Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 023: Cậu ta còn sống à?

"Thủ pháp của người trừng phạt gã này, cậu có cảm thấy rất quen không?"



***

Cố Diếp lấy một cái hộp nhỏ tùy thân trong ba lô ra rồi lấy một cây bút chu sa trong cái hộp đó. Tiếp theo cậu ngồi xổm xuống vẽ một trận pháp trên mặt đất rồi đặt lá bùa vào giữa.

Đứng dậy lui về sau một bước, cậu vẽ thêm một hình nhỏ hơn.

Lại đứng dậy, lại vẽ.

Triệu Bằng Vũ đứng một bên nhìn, phát hiện Cố Diệp vẽ trận pháp này theo thứ tự giảm dần, càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng đơn giản nên khó hiểu hỏi: "Cố Diệp, cậu làm gì vậy?"

Cố Diệp vẽ xong trận pháp cuối cùng thì đứng lên, ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn.

Triệu Bằng Vũ đi qua: "Cậu cần giúp hả?"

Cố Diệp kéo tay Triệu Bằng Vũ, mở đầu nắp của bút chu sa, lộ ra một cây kim be bé. Triệu Bằng Vũ còn chưa kịp hiểu cậu muốn làm gì thì ngón tay đã tê rần: "Đù má! Cậu làm gì vậy?"

Cố Diệp nghiêm túc giải thích: "Mỗi trận đều cần một giọt máu, cậu khỏe mạnh hơn tớ, dương khí mạnh hơn tớ, dùng máu của cậu rất tốt."

Triệu Bằng Vũ nhíu mày: "Tớ thấy cậu sợ đau thì có."

Cố Diệp bị vạch trần cũng không phản bác, kéo tay Triệu Bằng Vũ nhỏ một giọt máu vào trận pháp rồi đẩy ra: "Cậu né xa xa vào, kẻo lại vướng tay tớ."

Triệu Bằng Vũ nghiến răng ken két, mẹ nó rốt cuộc cậu ta là loại bạn xấu xa cỡ nào!

Cố Diệp đứng trong trận pháp nhỏ nhất, nheo mắt lại, nhếch miệng cười lạnh: "Dương Minh đại khôi, Nguyên Cát văn xương, Âm Tinh thái cực, Thái Thượng tuyền cơ, nghe lệnh ta, quy vị!"

Cố Diệp vừa nói xong, ở một nơi cách hơn trăm cây số, một người trung niên đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, trừng lớn đến mức con ngươi chỉ to như hạt đậu. Gã không tin nổi đứng dậy, mở chiếc hộp tím trên bàn ra thì thấy lá bùa bên trong hiện lên một luồng sáng màu đen. Trong mắt gã lộ ra vẻ điên cuồng, đồng tiền cầm trên tay bỗng biến thành trường kiếm, hắn cầm lá bùa lên, vừa cầm vừa hoa tay múa chân.

Tấm bùa giấy gã cầm lên vốn còn đang ỉu xìu như rau chân vịt không đủ nước, đột nhiên thẳng tắp trong chớp mắt.

Cố Diệp nghiêng đầu như cảm ứng được gì đó, khóe miệng cậu nhếch lên, lại bước về trước một bước, đứng ở vòng tròn tiếp theo, bút chu sa vẽ thêm vài nét đơn giản: "Phi cương nhất hấp, vạn quỷ phục tàng, bách quỷ mau nghe lệnh, quy vị!"

Người trung niên cũng cảm giác được âm khí u ám bên cạnh mình. Gã hệt như rơi vào vũng bùn, linh khí càng lúc càng ít, đè ép làm cho hắn không thở nổi. m phong dưới bàn chân lại càng lúc càng lớn dần, gã vội vàng vừa niệm vừa nhảy, một tay xòe tấm bùa ra đốt rồi đổ tro tàn vào trong nước, nhịn cơn buồn nôn mà uống hết mới có cảm giác tốt hơn một chút.

Cố Diệp lại mím môi bước thêm bước nữa, thất tinh đấu trận, một bước này càng mạnh mẽ hơn, từng bước từng bước khiến đối phương cảm nhận được áp lực, rơi vào vực sâu tuyệt vọng, từng bước một phá hủy đi ý chí của đối phương, chơi kiểu này mới thú.

Triệu Bằng Vũ nhìn Cố Diệp cứ bước một bước lại lẩm nhẩm câu gì đó mà cậu ta nghe không hiểu, tấm bùa màu đỏ kia đã dần biến thành màu vàng. Mỗi bước Cố Diệp tiến lại càng gần, nó càng run mạnh hơn như đang sợ hãi, nhìn thôi cũng thấy quỷ dị vô cùng.

Người trung niên thở dốc một hơi, đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu như có cái gì đó ép xuống. Gã cảm nhận được quỷ khí dày đặc ở ngay phía trên bèn cắn răng leo xuống bàn, lấy ra một cây kiếm gỗ đào lâu đời quý giá rồi dùng hết sức lực đâm lên. Lực phía trên đột nhiên dừng một chút, trong ánh mắt của gã trung niên chợt trở nên vui mừng, hy vọng vừa mới lóe thì năng lượng kia đột ngột tăng lên gấp bội, hệt như có thứ gì đó mạnh mẽ nện xuống khiến cho kiếm gỗ đào "rắc" một tiếng nứt ra, người trung niên hét lên thảm thiết, tay cũng trở nên vặn vẹo mất tự nhiên, gãy mất tiêu rồi.

Cố Diệp che miệng, bước chân vẫn không ngừng lại, mãi cho đến bước thứ sáu thì cậu mới dừng, nghiêng đầu, hình như cảm ứng được thứ gì đó. Triệu Bằng Vũ cũng không dám lên tiếng quấy rầy, hắn sợ Cố Diệp xảy ra chuyện gì thì không thể ăn nói với Cố gia.

Cố Diệp dừng mười mấy giây, đột nhiên cười: "Mệnh này vững nhỉ, về đấu pháp thì bố chưa bao giờ thua." Rốt cuộc cậu nhấc chân, đứng vào trận pháp cuối cùng, một chân giẫm lên tấm bùa giấy: "Tứ thánh du dịch, Thất Sát hậu tùy, Ngũ Đế thiên ma, Bát Động quy y. Thiên quan địa trục, thiên binh địa binh, nghe lệnh ta, quy vị, tìm giết!"

Hai chữ cuối cùng vừa dứt, toàn bộ đại sảnh lập tức nổi lên một trận âm phong, bây giờ đang còn giữa trưa mà Triệu Bằng Vũ và dì Vương vây xem lại cảm thấy một trận gió lạnh lẽo. Cố Diệp bình tĩnh đứng nơi đó, tóc không gió mà bay, con ngươi đen láy, thấp thoáng còn mang theo nụ cười nhè nhẹ, phối với khuôn mặt tinh xảo của cậu giống như ác quỷ giáng thế, không hiểu sao lại cảm thấy có chút tà khí.

Gã trung niên hạ chú trực tiếp nôn ra máu rồi ngã xuống đất, tay chân vặn vẹo đã bị gãy thành mấy khúc. Gã nhìn tấm bùa giấy rồi kinh hãi nôn ra hai ngụm máu, trợn hai mắt hôn mê bất tỉnh.

Cố Diệp nhặt lá bùa trên mặt đất, lấy chiếc bật lửa từ trên bàn, đến một góc đốt đi rồi dặn dò người vẫn còn đang khiếp hãi: "Mấy ngày nay tốt nhất dì đừng ra khỏi cửa, nghe thêm một ít Kinh Kim Cương, tiền còn thiếu đưa cháu sau là được."

Cố Diệp gọi Triệu Bằng Vũ: "Đi, đi ăn, tớ mời cậu canh rùa coi như bồi bổ cơ thể."

Triệu Bằng Vũ phản ứng kịp thời, hai tay bóp lấy cổ Cố Diệp: "Tớ không có yếu đuối như thế nhé!"

"Vậy sau này cậu cùng tớ trảm yêu trừ ma, làm kho máu di động được không?"

"Cậu nghĩ hay lắm! Cứ thế mà xong chuyện à?"

Cố Diệp nhìn dì Vương một cái: "Còn lại chỉ có thể để tự dì giải quyết. Có lẽ người bạn kia của dì chỉ thích cuộc sống của nhà dì nên muốn cướp đi vận may, ai ngờ rằng tên thuật sĩ ngoan độc kia lại muốn mạng cả nhà dì Vương, tới mức không cho ai biết bí mật đó."

"Hiện tại thuật sĩ kia thế nào rồi?"

Cố Diệp thả lỏng nhún vai: "Không quan trọng."

Triệu Bằng Vũ im lặng, không quan trọng là sao?

Hai người đi vào thang máy, vừa hay gặp được một cô gái tầm hai mươi đang xách túi đi về, Triệu Bằng Vũ nhe răng vui vẻ nói: "Ui cha~ Chị gái học năm nhất về rồi đấy à?"

Cô gái tức giận trừng mắt với cậu, mắng nhỏ một câu 'thằng lưu manh' rồi lại hất ba lô lên, vung qua mặt Triệu Bằng Vũ, vô cùng cá tính.

Triệu Bằng Vũ xấu hổ: "Tính tình vẫn nóng nảy dữ dằn như vậy!"

Cố Diệp nhíu mày: "Con gái dì Vương à?"

Triệu Bằng Vũ buông tay: "Ừ đấy, không biết hồi bé tớ làm mích lòng chị ta thế nào mà giờ cứ gọi tớ là thằng lưu manh."

Cố Diệp cười cười: "Không chừng hồi bé cậu nghịch ngợm, đã làm chuyện khốn nạn gì đó mà quên rồi đấy."

Triệu Bằng Vũ gãi đầu, quả thật hơi chột dạ.

Hàng Tư Vấn gõ cửa, dì Vương vừa mới bị kinh hãi đi ra mở cửa, nhìn thấy đó là con gái thì mới kinh ngạc hỏi: "Sao con về nhanh vậy? Không đến bệnh viện à?"

"Vòng lại đường phía đông về nhà nhanh hơn mà. Cha gọi điện bảo không sao cả, chỉ bị gãy xương tay nên con về gặp mẹ trước."

Dì Vương nhìn sắc mặt con gái cũng không tốt, quan tâm hỏi: "Sao mặt mày lại thành thế này? Bệnh hả?"

Nhắc đến chuyện đó, Hàng Tư Vấn lại ôm cổ mẹ mình: "Suýt chút nữa mẹ đã không còn đứa con gái này rồi, may mà con nghe mẹ, đúng rồi, vị đại sư kia đâu ạ? Con phải đến chào một cái."

"Đại sư ấy về rồi, đoán thời gian thì chắc con cũng đã gặp ở trước thang máy đấy."

"Con chỉ thấy Triệu Bằng Vũ lưu manh đang dụ dỗ một cậu bé xinh đẹp thôi à."

Dì Vương bất đắc dĩ: "Cậu bé xinh đẹp đó chính là vị đại sư con muốn gặp đấy."

Hàng Tư Vấn khiếp sợ đánh rơi cả balo: "Mặt nhỏ vậy sao! Thụ quá!!!"

Dì Vương cũng không biết làm sao, con gái bà cứ đặt trọng điểm ở đâu ấy? Vóc dáng con trai tuổi này thì vậy thôi, đều gầy cả.

*Do chữ thụ đọc giống chữ gầy

Hai mẹ con cùng nhau đến bệnh viện thăm ông Hàng, xác nhận là không còn bệnh gì khác thì dì Vương mới gọi xe đi thẳng đến tiệm bán hoa.

Vào đến cửa tiệm, dì Vương đưa tay đóng cửa lại, bà chủ tiệm là một người đàn bà với nét đẹp hơi cổ điển, dáng người mảnh mai, mặc một bộ sườn xám màu lam, vừa thấy dì Vương ở cổng đã chạy đến: "Sao cậu rảnh rỗi đến đây thế?"

Mặt Dì Vương lạnh tanh, chờ đến khi bà ta đến bên cạnh mới giơ bàn tay múp míp lên tát cho một bạt tai: "Tôi mà không rảnh thì hẳn là bây giờ đang nằm trong bệnh viện rồi!"

Dì Vương mập mạp nên sức lực cũng lớn, bà chủ tiệm dáng người gầy yếu bị cái tát này làm loạng choạng cả người, suýt nữa thì nằm rạp trên đất, bà ta bụm mặt khiếp sợ nhìn dì Vương, ánh mắt giống như muốn nói, bà điên rồi sao?

Dì Vương nhìn gương mặt vô tội này của bà, tức giận đến mức muốn xé bà ta ra: "Mấy năm tay tôi đối xử với bà thế nào? Cha mẹ không có tiền tôi cho bà mượn! Bà không có chỗ ở, tôi giúp bà thuê nhà! Bà muốn mở tiệm hoa, tôi lập tức tìm người cho thuê giá thấp để bà thuê, giúp bà kéo khách! Hồi bé bị người ta ăn hiếp, tôi lập tức đánh chúng nó cho bà, sao bà lại muốn hại cả nhà của tôi như thế?"

Nước mắt bà chủ tiệm rơi lã chã, oan uổng nói: "Cậu nói bậy bạ cái gì thế? Sao tớ lại hại cậu được?"

"Bà đừng có mà cãi chày cãi cối, chữ của bà tôi nhìn từ nhỏ đến giờ, hơn bốn mươi năm, hai chúng ta đã hơn bốn mươi năm rồi đấy!" Dì Vương đau lòng đến đỏ cả vành mắt: "Tôi đến để nói cho bà biết tiệm này là tôi mở cho bà, cửa hàng này là của tôi, bây giờ tôi lấy lại. Trưa mai tôi sẽ cho người đến kiểm tra và lấy hết, còn bà lo đem hoa của mình cút cả đi, cút hết cho tôi."

Bà chủ nghe xong thì biết bà đã bị phát hiện, trên mặt tức khắc không còn chút máu, theo bản năng tóm lấy dì Vương không buông nhưng nhất thời không biết phải lấy cớ như thế nào.

Dì Vương căm ghét hất bà ta ra, mở cửa, nhận lấy chậu cây phát tài từ tay lái xe, chậu cây vốn đã bị Cố Diệp đập bể, đất trên rễ cây còn lưu lại mùi hôi thối: "Chậu hoa này trả lại bà. Tôi không thể lấy lý do bà hạ bùa cả nhà tôi để báo cảnh sát được, nhưng từ giờ tôi sẽ theo dõi bà, còn năm mươi năm nữa, bà cẩn thận mà làm người, nếu không, nếu không, có cơ hội thì tôi sẽ tạo cơ hội cho bà, để bà phải chuộc tội."

Chủ tiệm rốt cuộc cũng sợ hãi, con đường làm ăn sau này của bà bị đoạt mất thì phải sống thế nào đây? Bà chủ tiệm xông lên ôm lấy chân dì Vương, khóc lóc nói: "Mỹ Quyên, tớ nhận sai, tớ bị ma quỷ ám, cái này chỉ là mê tín dị đoan thôi, làm sao mà có tác dụng được? Tớ đúng là ghen tị sao các cậu có thể sống tốt như vậy, tớ quá khổ, rõ ràng là lớn lên với nhau, tớ cũng không xấu chút nào, học còn giỏi hơn cậu, sao cậu được gả đi lại tốt hơn tớ? Tớ không thể nào nghĩ ra được! Tớ chỉ muốn sự may mắn từ cậu thôi, cũng muốn có cuộc sống giống như cậu vậy!"

Dì Vương lạnh cả người: "Bà muốn cuộc sống của tôi thì tôi phải làm sao đây?"

"Cậu... Tớ cũng sẽ tốt giống như cậu, đối xử với cậu thật tốt!" Bà chủ tiệm khóc lóc lôi kéo dì Vương: "Tình cảm nhiều năm như vậy mà, tha thứ cho tớ lần này đi, sau này tớ không mê tín dị đoan, cũng không ghen ghét cậu nữa!"

Dì Vương cảm thấy buồn cười: "Mê tín dị đoan? Bà nghĩ là không có tác dụng? Không cần biết là có tác dụng hay không, nhưng cái tâm này của bà cũng khiến tôi buồn nôn rồi, mặt mũi đâu mà còn cầu xin tôi tha thứ? Tôi quá tốt với bà rồi, tốt đến mức ngay cả đồ của tôi bà cũng muốn lấy đi, đúng vậy không!" Dì Vương căm ghét nhấc chân lên, không rút ra được, lái xe bèn lạnh lùng lôi bà chủ tiệm ra.

Dì Vương lau đôi mắt đã ướt của mình, mặt lạnh tanh nói: "Người nghèo rất nhiều, nhưng không thể nghèo mà không có chí khí. Tôi đã nói với chồng bà, bà về với ông ta đi, sống cho tốt vào."

"Không được! Không thể nào! Ông ta sẽ đánh tôi chết! Sao bà lại độc ác như vậy?!" Bà ta khóc như mưa, lăn lộn đến mức cả người đầy đất, như điên như khùng mà nhào về phía dì Vương nhưng nửa đường đã bị lái xe kéo lại, đẩy sang một bên.

Mắt thấy dì Vương đã cao ngạo đi mất, bà ta bèn dùng cả tay cả chân mình mà bò về phía trước nhưng vẫn không đụng vào được một góc áo của dì Vương. Bà ta tuyệt vọng ôm mặt, cả người run rẩy. So với việc không còn nguồn kinh tế, không còn chỗ cho bà dung thân đả kích bà, thứ khiến bà ta sợ hơn chính là chồng bà. Tên ác ma kia, lão ta sẽ quấn lấy bà như một con giòi trong xương, hút khô đến giọt máu cuối cùng của bà. Cuộc sống mỗi ngày đều là bạo lực, khổ cực lắm bà mới thoát được, bà không thể tin dì Vương lại đối xử với bà như vậy, cũng không biết sau này bà ta phải lấy gì mà sống.

Run rẩy lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của dì Vương, bà ta muốn cầu xin một cơ hội nữa. Bà đúng là muốn có một cuộc sống như vậy, muốn đổi lấy cuộc sống của dì Vương, mơ về những ngày tháng hạnh phúc là có lỗi à? Không phải Vương Mỹ Quyên cũng đã yên lành xuất hiện trước mặt bà như thế sao? Rõ ràng chẳng có chuyện gì, sao lại đối xử với bà như thế?

Đáng tiếc thay, điện thoại mãi mãi không gọi được, bà đã bị block, tình bạn hoàn toàn chấm dứt.

Bà chủ tiệm khóc một trận trong tiệm hoa, quyết tâm gọi vào một dãy số: "Alo? Đại sư, tấm bùa lần trước đã bị phát hiện rồi, có còn cách khác không? Ông đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi đưa ông tiền, đưa ông ngày sinh tháng đẻ thì ông có thể cho tôi nhận vận may của bà ta, có được cuộc sống tốt, phải làm sao bây giờ đây? Phải làm sao đây!"

"Làm sao bây giờ hả? Thì trộn rau thôi, tên đó giờ bản thân còn khó đảm bảo thì sao có thể cứu bà được?"

*Câu "làm sao bây giờ" đồng âm với làm sao mà trộn đây nên khi được hỏi vậy ngta sẽ trả lời "thì trộn rau thôi"

Cái giọng cà lơ phất phơ này không giống vị đại sư lần trước, bà cảnh giác hỏi: "Cậu là ai?"

Bên kia nghiêm túc nói: "Siêu nhân mì tôm."

Hai thanh niên mặc áo khoác đen đứng trong cửa hàng nhỏ của ông thầy bói, sau khi cúp điện thoại của bà chủ tiệm hoa thì lại nhìn tên thầy bói thê thảm không ra hình người này, ghét bỏ đá hắn một cái: "Không làm thì không chết thôi, đụng tới kẻ khó chơi thì đúng là ông ngu lắm rồi, chúng tôi là người hội huyền học đây, mời ông cùng chúng tôi về tiếp nhận điều tra."

Một tên cộng sự khác trông còn khá đứng đắn: "Ông ta không nghe thấy cậu nói gì nữa rồi, đối phương không muốn mạng của ông ta, nhưng mà cách dạy dỗ này cũng quá ác độc, sau này cũng khó mà ăn cơm được nữa."

"Đáng đời! Cậu nhìn mấy thứ hắn ta nuôi đi, lấy mạng người nuôi tiểu quỷ rồi lại bán tiểu quỷ lấy tiền, chơi trò ác độc như thế, không biết trên tay hắn đã có bao nhiêu mạng người rồi. Ôi chao? Đây là gì vậy?" Hai người phát hiện trên tế đàn có một phù chú bị rách, cái bọn họ kinh ngạc không phải là chú này độc ác mà chính là bộ dạng mà bùa chú này đang phơi bày ra, dường như đã bị thứ gì đó nghiền nát, phát ra màu vàng chói mắt. Có thể tạo ra một thành quả như vậy, chỉ có thể là một đồ vật rất hung và rất cứng.

Người tự xưng là siêu nhân mì tôm trở nên nghiêm chỉnh lại: "Thủ pháp của người trừng phạt gã này, cậu có cảm thấy rất quen không?"

Đồng sự hắn cẩn thận nhìn bùa chú: "Đem về cho Lục Vân giám định đi, có thể cái phái kia còn có truyền nhân."

"Tính cách của người phái đó sẽ không giống nhau hết chứ?"

"Thế thì, tầng quản lý sẽ đau đầu rồi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận