Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 024: Tôi bấm quẻ thấy ông lạnh rồi ha
***
Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi đeo ba lô xuống lầu. Cậu đặt ba lô ngoài sảnh, còn mình thì đi ăn sáng.
Điểm tâm không còn là "mì sợi một trăm điểm" nữa mà là sủi cảo. Theo như cách nói của Bà Cố: "Khi đi ăn sủi cảo, khi về ăn mì sợi*. Đây là bánh xéo, ăn rồi để hai đứa bây xéo đi."
*离家饺子回家面: Tập tục phương Bắc, khi gia đình có người đi xa, thì trước khi đi người trong nhà sẽ nấu sủi cảo, mà muốn tiếp đãi người từ phương xa trở về thì người nhà sẽ nấu mì sợi. Ăn sủi cảo là chúc người ấy gặp nhiều may mắn, kết bạn, hoạn nạn thì được quý nhân giúp đỡ. Ngoài ra nhân sủi cảo tượng trưng cho sự đoàn viên, gia đình hy vọng người đó sớm quay về nhà sum vầy.
Cố Diệp lặng lẽ nhìn trong chén đứa em trai rồi lại nhìn vào chén mình, hệt như đang so sánh.
Trong lòng Bà Cố căng thẳng sợ Cố Diệp lại nói: "Nhân thịt trong chén em lớn hơn chén con." Cái kiểu nói nhảm này sẽ khiến cho Cố Đức Thành và hai người con cả không thoải mái. Cố Diệp nhìn vẻ mặt bà rồi lại kéo chén em mình đến bên cạnh, tự mình đưa cho em: "Mẹ bất công quá, mấy cái sủi cảo trong chén này mở miệng cả rồi."
Cố Dương chớp chớp mắt, tin như thật: "Vậy sao? Mẹ, mẹ chỉ thương anh mà không thương con sao?"
Khóe miệng Bà Cố nhịn không được cong lên, ghét bỏ nói: "Bởi vì anh con học giỏi hơn, cái thằng bé ngốc này, ăn nhiều cũng không to đầu to óc ra được."
Cố Dương mặt mày mờ mịt: "Mẹ ruột, mẹ đúng là mẹ ruột."
Bà Cố đắc ý cười lạnh với đứa con mình một cái.
Vừa ăn cơm no thì người làm đã ôm một hộp gấm hình tròn dài vào cửa nhà: "Cậu ba, vừa rồi có một phụ nữ trung niên đưa quà biếu cho cậu."
Cố Diệp lau miệng, tiếp nhận hộp gấm trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà. Dưới ánh mắt dòm ngó của cha, cậu lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ bên trong thì lập tức đóng lại.
"Mẹ, quà tặng nhân ngày của mẹ nhé." Cố Diệp chuyền hộp quà sang cho Bà Cố, cười nói: "Mẹ mang vô phòng rồi hẳn xem, đừng để cho cha cướp mất đấy ạ."
Bà Cố phấn khích nhận lấy, né tránh ánh mắt dòm ngó, vẻ mặt hơi ngập ngừng, sau đó lập tức vui vẻ, ôm vào trong ngực: "Quà này mẹ lấy nhé, con không lấy lại đâu đúng không?"
Cố Diệp nhức nhối, vẫn duy trì nụ cười: "Dạ không."
Bên trong là thẻ ngân hàng mà dì Vương gửi tới, cũng không biết lấy tiền ở đâu để trả nợ cho cậu. Còn một cái hố chính là, mẹ nó lại có thêm một cái cờ thưởng nữa! Lần đầu tiên ông nhà cậu nhìn thấy cờ thưởng huyết áp đã tăng vèo vèo như bão tố, giờ không cho cậu xem mệnh còn bắt ra nước ngoài, trong khoảnh khắc mấu chốt này làm sao cậu dám lấy ra được?!
Cố Diệp vô cùng nhức nhối kéo hành lý đi học, Bà Cố phấn khích tiễn cậu ra xe, sau đó dặn dò cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị cảm, đừng để gầy đi ~ còn kẻ thân là con trai, bà đã không để ý.
Cố Diệp ngồi trên xe lắc đầu, phụ nữ mê tiền thật đáng sợ!
*
Vừa về đến trường học, vấn đề tất cả mọi người quan tâm chính là phải đăng ký trường nào, mọi người tụm lại bàn xem nên quyết định nguyện vọng một là gì, nguyện vọng hai là gì, hệt như một cái phòng đầy vịt nhỏ, không hề nhàn rỗi.
Lớp trưởng đứng lên hô một tiếng: "Ê mọi người, thầy Vu nói nộp giấy ghi nguyện vọng trước đã! Nộp cho tớ này!"
Hạ Tường cầm giấy nguyện vọng, đi đến cạnh Cố Diệp: "Cậu quyết định học đâu chưa?"
Cố Diệp đưa ra cho cậu ta xem, dòng chữ "Đại học số một Thủ Đô" vô cùng nắn nót, thật sự đối với nó yêu thích không rời.
Triệu Bằng Vũ tới gần xem: "Đù má! Đây chính là trường số một cả nước, thi đậu có thể làm rạng rỡ cả dòng họ, nhưng mà điểm cao lắm." Cậu ta nhìn xung quanh, không có ai ở gần mới nhỏ giọng nói: "Điều kiện nhà hai cậu thế, sao không ra nước ngoài du học đi?"
Cố Diệp nhỏ giọng nói: "Không đi, người giàu có nhiều tiền lắm, đoán mệnh kiếm tiền."
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường không còn biết nói gì nữa, lý do đơn giản quá: "Lỡ như thi không đậu thì sao?"
"Vậy thì thôi, tớ sẽ dắt em trai xuống cầu vượt mở quán bán hàng, mấy vị kim chủ nhất định sẽ chăm sóc chuyện buôn bán cho tớ."
Hạ Tường cầm cây bút trên bàn Cố Diệp, viết lên ô nguyện vọng một còn đang trống dòng "Đại học số một Thủ Đô": "Tin tưởng bản thân thì nhất định sẽ làm được, liều một phen."
Khóe miệng Cố Diệp cong cong, Hạ Tường này thật sự rất mâu thuẫn, bề ngoài nhát gan nhưng cũng rất có chủ kiến, gặp chuyện gì cũng không chút hoang mang. Lại nhìn Triệu Bằng Vũ, ba ô đều trống không, xem ra là chưa nghĩ ra nên học ở đâu.
Triệu Bằng Vũ do dự một chút rồi lấy cây bút trong tay Hạ Tường, viết nguyện vọng một chắc như đinh đóng cột: Đại học Thủ Đô.
Lớp trưởng chạy đến hỏi viết xong chưa thì nhìn thấy nguyện vọng của Triệu Bằng Vũ, cậu ta trừng to mắt nhìn Triệu Bằng Vũ, ánh mắt cứ như là: Thành tích của cậu nát bét, cậu bị điên rồi à?
Triệu Bằng Vũ cười đại một tiếng ha ha: "Người nhất định phải có ước mơ chứ, lỡ như thực hiện được thì sao?"
Cố Diệp nhìn kỹ ánh mắt của Triệu Bằng Vũ, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta: "Học thêm đi, kỳ thi tháng trước vượt lên năm trăm thì lần này phải vượt lên được tám trăm, đứng top 300 toàn trường. Tháng thi cuối cùng nằm trong top năm mươi người đứng đầu, cứ thế thì đến lúc thi tốt nghiệp cũng không tệ nữa."
Triệu Bằng Vũ khoát khoát tay, không nói gì mà chỉ quay lại vùi đầu vào sách vở.
Buổi trưa, thầy Vu gọi Cố Diệp vào văn phòng: "Nguyện vọng một không có vấn đề, nguyện vọng hai và ba em cũng không định thay đổi sao?"
Cố Diệp vững vàng đáp: "Không thay đổi ạ."
"Tự tin như vậy sao?"
"Không phải tự tin mà là cắt đứt mọi đường lui của chính mình."
Thầy Vu chưa từng thấy qua sự cố chấp nào như vậy: "Tại sao thế?"
Mặt Cố Diệp lạnh tanh, nghiêm túc nói: "Bởi vì gần nhà ạ."
Khóe miệng thầy Vu giật giật một cái, lựa lời khuyên nhủ: "Sau này sửa lại nguyện vọng một cũng không trễ, thầy chỉ muốn tốt cho em thôi."
Cố Diệp gật đầu: "Em hiểu, nhưng trường khác thì em không muốn học."
"Được rồi, em cứ về đi." Thầy Vu cho Cố Diệp đi rồi nhắn tin về nhà: "Giấy nguyện vọng của con trai anh chị ba tờ đều như một, anh chị đã biết chưa?"
Khi Cố Đức Thành nhận tin nhắn wechat này thì hơi do dự, nghĩ là có nên đổi nguyện vọng cho Cố Diệp hay không. Phận làm cha, chỉ cần tốt cho con mình thì ông không ngại việc làm người xấu, để Cố Diệp giận ông. Ông còn sống bao nhiêu năm nữa? Đời người của Cố Diệp thì chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
Ngay khi ông còn đang do dự thì Bà Cố đã lắc đầu với ông, khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi, thằng bé vất vả lắm mới trở lại làm người bình thường, anh cứ theo ý nó, sau này nó còn giúp anh mở mang bờ cõi chứ? Tiền nhà chúng ta đủ nuôi nó cả đời. Với lại, anh chỉ tiễn nó đi có ba năm, năm năm thôi chứ có phải cả đời không về đâu?"
Bà Cố do dự một chút nhưng vẫn rất quyết tâm, bà lấy tấm thẻ ngân hàng của Cố Diệp đặt trên bàn trước mặt Cố Đức Thành: "Ngày thứ hai sau khi thằng ba nghỉ nó có đi ra ngoài, cứu được một nhà bốn mạng người. Người ta gửi đồ đến cảm ơn, còn có cả thù lao này, em xem bên trong có đến một trăm tám mươi vạn. Ở trường thằng bé có gọi cho em nói em quyên góp một nửa cho từ thiện để tích phúc. Còn lại để cho em làm quà nhân ngày của mẹ." Nói đến đây, Bà Cố vừa nhịn đau vừa lau nước mắt: "Thằng bé làm việc tốt như thế sao có thể gặp quả báo được? Em nuôi nó lớn đến thế đúng là không dễ dàng gì phải không? Anh nói xem, tiền cứ thế mà đưa, không nghĩ đến suy nghĩ của người làm mẹ như em thế nào. Ai cũng nói mẹ kế là người không có mắt, con cái vừa đi không biết ngoài kia người ta nói em thế nào nữa, còn em thì vẫn không ngừng nghĩ nó giờ ra sao rồi?"
Càng nói càng uất ức, lúc đầu Bà Cố có hơi diễn một chút, dầu gì cũng phải giữ Cố Diệp lại, càng không ngờ bản thân càng nói càng xúc động, càng khóc đến mức tủi thân. Làm mẹ kế đã không dễ, nuôi con càng không dễ hơn, khi nuôi Cố Diệp bà cũng mới hai mươi tuổi không có lấy một chút kinh nghiệm. Cơ thể Cố Diệp lại yếu, bà chỉ sợ làm không tốt, nuôi không được đứa con sẽ khiến người Cố gia không vui. Kết quả nuôi đến mức một chút quyền lên tiếng bà cũng không có.
Bà Cố vừa khóc thì Cố Đức Thành cũng đau lòng, nghĩ đến nụ cười của Cố Diệp lại mềm lòng: "Được rồi được rồi, không cho nó đi nữa, nghe hai mẹ con em. Lời em nói có trọng lượng lắm, sau này anh không nhắc đến nữa."
Bà Cố khóc đến mức đỏ mắt đỏ mũi, bắt đầu được sủng mà kiêu, đùa giỡn: "Vậy anh để con ở lại nhá!"
"Rồi rồi rồi!" Cố Đức Thành không thể làm gì với bà, lúc này mới gọi điện cho thầy Vu: "Không đổi nguyện vọng một, nguyện vọng thứ hai đổi thành Đại học khoa học Hoa Hạ, nguyện vọng thứ ba đổi thành Đại học nhân dân Hoa Hạ."
Hai trường học này nằm trong top 5 cả nước, trên xếp hạng đại học thế giới cũng rất nổi tiếng, với lại đều ở phương Bắc nên sẽ gần thủ đô hơn, thỏa mãn tâm nguyện có thể về nhà mọi lúc của Cố Diệp.
Thầy Vu lấy nguyện vọng của Cố Diệp ra viết lại cho cậu: "Đây là ý của ba em, đến lúc điều chỉnh nguyện vọng ở trên mạng, em cứ theo cái này mà viết nhé, không thể viết ba cái giống nhau được đâu."
Cố Diệp híp mắt lại nhìn một chút, phấn kích giơ cao tờ giấy lên: "Cảm ơn thầy! Cảm ơn mẹ nhỏ! Thắng rồi!"
Thầy Vu: "..."
Không hiểu đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Sau đó tất cả mọi người đều học hành như điên, Cố Diệp cũng cảm nhận được áp lực, không còn để tâm đến những chuyện khác nữa, quyết tâm vào đại học thủ đô để được gần nhà, liều mạng học.
Hạ Tường thì khỏi cần phải nói, Cố Diệp đi đến đâu là cậu ta theo tới đó, để không phải làm bạn với quỷ thì cũng chỉ liều mạng học.
Triệu Bằng Vũ cũng phát điên. Hắn kém nhiều nên càng cần phải bổ sung nhiều hơn, mỗi đêm chỉ ngủ năm tiếng, sau khi tắt đèn cũng lấy đèn pin ra mà học, tài liệu Cố Diệp tặng thật sự đã phát huy được tác dụng của nó, vài ngày hắn lại càn quét một cuốn. Điều khiến cho mọi người khiếp sợ là, giảng giải một đề cho Triệu Bằng Vũ một lần hắn lập tức sẽ từ một suy ra, làm được theo hai cách, thành tích tăng vọt so với các bạn, đầu óc thông minh như thế thật sự khiến cho bạn bè phải ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Các thầy giáo bộ môn đều muốn đánh cậu ta, em thông minh như vậy sao trước giờ không lo học? IQ của em xài vào đâu hết rồi?!
Cố Diệp thay Triệu Bằng Vũ nói: "Dùng để phạm tội rồi ạ."
Ngay cả năng lực phản kháng Triệu Bằng Vũ cũng không có.
Cuối cùng cũng chờ được đến cuối tháng, Triệu Bằng Vũ còn gầy đi mấy cân, thành tích thi tháng này chấn động cả trường học, thật sự như Cố Diệp nói, vượt lên tám trăm người đứng vào top 300.
Cứ như vậy, hai tháng điên cuồng cuối cùng cũng kết thúc, nhịn đến đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, tập thể lớp mười hai được nghỉ một ngày, về nhà thu dọn đồ để chiều thứ hai trở về trường sớm để nhận trường thi.
Sau khi Cố Diệp về nhà thì anh cả đã ra nước ngoài, anh hai về công ty, trong nhà lặng ngắt như tờ, Cố Diệp vừa nằm xuống thì ngủ luôn một phát hơn mười hai tiếng rồi mới bị Bà Cố gọi xuống uống chút canh.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, Cố Diệp nhìn sắc trời bên ngoài, lo lắng hỏi: "Cha đâu ạ? Sao giờ này còn chưa về?"
Vừa nhắc đến thì Bà Cố đã tức giận, đau lòng phàn nàn: "Bận việc thôi, tối nay còn có tiệc rượu nữa, lớn tuổi vậy rồi còn uống uống uống, huyết áp tăng như khinh khí cầu, không giảm được chút nào."
Cố Diệp nhíu mày lại: "Mẹ cho con địa chỉ đi, con đến đón cha, đừng để uống nhiều quá."
Quan hệ trong giới thương nhân này là lấy thực lực kinh tế để luận vai vế, nhiều tiền thì là đại ca, nên cha Cố đi đến đâu cũng có người này người kia nịnh nọt. Có người tới cũng không thể không nể mặt mũi, cũng uống một hớp, mấy chục người như thế thì sẽ chuốc ông uống say.
Một doanh nhân trung niên bưng ly rượu đến nói chuyện với ông: "Anh Cố không chỉ có bản lĩnh mà còn dạy con rất giỏi, hai đứa con đầu như rồng như phượng trong đám người thì không cần phải nhắc đến nữa, nhưng nghe nói thằng ba còn đứng đầu trường học, bái được sư phụ nào rất lợi hại, cứu được không ít người ha."
Cố Đức Thành rất thích nghe người khác khen con của ông nên vui vẻ đứng lại nói chuyện. Ông uống thêm vài ly, đang nói thì chợt có giọng nói giễu cợt đâm thẳng vào tai ông: "Có thể mời cậu ba đến đây tính một quẻ xem xem có phòng được vài tên đê tiện không nhỉ?"
Cố Đức Thành không quay đầu lại cũng biết là Lý Thắng Khải, bây giờ ai cũng biết Lý gia nhà lão chỉ như cái xác rỗng, không biết là lấy dũng khí ở đâu mà còn dám khiêu khích ông. Khuôn mặt Cố Đức Thành lạnh tanh, dùng tư thế và phong thái của một người chiến thắng từ trên cao nhìn xuống nói: "Muốn phòng mấy kẻ đê tiện thì khi ra ngoài ông che mặt đi là được rồi."
Mới đầu Lý Thắng Khải nghe nhưng không hiểu ý Cố Đức Thành là gì, người ở cạnh Cố Đức Thành suýt chút nữa thì bật cười. Ý của chủ tịch Cố là, tên bỉ ổi là Lý Thắng Khải, lão ra ngoài thì hãy che mày che mặt, cho người khác khỏi phải đề phòng lão.
Lý Thắng Khải nghĩ một lát rồi mới đen mặt, nhỏ giọng mắng một câu, cũng khịt mũi coi thường chuyện Cố Đức Thành "khoe khoang" con cái: "Cũng không biết sư phụ lợi hại thế nào mà cũng có thể dạy một thằng đần trở nên lợi hại như vậy?"
Cố Đức Thành nghe thấy, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, đang định phản bác lại thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Bây giờ chú Lý còn có thời gian quan tâm Cố gia nuôi con thế nào sao, chi bằng tự lo cho mình thì hơn chứ nhỉ."
Mọi người nghe thấy câu này thì giật mình trong lòng, quay đầu lại, chỉ thấy một người vóc dáng cao gầy, mặt mày anh tuấn, nói năng thận trọng đi tới sau lưng Cố Đức Thành. Anh mặc sơ mi trắng, cổ áo và tay áo màu xám, càng tô điểm thêm cho khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng của anh.
Chính là Úc Trạch.
Dù Úc Trạch còn trẻ tuổi nhưng tất cả mọi người ở đây đều không dám coi thường anh, tính tình anh thế nào thì mọi người cũng đã biết được ít nhiều, không ai ngờ rằng chàng trai trẻ nổi danh lạnh lùng này lại đối đầu trực tiếp với Lý Thắng Khải. Nhận ra tình huống này, mọi người đều im bặt, lẳng lặng nhìn câu chuyện đang dần phát triển, sợ bất cẩn rồi lại gây phiền toái cho bản thân.
Úc Trạch lạnh nhạt lướt qua người Lý Thắng Khải, lấy một ly rượu từ mâm người phục vụ, ra hiệu với Cố Đức Thành: "Chú Cố, lại gặp nhau rồi."
Cố Đức Thành vui vẻ cụng ly với anh, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, thế mà Úc Trạch lại xen vào chuyện bao đồng: "Chú còn cho rằng cháu sẽ không tới."
"Hiện tại công ty đang có chút việc nên đến trễ." Sắc mặt Úc Trạch dịu lại, thẳng thừng đổi chủ đề: "Chú Cố tất có cách dạy con của mình, khi trước Cố Diệp đã cứu cháu trai của cháu một mạng, cũng chăm sóc cho thằng bé nhiều nên người nhà vô cùng cảm kích trong lòng."
"Nên làm thôi, cứu bạn bè vốn là việc không thể thoái thác." Cố Đức Thành cười, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Ông rất khen ngợi người trẻ tuổi này, trong lòng không ngừng hâm mộ, Úc Trạch còn trẻ như vậy đã có thể dựng lên một đế quốc thương nghiệp, con của ông thì lại không chịu nối nghiệp ông.
Bầu không khí vừa mới hòa hoãn thì một giọng cười nhẹ nhàng nói: "Ôi ~ chú ơi, cháu vừa bấm tay tính thử, mấy tháng này chú xui xẻo lắm nhé, còn trẻ đã hói đến mức phải đội tóc giả cơ à?"
Cố Đức Thành vừa nghe cái giọng quen thuộc này thì chỉ cười, ông vất vả khó khăn cỡ nào cũng không thể dạy dỗ được thằng ba này. Cậu còn đang bấm bấm tay, vô cùng trịnh trọng đứng trước mặt Lý Thắng Khải để bói cho lão: "Làm nhiều chuyện xấu rồi nên ban đêm nhất định không được ra đường, dễ gặp quỷ lắm. Cậu ba, cậu bốn, cậu năm ít đi ngủ lang thôi, dễ bị liệt dương. Cháu bấm tay tính thì, ôi chà, còn có hai đứa con ở ngoài, bà nhà đúng là có phúc lớn, được làm mẹ nữa rồi!"
Cố Đức Thành sa sầm mặt mày, định đi lên ngăn đứa con, không cho làm mấy thứ mê tín dị đoan trước mặt nhiều người nhưng còn chưa kịp bước ra thì đã bị Úc Trạch ngăn lại: "Đột nhiên cháu cảm thấy em ấy như thế cũng thật thú vị." Úc Trạch dừng một chút rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười xấu xa của Cố Diệp, mặt mày tươi tắn lên, miệng nhếch lên hơi cong: "Cháu muốn nghe thử xem là em ấy sẽ nói gì."
Cố Đức Thành ôm đầu, thằng bé này mở miệng không nói được câu nào hay, nghe xong chỉ có hối hận.
Hôm nay Lý Thắng Khải đưa vợ tới, dù sao cũng là tiệc rượu thương mại chính thức, đưa vợ tới vì có việc cần làm. Việc buôn bán của lão cũng là nhận từ phía bên cha vợ, có vợ đến thì lão cũng chiếm được một chút mặt mũi. Nghe đến câu chồng mình làm loạn bên ngoài, khuôn mặt Hồ Ngọc lập tức trở nên khó coi.
Cố Diệp cười nói: "Cô đừng biến sắc nhanh như thế, chồng cô có tướng phản bội, cha cô hẳn còn sống nhưng cơ thể cũng không được tốt ha, đụng phải tiểu nhân rồi. Cô dẫn chú ta về đúng không? Chú dựa vào nhà cô để lập nghiệp à? Chắc dùng không ít thủ đoạn đê tiện đâu nhỉ, cô có còn cảm thấy cha cô đột nhiên bị bệnh là do cơ thể không tốt không. Kiểu bị trời phạt như thế này cô chưa thấy bao giờ à?"
"Cậu nói bậy! Con hoang ở đâu ra, đừng có nói xằng!" Hồ Ngọc biến sắc, trước kia bà đã gặp Cố Diệp, nhưng tại sao cậu ta lại thay đổi lớn đến mức trong thoáng chốc ả cũng không thể nhận ra được thế này.
Cố Diệp bĩu môi, vui vẻ: "Con hoang? Khi cô bày mưu cho mẹ cháu giết cháu cũng không nói như thế."
Câu này của Cố Diệp khiến mọi người ở đây đều hiểu ra, đây chính là cậu ba nhà Cố gia. Lúc trước Hồ Ngọc xúi giục bà Cố thế nào đều đã bị tung lên vòng bạn bè, không ít người biết chuyện đó, ngoài miệng không ai nói gì nhưng cách nhìn Hồ Ngọc đã thay đổi.
Hồ Ngọc thẹn quá hóa giận nhưng không ngụy biện được, tức đến mức mặt trắng ngắt như tờ giấy.
Cố Diệp cười lạnh một tiếng: "Cha cô làm sao mà bệnh thì bà có thể điều tra một chút, người đàn ông bên cạnh cô tuyệt đối không tránh khỏi liên quan đâu."
Mọi người đều từng nghe nói rằng Lý Thắng Khải dựa vào cha mẹ vợ để lập nghiệp, cuối cùng chơi ông cha vợ một vố, cổ phần đều nằm trên tay lão, mặc dù không có chứng cứ gì nhưng người trong nghề cũng có thể nhìn ra một chút. Cho nên Cố Đức Thành lúc đầu có nói với Bà Cố, người giàu không hề sạch sẽ gì. Cũng chỉ có Hồ Ngọc yêu lão quá sâu đậm nên không hề hay biết.
Lý Thắng Khải bị nhiều người nhìn như vậy, trong lòng cũng hoảng hốt, xấu hổ nói: "Cố Đức Thành, đây là con ông dạy đấy à, ở đây là đâu, còn đến đây lên mặt!"
Lão ta rít lên, Cố Đức Thành cũng không quan tâm, ông bình chân như vại nhìn bọn họ, còn cạn ly với Úc Trạch một cái.
Cơn giận bốc lên khiến Lý Thắng Khải đỏ cả mắt.
So với Lý Thắng Khải đang tức giận thở hổn hển thì Cố Diệp bình tĩnh nói: "Cháu lại tính thêm cái nữa, tình nhân của chú mang thai con người khác, thế mà giờ lại mang họ Lý, đúng là lợi hại! Chú chuyển cho con riêng mình bao nhiêu tiền rồi? Cô cũng rộng lượng ghê, chú dùng giang sơn của cô để đi nuôi tình nhân, mà tình nhân còn cắm sừng chú, eo ôi cái nhà này loạn quá."
Sắc mặt Hồ Ngọc càng lúc càng khó coi hơn, ả biết chồng mình nuôi tình nhân ở ngoài, đã khóc lóc bao nhiêu lần, sau này chồng ả cũng đã chấm dứt với con tình nhân kia, thế mà sao giờ lại có thêm đứa con nữa? Ai cũng nói cậu ba Cố gia biết xem bói, vậy rốt cuộc nó đang nói thật hay giả đây?
Một cách mất tự nhiên, Hồ Ngọc đưa mắt nhìn chồng mình, ánh mắt đã có thêm vài phần bất an và phỏng đoán, ghim việc này trong lòng.
Lý Thắng Khải trừng mắt với Hồ Ngọc một cái: "Loại mê tín này mà bà cũng tin!"
"Chậc chậc chậc." Cố Diệp cười khẽ vài tiếng: "Cháu lại bấm tay tính, chú cũng đã làm không ít chuyện khốn nạn, chuyện trốn thuế kia đã giấu kín chưa? Ai dám hợp tác với chú thì quả là anh hùng đấy, không sợ chết không sợ hy sinh, có gan cống hiến toàn bộ gia sản của mình."
Khó khăn lắm Lý Thắng Khải mới lôi kéo được người muốn hợp tác với lão, lúc này họ liếc mắt nhìn nhau, trốn thuế sao? Chuyện Cố Diệp cứu được cháu ngoại của nhà họ Úc đã sớm được truyền khắp nơi, nếu cậu ba Cố gia nói xằng nói bậy thì còn được, nếu thật sự biết xem bói thì vụ hợp tác này nhất định phải ngừng.
Lý Thắng Khải căm tức vuốt ly rượu, hận không thể đâm mảnh thủy tinh này vào cổ Cố Diệp cho cậu chết đi.
Dù vậy Cố Diệp vẫn rất ung dung hỏi: "Có phải chú muốn đánh cháu đúng không? Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, đời này truyền đời khác, con chú cũng sẽ như vậy thôi, chuyện này cháu có thể chắc chắn. Mới cấp hai đã bạo lực học đường, đánh bạn bè mình thành người thực vật rồi chú cho năm mươi triệu để giấu đi, con chú phóng hỏa giết người chú cũng làm vậy à? Thượng bất chính hạ tắc loạn, sinh đứa con gì mà cay mắt vậy?"
Người đang vây hít drama ở xung quanh đều là dân có mặt mũi, muốn đánh giá một gia đình thì cứ nhìn vào đứa con, Lý Thắng Khải dạy con thành cái kiểu đấy, có thể tưởng tượng người làm cha mẹ tắc trách cỡ nào.
Lý Thắng Khải thật sự không nhịn nổi nữa, nhiều người nhìn lão như vậy nên thật sự không thể làm gì tên Cố Diệp này. Cái miệng đó làm lão giận phát run lên, nếu như ánh mắt mà giết người được thì lão đã băm vằm thằng nhãi này cả tám trăm lần rồi.
Cố Diệp liếc nhìn lão một cái, cuối cùng nói một câu: "Chắc ông lạnh lắm ha."
Nếu trước kia lão không giở giò dùng Bùa Chiêu sát Tang Môn thì vốn cơ thể này của nguyên thân vẫn còn đến nửa năm tuổi thọ. Dù trời xui đất khiến cho cậu nhập vào cái xác này, được lợi vô cùng lớn, thế nhưng Cố Diệp vẫn cảm thấy "mình" đã bị ức hiếp, trở về không phục thù thì khó chịu cả người.
Cố Diệp lướt qua Lý Thắng Khải, đi đến bên cạnh Cố Đức Thành, cười hỏi: "Con thấy, quý ông này có phải uống nhiều quá rồi không ạ?"
Cố Đức Thành cười mắng một câu: "Đánh cho bây giờ!" Tâm trạng Cố Đức Thành thật sự rất tốt, còn giới thiệu: "Đây là giám đốc Úc, tuổi trẻ tài cao, là người đứng đầu trong giới kinh doanh, con mà có được một phần mười của cậu ấy thì cha sẽ thắp nhang cầu nguyện."
Cố Diệp tiếc nuối: "Vậy bỏ đi, Bồ Tát sẽ không hít nhang của cha đâu."
Cố Đức Thành há miệng muốn nói rồi lại phải nuốt nghẹn, chỉ muốn đánh thằng con mình.
Cố Diệp nhìn về phía Úc Trạch, cười nói: "Anh Úc, em còn thiếu anh hai bữa cơm." Đáy lòng cậu còn cảm thán một chút, từ ngũ quan đến dáng người đều có khí chất, mỗi một chi tiết nhỏ trên người anh cũng không thể bắt bẻ được, cha muốn biến cậu trở thành như Úc Trạch là điều tuyệt đối không thể, cậu chỉ muốn làm cá mặn thôi.
Khóe miệng Úc Trạch hơi cong lên: "Nói thế nào đây nhỉ?"
Cố Diệp đưa hai ngón tay lên giải thích: "Đêm đó anh mời em một bữa cơm. Hôm sau em nhờ anh đi thêm một chuyến là hai bữa cơm đó."
Cố Đức Thành đánh vào lưng Cố Diệp một cái rồi quát lớn: "Vớ vẩn! Giám đốc Úc bận rộn, làm sao có thời gian ăn cơm với con được?"
"Có chứ." Sắc mặt Úc Trạch ôn hòa, lấy ra một tờ danh thiếp: "Thời gian địa điểm em cứ chọn, báo tôi biết sớm một chút là được."
Cố Diệp sững sờ cầm lấy, có chút như là mơ, vị giám đốc siêu to khổng lồ này dễ nói chuyện vậy sao?
Cố Đức Thành bất đắc dĩ nói: "Cậu không cần đồng ý với nó đâu, thằng bé tính tình trẻ con, không chiều được."
Úc Trạch khẽ cười: "Cậu ấy rất hiểu chuyện đấy chứ."
Cố Đức Thành trừng mắt với Cố Diệp một cái, nhắc nhở không được lộn xộn, chớ mà mời người ta ăn cơm.
Cố Diệp đắc ý cất danh thiếp vào túi, trên tấm danh thiếp còn lưu lại luồng mây tím, về nhà cọ cọ vào tay mấy phát rồi đi mua xổ số.
Chớp mắt đã đến nửa đêm, tiệc cũng dần giải tán, Cố Đức Thành dẫn Cố Diệp theo, nói chuyện với một vài người bạn già mấy câu rồi thôi. Lúc đi đến bãi đổ xe, Cố Diệp oán trách nhìn cha mình, ông đúng là vô lý, lúc ra cửa có ông chủ lớn tìm cậu xem một quẻ, ông nhà lại không cho cậu lấy tiền, hỏi có thâm hụt tiền mua bán không cơ chứ?
Cố Đức Thành trừng Cố Diệp một cái: "Bác Lâm chỉ đùa một chút, con dám tính tiền thật à?"
Cố Diệp bĩu môi: "Ông trời con cũng dám tính."
Mặt Cố Đức Thành lạnh tanh, định bụng dạy dỗ cậu một trận để cậu còn biết trường hợp nào thì nên làm gì. Đặc biệt là trong giới kinh doanh này, con người đều hai mặt, bên ngoài cười với cậu thì sau lưng vẫn có thể đâm một dao, nói nhiều chỉ có thiệt thòi. Còn chưa đến hai câu, đột nhiên một người trung niên mặc quần áo màu đen đi đến: "Chào anh Cố, tôi đến từ Hội đồng huyền học, đã chờ hai vị từ lâu."
Cố Đức Thành nhíu mày: "Hội đồng huyền học tìm tôi làm gì, con tôi cũng không phải đạo sĩ."
"Anh hiểu lầm rồi." Người ở hội đồng huyền thuật nhanh chóng giải thích: "Tôi muốn hỏi cậu ba đây vài vấn đề."
Vẻ mặt Cố Diệp không vừa ý hỏi lại: "Hội đồng huyền học cũng không phải là cha tôi, tại sao tôi lại phải trả lời? Từ chối!"
Người của Hội đồng huyền học: "..."
Cái tính tình khiến người ta phải nhức hết cả răng này, nói không liên quan đến tên Cố Diệp kia, có đánh chết hắn cũng không tin.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Đức Thành: Đừng nghe nó nói linh tinh, kệ nó đi!
Úc Trạch: Thiệt là thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận