Cố Dương vừa ngẩng đầu đã thấy bốn chữ rất to trên bảng "Thịt bò Đại Vương", trên đầu con trâu còn có hai cái móc, bên phải vẽ một cái chén lớn thoạt nhìn rất thực tế, vô cùng có hơi thở bình dân. Cố Dương lại không biết, anh ba nó ngày thường ở nhà, đến đây ăn khi nào vậy?

Lúc ăn cơm, người bên trong không hề ít, hai anh em vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi, Cố Diệp cười gọi: "Ông chủ! Cho hai tô mì bò lớn, cho nhiều thịt bò một chút, thêm một quả trứng chim!"

"Ok luôn!" Vẻ ngoài ông chủ mập mạp rất dễ nhìn, lúc nào mở miệng cũng mang theo âm cười.

Không bao lâu, hai tô mì bò mau chóng được nấu xong rồi bưng lên trước mặt, Cố Dương vui vẻ cầm đũa: "Nhiều thịt ghê! Một tô lớn thế này là bao nhiêu tiền vậy anh?"

"Một tô hai mươi lăm đồng." Cố Diệp đưa đũa cho Cố Dương: "Mau ăn đi."

Cố Dương vừa kinh ngạc thán phục vừa cúi đầu ăn một tô lớn, ăn một miếng rồi quay đầu nói với ông chủ phía sau: "Ăn ngon lắm!"

Bà chủ ở bên cạnh nhìn dáng vẻ hai anh em cậu, rất lễ phép, cười ha ha, tặng hai người thêm một tô rau trộn.

Cố Diệp mỉm cười cúi đầu, im lặng ăn mì, mùi vị quen thuộc khiến mũi Cố Diệp không nén nỗi chua xót.

Cậu là cô nhi, từ lúc bắt đầu nhớ đã ở cô nhi viện, năm sáu tuổi được sư phụ nuôi dưỡng nên từ đó về sau theo ông từ sáng sớm đến khi đi ngủ. Sau khi đi học còn phải học đạo pháp, mệt đến mức không muốn học nữa, lại còn bị sư phụ mắng. Có một lần cậu không chịu nổi, cáu kỉnh trốn khỏi nhà, không ngờ vừa ra cửa đã lạc đường, đến khi cậu đói cồn cào thì sư phụ tìm đến đá một phát vào mông cậu thật đau. Đó cũng là lần duy nhất sư phụ đánh cậu nên ấn tượng của Cố Diệp rất sâu. Sau này sư phụ qua đời, mỗi lần cậu nhớ ông thì lại đi ăn tô mì này.

Vào lúc trong lòng Cố Diệp khó chịu, cửa bị mở ra, sau đó là một tiếng "Ôi chao!", là giọng một người phụ nữ hét lên.

Cố Diệp ngẩng đầu, thấy ngoài cửa sổ sát khí chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt trầm xuống, xảy ra chuyện rồi!

Một bà cô đứng ngay cửa vô cùng tức giận hét lên: "Ông chủ! Bảng hiệu nhà ông lại rơi trúng người kìa!"

Ông bà chủ thấy tình cảnh rối loạn thì chạy ra ngoài, ngoài cửa lập tức trở nên náo nhiệt hẳn lên.

"Tiệm các người bị cái gì vậy! Bao nhiêu chuyện náo loạn rồi! Trúng tà hả?"

"Đừng nói nữa, mau đến bệnh viện! Chị gái chảy máu nhiều quá!"

"Các vị giúp một tay với, đưa chị gái này đến bệnh viện mau!"

...

Mặt ông chủ tái nhợt, chạy vào trong cầm lấy tiền rồi lại hoang mang rối loạn chạy ra ngoài. Bà chủ nhìn tấm biển hiệu sụp xuống, lặng lẽ lau nước mắt, hai tháng này đúng là xui xẻo.

Cố Diệp lắc lắc đầu, cửa tiệm này ở phía sau bệnh viện. Bình thường những nơi như bệnh viện, lò mổ, nhà tang lễ, ngục giam, bãi rác hay nơi ái dục đều sẽ làm cho người chủ gặp xui xẻo. Hơn nữa tán che ngoài cửa sổ cũng không ổn, trong phong thủy có câu 'Hữu hình ký hữu sát', hai bên là dạng mũi nhọn, vừa vặn chĩa vào trong tiệm, nếu không phải ông chủ là người vui vẻ, thích làm việc thiện, phúc đức sâu bền thì bị thương sẽ là bọn họ. Trước kia không phải thế này, không biết lại sao lại thành như vậy.

Cố Diệp ăn no, lau lau miệng, lấy ra năm mươi đồng từ trong túi đi tính tiền, bà chủ miễn cưỡng cười, trông còn khó coi hơn là khóc: "Cậu bé ăn được không? Ngon thì lần sau đến nữa nhé."

Cố Diệp gật đầu, lấy ra một cái hồ lô đưa cho bà chủ: "Hình dáng của tán che kia bà nên đổi lại bằng phẳng đi, nhọn như vậy không ổn. Hồ lô này bà cứ để trên cửa sổ trong bếp đối diện với bệnh viện, đừng đóng kín cửa, sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa đâu."

Bà chủ nghi hoặc hỏi: "Sao cậu biết có cánh cửa đối diện bệnh viện?"

Cửa sổ đó do bọn họ xây dùng để thoáng khí, rất nhỏ, ở ngoài không thể thấy được.

Cố Diệp cũng không muốn giải thích, để hồ lô trên bàn rồi kéo Cố Dương đi. Chiều nay còn phải mua thêm mấy hồ lô nữa, nếu không sau này không còn gì để đựng quỷ.

***

Chiều đến, hai anh em mua một đống đồ, xe đi vào một sân vận động đông người thì cả hai lập tức cảm giác được một luồng hơi nóng bức. Hai bên cửa đông nghẹt người, một đám các cô gái giơ băng rôn điên cuồng gào khóc, trời lạnh nhưng không hề khiến sự nhiệt tình của các cô giảm đi chút nào, trong chớp mắt Cố Diệp và Cố Dương đã lẫn vào trong đám người.

"Em trai ơi, các em cũng là fan của anh Thụy hả! Tới đúng lúc quá!" Một nữ sinh ăn mặc rất đẹp nhiệt tình đưa cho hai cậu một tấm biển: "Cái này hơi nặng chút, hai em cứ giơ lên, hô giống như tụi chị này! Anh Lý Thụy là tốt nhất trên đời! Cố lên cố lên cố lên! Anh Thụy phải chăm sóc bản thân cho tốt nhé!"

Vẻ mặt Cố Diệp lạnh ngắt, fans chắc chắn sẽ không ngờ được khi trước Lý Thụy đã làm ra chuyện gì đâu.

Cố Dương xấu hổ: "Anh, anh có tìm lầm người không?"

Cố Diệp lạnh lùng: "Không tin anh của em à?"

"Không không không, em tin!" Cố Dương mau chóng ngậm miệng lại.

Lúc này, một chiếc xe MPV được bảo vệ hướng dẫn dừng lại, Cố Diệp cảm thấy cậu sắp bị mấy tiếng hét xung quanh làm cho điếc luôn rồi.

Một người trẻ tuổi lấp lánh ánh sao mặc chiếc áo lông bước xuống xe, vô cùng điềm đạm vẫy tay với fans của hắn: "Trời lạnh thế này, các bảo bối cẩn thận bị cảm, không có vé thì thôi đừng chờ nữa, nhanh về nhà đi."

Cố Diệp thấy nữ sinh vừa nói chuyện với họ che miệng khóc: "Anh Thụy ấm áp quá, tui cảm động quá!"

Cố Dương thẳng tính hỏi trực tiếp một câu: "Mỗi ngày mẹ chị nhắc chị mặc đồ, chị có cảm động không?"

Nữ sinh xoay người lại, khinh thường nhìn Cố Dương một cái, tức giận hỏi: "Cậu có phải là fan của anh Thụy không đấy? Hay là anti? Đến quấy rối hả?" Lời vừa dứt tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn hai anh em cậu, giống như lời Cố Dương, các cô có thể được ví như xác sống chuẩn bị vây cậu lại.

Cố Diệp vừa ôm biển hiệu vừa xách tai Cố Dương: "Thằng em em không hiểu chuyện, các chị đừng giận, để em dạy dỗ nó."

Sau khi Cố Dương bị kéo ra thì như vừa sống sót khỏi tai nạn: "Quá là đáng sợ luôn, quá nhiều người bị Lý Thụy lừa."

Cố Diệp cười châm biếm một tiếng, đôi mắt đen láy như nhìn thấu lòng người dễ đổi thay: "Em phải biết rằng, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, Thần quỷ khó lường, lòng người càng khó lường hơn, quỷ là người mà thành nhưng chết là do người hãm hại."

Cố Dương ngồi xổm trên mặt đất nhìn lên sườn mặt Cố Diệp, nó cảm thấy anh trai quen thuộc này cách mình xa quá.

Lúc này, Cố Diệp cầm lấy vé tiếp tục chen lên, cậu nhìn về phía kia: "Anh nghĩ chắc phải đợi buổi biểu diễn kết thúc rồi vào."

"Vậy, anh có cho chị gái kia vào không?"

"Người ở đây nhiều nên dương khí rất vượng, cô ấy sẽ không chịu nổi."

Cố Dương không có chủ kiến: "Vậy làm sao đây?"

Cố Diệp chỉ chỉ tường, vẻ mặt nghiêm túc: "Em ngồi xuống, anh giẫm lên em sau đó đưa cô ấy vào qua cửa chắn, khi nào về anh mua kẹo hồ lô cho."

Cố Dương: "..."

Giống như hôm nay cậu đi theo anh mình chỉ để đi lèo tèo phía sau xách giỏ vậy.

Cố Dương nhận lệnh ngồi xổm cạnh tường: "Vậy anh nhanh lên, trời tối rồi, mẹ mà gọi là chết luôn đó."

"Ừ biết." Cố Diệp trả lời, vừa giẫm lên lưng Cố Dương chuẩn bị trèo lên thì lập tức cảm giác được một luồng quỷ khí mạnh mẽ bay tới, hệt như khu rừng u ám quanh năm, khí lạnh bao trùm khiến cho Cố Diệp phải hít sâu một cái. Cậu quay phắt đầu lại, cảnh giác nhìn ra phía sau, chỉ thấy một chiếc xe MPV đang đậu xa xa ở đó, trên xe tử khí lượn quanh, tường vân tráo đỉnh, thụy khí thiên triều, loại hơi thở này rõ ràng cho thấy một mệnh cách đế vương cực kỳ hiếm có. Thế nhưng càng khiến cho người ta khiếp sợ chính là trên đỉnh xe còn có một Quỷ Tướng Quân mặc áo giáp thân hình cao lớn khôi ngô, đeo mặt nạ quỷ, cầm trong tay đại đao còn cao hơn cả người, toàn thân sát khí.

*Tường Vân tráo đính: đám mây cát lợi lượn lờ trên chóp; Thụy khí thiên điều: luồng khí may mắn.

Quỷ khí dày đặc và khí rồng màu tím vậy mà lại hòa vào nhau vô cùng hoàn mỹ, Cố Diệp khiếp sợ trừng lớn mắt, mệnh cách kỳ quái này, cả đời cũng khó mà thấy được!

Cố Dương cũng theo tầm mắt Cố Diệp nhìn qua, khiếp sợ nói: "Đù má! Con Maybach đã ngừng sản xuất! Hơn ngàn vạn đấy, cha cực kỳ thích con xe này luôn, đường cong thân xe mượt mà, xa hoa ổn trọng, không những cho thấy chủ nhân giàu có kếch xù mà còn cực kỳ biết thưởng thức, tiếc là ngừng sản xuất rồi! Cha mua chiếc Rolls-Royce về mà cứ tiếc nuối đến mấy ngày ăn cơm cũng không ngon."

Cố Diệp thờ ơ nghe Cố Dương luyên thuyên, trên mặt bớt đi vài phần nghiêm túc: "Em tư, người như thế thì được gọi là con trời, con của trời ấy, thần quỷ cũng không dám trêu chọc, về sau lỡ mà gặp được thì đừng bao giờ đắc tội."

Cố Dương cười khổ: "Anh à, anh có thể xuống khỏi lưng em rồi dạy dỗ sau được không?

Cố Diệp nén cười nói: "Xin lỗi."

Cố Dương bất đắc dĩ, thầm nghĩ câu xin lỗi anh nói không hề có tâm chút nào.

Nếu giới thương nhân đi ngang qua thì nhất định có thể nhận ra chiếc xe này, thiên tài nổi tiếng khắp Hoa Hạ, người trẻ tuổi giàu nhất trong danh sách Forbes, cũng là đại gia thương nghiệp số một trong nước, người thừa kế của nhà họ Úc – Úc Trạch. Năm nay anh hai mươi sáu tuổi, ba năm trước đã tạo ra một kỳ tích, đã làm cho tập đoàn khoa học kỹ thuật Diệp Hồng lung lay sắp đổ trở nên hùng mạnh chỉ trong nửa năm, bây giờ đã trở thành người dẫn đầu của ngành công nghiệp điện tử trong nước, chuẩn bị tiến quân ra thị trường thế giới.

Úc Trạch mặc một bộ đồ trắng, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, trên tay áo ghim một cái khuy măng sét, mỗi một chi tiết đều chứng tỏ anh chính là người của chủ nghĩa hoàn mỹ, toàn thân mang theo vẻ lạnh lùng cấm dục. Ngay cả nốt ruồi nơi khóe mắt cũng khiến anh thêm vài phần nhân khí, tóm lại là người lạ chớ tới gần.

Ngay khi Cố Diệp còn đang nghiên cứu mệnh cách của Úc Trạch thì cùng lúc đó, anh cũng nhìn ra phía bên ngoài, đúng lúc nhìn thấy Cố Dương và Cố Diệp đang trèo tường.

Thư ký ngồi cạnh anh đưa mắt nhìn theo, ra vẻ lấy làm tiếc mà nói: "Lại là học sinh trung học không lo học hành, trông dáng vẻ cũng ngoan ngoãn, thế mà lại đi leo tường, cha mẹ cũng không quản lý."

Úc Trạch quay mặt đi làm như việc không liên quan đến mình, giọng nói cũng hờ hững: "Rảnh rỗi."

Thư ký cười cười: "Lời này của giám đốc Úc quả là sâu sắc, nhưng mà giám đốc Úc, chúng ta thật sự phải đi qua con đường đó à? Nghe nói gần đây con đường đó xảy ra toàn những chuyện không may, có người còn nói trên đường ma quỷ lộng hành."

Úc Trạch nghe thấy chuyện này chỉ cười nhạt: "Trên đời này làm gì có quỷ? Sao tôi còn chưa thấy qua?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Anh công mà các bạn muốn tới rồi.

Úc Trạch: "Thế giới này vốn không có quỷ."

Cố Diệp nhìn lên nóc xe của anh: "Vầng, đúng là vậy nhể ~"

Quỷ Tướng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận