Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 013: Cứu một tên qua cầu rút ván

Thưa thầy, Cố Diệp gian lận, cậu ta dùng thủ đoạn đặc biệt để gian lận!

***

Cố Diệp cười cười: "Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không chứ."

Lâm Tử Hào xấu hổ cười: "Sao vậy được, cậu nghĩ đi đâu vậy."

Cố Diệp híp mắt nhìn hắn, bĩu môi từ chối cho ý kiến rồi lại quay về xấp bài tham khảo mà Hạ Tường cho cậu, cam đoan với Hạ Tường: "Tớ sẽ đọc kỹ càng, cậu không cần phải giám sát tớ thế đâu, lần này nhất định sẽ xong, tớ thề."

Lúc này trên mặt Hạ Tường mới lộ ra một nụ cười: "Tớ tin cậu!"

Cậu không hề cho Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn một chút mặt mũi nào, hai người bọn họ cũng hiểu, Cố Diệp đúng là không định gặp bọn họ thật. Lúc Lâm Tử Hào đi còn khinh thường liếc nhìn Cố Diệp, thẹn quá hóa giận nghĩ không biết tại sao cậu lại tự tin như vậy, dám nói có thể làm xong, chẳng lẽ định dựa vào đám yêu ma quỷ quái nô dịch kia để biết được đáp án à?

Không chỉ Lâm Tử Hào mà cả lớp đều lạnh nhạt với Cố Diệp, thành tích cả năm của cậu xếp đầu từ dưới đếm lên, ngay cả Tiền Chấn đi học hay ngủ điểm thi còn cao hơn cậu, lần nào cậu cũng kéo điểm trung bình của cả lớp xuống.

Hai nữ sinh khuyên can: "Cố Diệp, cậu vẫn nên để Hạ Tường kèm cậu học thì hơn, cậu ấy rất giỏi, thành tích cũng tốt lắm."

"Đúng vậy đấy, Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn cũng không tệ, năm ngoái thi cuối kỳ còn nằm trong top 10, có thể kéo cậu lên vài điểm đó."

Cố Diệp nghe thấy ý tốt của bạn học thì cũng không phản đối, chỉ cười cười không nói lời nào. Hai nữ sinh cũng thấy, năm nay khi quay lại, Cố Diệp đã thay đổi không ít, thêm thanh tú, cũng thích cười, rất sáng sủa, bây giờ đã có không ít nữ sinh muốn nói chuyện với cậu, mà không biết vì sao trên người Cố Diệp luôn có một cảm giác xa cách, không thể đến gần được.

Sau khi Lâm Tử Hào trở về chỗ ngồi của mình thì lại nghĩ đến ánh mắt xem thường của Cố Diệp. Hắn do dự một chút, mở ngăn kéo ra, chột dạ giấu đồ đã chuẩn bị trước đó giấu xuống dưới cùng sách vở. Hắn hơi sợ, sợ Cố Diệp.

Thoáng chốc, ngày thi thử càng lúc càng gần, học sinh cấp ba đều tập trung vào ôn tập nên cũng lười quan tâm chuyện Cố Diệp có học tốt hay không. Rốt cuộc đến ngày thi, thầy Vu động viên mọi người trong tiết tự học như thường lệ, vẫn là nhưng câu như nếu lần này em thi tốt thì có thể tạo tiền đề cho cuộc sống mai sau, vô cùng quan trọng. Vẻ mặt Cố Diệp đờ đẫn nhìn các bạn học nhiệt huyết sôi trào, họ hận không thể biến bút thành đao, xem bài thi như tên tiểu nhân chém tơi bời để chúng phải quỳ xuống khuất phục. Bây giờ Cố Diệp cảm thấy thầy Vu thật may mắn khi chọn nghề nhà giáo nhân dân vĩ đại này, nếu để ông ấy đi bán hàng đa cấp thì chắc thế giới này xong luôn rồi.

Đại hội động viên qua đi, căn cứ vào yêu cầu của thầy, khối mười hai có hai ngàn học sinh, thứ tự lớp đã bị xáo trộn. Cố Diệp bốc trúng số báo danh là 2000, Hạ Tường là 0009, Triệu Bằng Vũ là 1338, từ đó suy ra, sự sắp xếp này hoàn toàn là dựa vào thành tích thi lúc trước.

Triệu Bằng Vũ nhìn thấy số của Cố Diệp thì không thể ngừng cười: "Ha ha ha ở phòng 30, cậu còn nằm sau cả tớ nữa! Lần này là cậu lọt vào trong một đám học tra, nhưng cậu yêu tâm, cậu nhất định sẽ là người tốt nhất trong đám học tra đấy, người ngoan nhất!"

Cố Diệp ghét bỏ: "Thứ có kiếp đào hoa sắp chết kia, chế giễu người khác còn không biết xấu hổ à?"

"Đù má! Người anh em, cậu đừng như vậy chứ!" Trong lòng Triệu Bằng Vũ lạnh lẽo: "Thật hay giả vậy? Cậu đừng làm tớ sợ! Tớ có đào hoa chút nào đâu mà lại có kiếp đào hoa, sau này có bị liệt dương không vậy?"

"Vẫn là câu nói cũ, đừng đi qua cầu." Cố Diệp nhìn vầng trán của Triệu Bằng Vũ, lo lắng đánh vào trán hắn: "Lúc sắp chết thì cái tát này còn có thể giữ được mạng chó của cậu."

"Vậy cậu đánh thêm hai phát nữa đi!" Vẻ mặt Triệu Bằng Vũ vừa đau khổ vừa sợ hãi: "Cha ơi đánh con thêm lần nữa đi!"

Hạ Tường khuyên nhủ: "Ở trường cậu cũng có đào hoa đâu, sợ cái gì? Giờ lo đưa bài cậu làm đây tớ khoanh vùng trọng điểm cho, mai là thi rồi."

Triệu Bằng Vũ không nói gì, thế giới học bá thật đáng sợ, mạng không quan trọng, thi mới là thứ quan trọng nhất!

***

Ngày hôm sau, Cố Diệp đi vào phòng thi số ba mươi, vừa bước vào cửa thì "soạt" một tiếng, thí sinh trong phòng thi cứ như vào lò mổ gà con, im như gà ấy.

Cố Diệp vui vẻ lên tiếng: "Yoo~ người quen hết cả này."

Không ai khác chính là Tiền Chấn bị cậu dạy dỗ và đám đàn em, phân nửa còn lại cũng là Tư Hồng Hưng từng bị cậu chỉnh đốn và đàn em của hắn. Thật ra gần đây Tư Hồng Hưng cải thiện rất tốt, sắp trở thành nhóm giáo bá số một trung học số năm. Lúc này hai nhóm đang chia thành hai phe thảo luận xem nên quay cóp như thế nào, vừa thấy Cố Diệp bước vào cửa thì sắc mặt đều thay đổi.

Tư Hồng Hưng bật dậy: "Đại ca, chỗ ngồi của cậu tôi đã lau khô rồi, ở đây này!"

Không biết Tư Hồng Hưng lấy được đồng phục của ai mà lau chiếc ghế số 2000 không còn hạt bụi, nịnh hót chạy tới kéo ghế: "Đại ca, ngồi đi."

Các đàn em của Tư Hồng Hưng sau khi nghe nghe đại ca miêu tả Cố Diệp xong thì tất cả đều bội phục cậu nên gọi "đại ca" theo: "Đại ca, nghe nói anh thích uống trà sữa, em giấu cái ly này trong áo nửa ngày rồi, vẫn còn nóng nè."

Cố Diệp cầm trà sữa, híp mắt ngồi ở vị trí thứ nhất đếm ngược, như trăng sáng được các ngôi sao vây quanh. Mà đám người Tiền Chấn thì mặt mũi lạnh ngắt không thèm nhìn Cố Diệp, sau khi hiểu được cái miệng quạ đen của cậu thì sợ chỉ đối mắt với Cố Diệp thôi cũng gặp nguy hiểm.

Chẳng bao lâu sau, chuông sẵn sàng vang lên, hai thầy giáo trông có vẻ khó tính cầm bài thi bước vào phòng học, đóng cửa lại, nhìn thấy cảnh một phòng toàn học sinh có vấn đề thì sắc mặt càng lạnh thêm. Như thể chỉ cần bọn chúng có hành động nhỏ nào thôi thì bọn họ có thể xách cổ chúng ném ra ngoài như ném gà con, rất có uy lực.

Thầy Mã nghiêm túc nói: "Môn đầu tiên thi toán, không được châu đầu ghé tai, không được lén làm động tác gì dư thừa, sau khi phát bài thi xong thì cúi đầu xuống làm bài hết cho tôi. Bài nào biết làm trước, tô đáp án cho kín, chỗ nào không biết thì đánh dấu tròn."

Cố Diệp đột nhiên nhớ ra khi trước cậu nhìn bài thi của nguyên chủ thì thấy nhiều vòng tròn nhất, thì ra là như vậy, thầy giáo này quả là nhân tài!

Sau khi phát đề thi xong Cố Diệp bắt đầu cúi xuống làm, nguyên thân đăng ký khoa cũng giống cậu, đều là khoa tự nhiên, rất nhiều đề khi Cố Diệp còn sống đã làm qua. Cố Diệp không hề ngẩng đầu lên, "soạt soạt" đã được nửa trang. Thầy Mã phát hiện cậu không hề giống với trước đây nữa bèn chắp tay sau lưng đến bên cạnh cậu tập trung nhìn vào, thầy sửng sốt, tất cả câu hỏi thế mà lại được trả lời toàn bộ!

Thầy Mã cố ý nhìn vào tờ giấy nháp, tờ giấy nháp được Cố Diệp viết đầy công thức tính, lẽ dĩ nhiên là tính ra từng bước một, nét chữ tinh tế đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết nhất định là từng luyện qua thư pháp, lại nghĩ đến nét chữ trước kia của Cố Diệp, thầy Mã cứ thế khiếp sợ nghĩ, một người trong thời gian ngắn có thể thay đổi đến vậy sao?

"Tờ giấy nháp này em dùng xong có thể cho thầy được không?" Chờ đến khi sắp đến lúc nộp bài, thầy Mã đi đến cạnh Cố Diệp thấp giọng hỏi.

Cố Diệp gật gật đầu: "Em giữ cũng không làm gì, thầy muốn xem thì cứ cầm đi ạ."

Thầy Mã cười với cậu: "Môn tiếp theo tiếp tục cố lên nhé!"

Tờ giấy nháp này mau chóng từ tay Cố Diệp sang đến tay thầy Vu: "Cậu Cố Diệp lớp anh đấy, thật là biết giấu, anh xem xem làm rất khá, tôi thấy bài thi của em ấy có thể đạt trọn điểm."

"Thật sao?" Thầy Vu kích động đến mức rớt cả bình giữ nhiệt, đeo kính viễn thị cẩn thận nhìn tờ giấy nháp của Cố Diệp, vui mừng nói: "Đứa nhỏ này, sao trước kia không bộc lộ sự thông minh như vậy nhỉ? Cả tháng nay em ấy hệt như thành một người khác, là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện cũng rất cố gắng, mong rằng sự cố gắng lần này sẽ được gặt hái, sắp phải thi vào đại học rồi, cuộc chiến đấu đầu tiên trong đời người các em ấy đấy."

Giáo viên nữ đã có tuổi trong phòng nghe thế cũng lại xem xem, cảm thán nói: "Nghe nói Cố Diệp là con của Cố Đức Thành, có thật không vậy? Em ấy còn có mẹ kế, đứa nhỏ này đúng là không dễ dàng gì."

Vừa nói như vậy thì giáo viên ở đây đều "hiểu được", đứa nhỏ ở nhà có tiền cũng không phải là tốt, đến khi sắp phải thi đại học thì mới lộ nguyên hình. Vô tình, Bà Cố lại phải cõng nồi.

Sau khi kết thúc đợt thi là khoảng thời gian học sinh thấp thỏm chờ điểm, bởi vì bọn chúng còn có rất nhiều bài phải làm, hoàn toàn không xong được.

Mãi cho đến cuối tháng ba, đến thời gian các bạn học sinh chuẩn bị được nghỉ thì mới có điểm.

Phiếu điểm không chỉ mỗi chủ nhiệm có mà nhà trường còn dán trên bảng thông báo trên tường lớn ở trường, ai thi được bao nhiêu nhìn vào sẽ thấy ngay, đơn giản là một hình thức trách phạt công khai. Khi biết có điểm thi, Hạ Tường không thể nào ngồi yên được, căng thẳng xoa tay: "Cố Diệp, chúng ta cùng đi xem đi."

Cố Diệp cười cười thần bí: "Quẻ tượng nói cho tớ biết lần này tớ thi ổn lắm."

Hạ Tường: "... Cậu đàng hoàng một chút đi nào."

"Tớ đàng hoàng mà, cậu nhìn đi, lần này chắc cậu phải ở top 5."

Ánh mắt Hạ Tường sáng lên, vừa nghe nói như vậy thì cũng muốn đi xác nhận một chút, ngay lúc đó không biết ai ở dưới lầu kêu lên: "Top 1! Là Cố Diệp! Là Cố Diệp! Là cái tên ngốc Cố Diệp kìa!!!"

Cả khu khối mười hai lập tức nhốn nháo, vô số cái đầu mọc lên như nấm sau mưa ngoài cửa sổ, ai ai cũng muốn nhìn: "Thật hay giả thế? Đù má! không thể nào!!!"

"Không thể nào! Cố Diệp mà thi được vậy thì lợn mẹ cũng tu tiên được đấy!"

"Không thể nào! Sao Cố Diệp có thể nằm top 1 toàn trường được, tao livestream đi ăn cứt đây!"

"Mẹ nó tao còn có thể vừa trồng cây chuối vừa đi ị được này! Cố Diệp đứng nhất, điên rồi!"

...

Không có bất kỳ ai tin rằng Cố Diệp đứng đầu toàn trường, ngay cả Hạ Tường cũng trợn mắt khiếp sợ sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới phấn khích la lên: "Cố Diệp! Đứng nhất! Cậu đứng nhất rồi! Thật tốt quá! Cậu không ngốc chút nào, bọn họ mới ngốc!"

"Cố Diệp đứng nhất?" Triệu Bằng Vũ vừa chơi bóng về, nghe tin này cũng phấn khích chạy tới ngồi phịch lên bàn Cố Diệp: "Khao đi, lát về cậu phải khao đấy!"

Ngoài hai người này ra thì ánh mắt người khác dành cho Cố Diệp lại không hề tốt như vậy: "Ai đứng nhất tớ đều chấp nhận được, chỉ có Cố Diệp là không thể."

"Đúng, lúc trước Cố Diệp ngốc như vậy, lần này thi đứng đầu chắc chắn có vấn đề."

"Nếu không thì tìm thầy hỏi một chút, phải yêu cầu công khai bài thi Cố Diệp cho bằng được."

***

Triệu Bằng Vũ nghe thấy người xung quanh tụm lại nói "Cố Diệp ngốc" thì nét cười trên mặt mau chóng vơi đi, nổi nóng: "Cố Diệp thi không tốt là đương nhiên, còn thi tốt thì có vấn đề à, ai quy định thế? Các cậu không ngốc thì sao không thi đứng nhất như vậy đi?"

Cố Diệp nhìn cậu nóng nảy như vậy thì giữ chặt tay cậu, thản nhiên nói: "Không sao đâu, bọn họ cũng sẽ im miệng ngay thôi."

Triệu Bằng Vũ khó chịu: "Đem cái khí thế đêm đó của cậu ra cho bọn họ xem đi!"

Cố Diệp nhếch miệng một cái, không thèm để ý nói: "Có rất nhiều cách để họ không nói nữa, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện không thể như ta mong muốn được, nếu cứ một chuyện xảy ra đều phải đi giải thích thì có mệt không? Chi bằng đem thời gian đó cho người thân của chúng ta thì hơn."

"Đù má! Đây là phật tính của người anh em sao?" Triệu Bằng Vũ nhớ đến lần đuổi quỷ và lần dùng gậy đuổi đám côn đồ phách lối kia, kiểu gì cũng không nhìn ra được phật tính của cậu

Cố Diệp nheo mắt lại, hai tay chắp trước ngực, dáng vẻ tiều tụy nói: "Phật ở trong lòng."

Triệu Bằng Vũ nhổ một phát: "Đại ca cậu là đạo sĩ rồi! Tổ tiên nhà cậu có báo mộng không?!"

Lúc này ở chỗ bảng thành tích, Lâm Tử Hào nhìn mình đứng hàng ba trăm hơn, trong lòng cũng không thoải mái với cái tên Cố Diệp ở ngay đầu bảng, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hắn không tin Cố Diệp có thể thi được nhiều điểm như vậy, thi tốt như vậy sao trước kia lại đứng nhất từ dưới lên? Nghĩ đến năng lực đặc biệt kia của Cố Diệp thì Lâm Tử Hào lập tức chắc chắn rằng Cố Diệp nhất định không phải tự học mà là sai khiến tiểu quỷ để chúng nó cho cậu đáp án, chắc chắn là như vậy rồi.

Cho dù Cố Diêp có cứu hắn nhưng hắn cũng đã trả một cái giá rất cao, 800 nhân dân tệ cho cậu hết! Trong lòng Lâm Tử Hào vẫn khinh thường Cố Diệp, ngay cả Hạ Tường cũng đi theo Cố Diệp thì Hạ Tường hắn cũng khinh, nhà giàu đúng là nhà giàu, nếu không có tiền mời gia sư thì làm gì có chuyện Hạ Tường học tốt đến thế?

Càng nghĩ càng giận, Lâm Tử Hào siết chặt nắm tay, mặt sa sầm rời khỏi đám người. Vài phút sau, Lâm Tử Hào gặp thầy Vu đang định đi đến phòng học để công bố thành tích, vẻ mặt hắn u ám nói: "Thầy Vu, em có chuyện về Cố Diệp cần phải nói với thầy, Cố Diệp gian dối, cậu ta dùng thủ đoạn đặc biệt để gian lận qua kì thi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận