Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 021: Có người muốn cả nhà dì ấy chết hết
***
Bạn của bà Triệu họ Vương, Triệu Bằng Vũ thường gọi bà là dì Vương. Gia cảnh của dì Vương cũng bình thường, xuất thân khác một trời một vực với bà Triệu, nhưng khi học đại học hai người lại chơi với nhau vô cùng thân thiết, nhiều năm như vậy vẫn còn duy trì tình cảm thân mật, nguyên nhân chủ yếu là: Tính cách của dì Vương rất tốt! Tâm địa thiện lương, luôn quan tâm bạn bè, chính là một người phụ nữ mạnh mẽ xởi lởi, không tiếc mạng sống để giúp đỡ bạn bè. Sau này gả cho một nhà kha khá, hai vợ chồng đều rất chịu khó làm ăn nên trong nhà cũng có chút tài sản. Ban đầu vẫn luôn thuận buồm xuôi gió nhưng không hiểu sao gần đây hay gặp chuyện xui rủi.
Bà Triệu vừa nhắc, dì Vương biết ngay bà đang nói tới ai: "Tiểu tiên sinh có giỏi thật không, có thật là cậu ba Cố gia xem cho tôi không? Con trai của Cố Đức Thành?"
"Đúng rồi, liệu sự như thần, nhiều đại sư cũng không cứu được mạng con trai tôi nhưng Cố Diệp lại cứu được Bằng Vũ, đứa nhỏ đấy không như đồn đãi đâu, mắt có thần, cười rất đẹp, nói chuyện cũng lễ phép." Tóm lại trong mắt bà Triệu thì cả người Cố Diệp đều là ưu điểm, hoàn mỹ.
Dì Vương vẫn còn chút nghi ngờ: "Nhưng trước đây nhiều người đồn đầu óc nó không tốt, sao giờ còn biết bốc quẻ vậy?"
"Đó là trước kia thằng bé muốn gây sự chú ý với cha, có điều cha nó bận quá, không có thời gian quan tâm đến nó." Dù sao trong giới nhà giàu có luôn có rất nhiều chuyện lộn xộn, có đứa con giả khờ hơn hai mươi năm, càng có tiền, nhà càng nhiều người, gia tộc càng phức tạp, trong nhà lại càng nhiều chuyện. Bà Triệu cũng không phải kiểu người thích hóng hớt, bà nhìn người, chỉ tin tưởng vào cặp mắt của mình, nhiều năm như vậy bà chưa hề nhìn lầm ai: "Nói tóm lại đứa nhỏ này có thể tin, bà tin tôi mà tìm thằng bé đi, sau đó không tin cũng không sao, giờ bà muốn mời người cũng phải hỏi xem người ta có rảnh hay không đã."
Bà Triệu nói như vậy, người làm bạn như bà cũng không nghi ngờ nữa: "Được, tôi tin bà, bà giúp tôi hỏi nhé, tiền không thành vấn đề."
Lúc này Cố Diệp đang lấp ló ở cửa thư phòng tội nghiệp nhìn bà Cố học hỏi. Gần đây bà Cố bắt đầu học kinh doanh, tiệm thẩm mỹ kia thật sự kiếm được tiền, điều đó làm cho sức mạnh của bà mỗi lúc một lớn. Cố Diệp ngủ cả buổi chiều lại chạy tới quấy rầy bà học hỏi, khiến bà phiền không chịu được.
"Mẹ, con có chuyện không biết nên nói cho mẹ hay không." Cố Diệp ghé vào cửa, muốn nói lại thôi.
Bà Cố nghe cậu khó xử như vậy thì bất đắc dĩ dừng việc đang dở tay: "Làm sao đấy? Thiếu tiền à?"
Cố Diệp cọ cọ vào cửa thư phòng, sau đó đóng cửa, vẻ mặt tủi thân.
Bà Cố nhịn không được đứng lên: "Đừng nói con phạm chuyện xấu gì nhé? Chọc giận cha con à?"
Cố Diệp mím môi: "Vừa rồi con mới xem tướng cho cha, phát hiện một năm tới sẽ có đào hoa."
Trong lòng Bà Cố lộp bộp một phát: "Không thể nào, cha con đã sáu mươi rồi!"
"Nhìn cũng đâu già như vậy, với lại cha còn có tiền!" Cố Diệp kéo tay bà Cố vẻ mặt bất an: "Mẹ không thể thả lỏng cảnh giác, đại gia sáu mươi tuổi cưới vợ đâu có ít? Con biết cha không phải kiểu người như vậy, cha rất yêu mẹ nhưng cũng không thể chịu nổi hồ ly cám dỗ đâu! Con không muốn có thêm mẹ nhỏ đâu, con đã mười chín rồi, nếu mẹ nhỏ chỉ lớn hơn con vài tuổi thì con và em đi học không ngóc đầu lên nổi đâu."
Hô hấp Bà Cố cứng lại, tưởng tượng chuyện mình bị cắm sừng thì ánh mắt hừng hực cháy cao đến hai mét: "Ai dám?!"
Cố Diệp giận tái mặt lòng đầy căm phẫn: "Bây giờ nhiều người con gái tốt nghiệp xong thì không chịu đi làm, chuyên đi làm vợ nhí cho mấy ông già, thủ đoạn nhiều vô kể, giở mọi mánh khóe, va chạm, giả vờ té, giả vờ bất tỉnh, giả vờ mang thai, làm bộ như mất trí nhớ, mẹ thấy có đáng sợ không?"
Bà Cố tưởng tượng, sắc mặt dần trở nên khó coi. Quả thật bà đã từng nghe không ít những lời đồn đãi như vậy, có ông già không biết xấu hổ đi bao nuôi mấy cô gái nhỏ. Còn ông nhà bà dù đã sáu mươi tuổi nhưng tóc còn chưa bạc, nhìn sơ còn giống như một ông bác đẹp trai, có phong độ của người đàn ông thành đạt, lại có rất nhiều tiền, vừa khéo chính là mục tiêu của các cô gái học không được giỏi.
Cố Diệp híp mắt tiếp tục nói: "Nếu có chuyện này thật thì ai có thể quản mẹ chứ? Anh cả nửa năm không về nhà một lần, anh hai có thể quản sao? Anh ấy cũng không ăn cơm của mẹ được mấy lần, con và em mới do mẹ nuôi lớn, chờ mẹ già chúng con sẽ dưỡng già cho mẹ, ai dám ức hiếp mẹ chúng con sẽ xử người đó!"
Bà Cố bị sửng sốt bởi lời thổ lộ bất ngờ này của Cố Diệp, những câu nói của cậu xuyên vào trong tim, bà cảm động đến muốn ôm lấy thằng bé: "Con nói vậy thì em con không cần phải lo lắng nữa." Thật ra bà đã sớm lo về vấn đề này, chờ cho họ già rồi, Cố Đức Thành chắc chắn sẽ đi sớm hơn bà, mà thằng con ngốc của bà lại thuộc kiểu ngã không biết tự đứng dậy, chỉ biết chơi. Thằng cả và thằng hai tốt nhất nhưng tiếc là không có quá nhiều cảm tình với bà, số lần gặp mặt nhau cũng không nhiều. Nếu Cố Diệp đối tốt với bà, thì thằng cả thằng hai cũng nhìn mặt mũi thằng em, cũng không mặc kệ được mẹ kế của mình.
Điểm ấy, Cố Diệp đúng là không gạt bà, dù sao cũng là do bà Cố nuôi lớn, không cùng huyết thống nhưng Cố Diệp cũng không khốn nạn đến mức không dưỡng già cho bà Cố, chỉ cần bà Cố không hại cậu thì bổn phận của con cái chính là chăm sóc cho cha mẹ lúc lâm chung.
Bây giờ Bà Cố bị xúc động bởi lời nói của Cố Diệp, híp mắt âm thầm cân nhắc phải đề phòng hồ ly thế nào: "Có chắc là con tính ra cha sắp có hoa đào không?"
Cố Diệp gật đầu: "Thầy tướng số không thể nói dối." Trong lòng chèn thêm một câu: Nhưng con thì có thể nha!
Bà Cố giận tái mặt, lời thề chắc như đinh đóng cột: "Được, mẹ biết rồi, đúng là con trai cưng của mẹ."
Cố Diệp bị khen sinh lòng áy náy, trong lòng không khỏi quỳ xuống dập đầu một cái với mẹ, đồng thời âm thầm thề thốt, chờ mẹ già rồi, con sẽ cho mẹ thật nhiều tiền mà mẹ yêu thích nhất.
Lúc này Cố Diệp nhìn lên nét mặt của Bà Cố, đột nhiên phát hiện điều gì đó không bình thường. Sau khi nhìn rõ, khóe miệng Cố Diệp co rút, bụng thầm nghĩ không thể nào! Sao lại cẩu huyết như vậy?
"Trên mặt mẹ có gì hả?" Bà Cố ôm mặt, bị cái nhìn của Cố Diệp làm cho sợ hãi, từ khi biết Cố Diệp có thể xem mệnh thì bà chỉ muốn nghe tin tốt chứ không muốn nghe tin xấu.
Cố Diệp nghiêm túc nói: "Mẹ, năm nay mẹ sẽ phát tài."
Khóe miệng bà Cố cong lên, ây da, không thể kiềm chế sự vui vẻ này được.
Cố Diệp nói tiếp: "Đáng tiếc mẹ bị đào hoa sát."
Bà Cố tức giận: "Hạn đó có thể qua được không?" Chồng có đào hoa, bà có đào hoa sát, bà còn phải sống thật tốt mà.
Vẻ mặt Cố Diệp đau lòng dặn bà: "Đừng nói chuyện với đàn ông lạ, ông ta không phải thích mẹ thật đâu mà là bị người khác gài tới đấy ạ."
Bà Cố mờ mịt nhưng thái độ vẫn hung dữ, lộ ra vẻ ngang ngược: "Muốn hãm hại bà sao, bỏ cái suy nghĩ ấy đi."
Cố Diệp nhịn cười, mẹ nhỏ cũng phối hợp ghê á, cậu còn đang nghĩ cần tốn thêm ít nước bọt, ai dè bà vừa nghe tới tiền là xoắn xuýt.
"Mẹ để ý một chút là được." Cố Diệp âm thầm mở cửa: "Con đi đây, nếu mẹ gặp phải người đó hãy nói con biết, con đi giải quyết người đó."
Bà Cố ngạo nghễ cười lạnh: "Yên tâm đi, cha con không có cơ hội tìm vợ bé nữa đâu, ai cũng không lừa được tiền của mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con."
Cố Diệp ra cửa, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, làm động tác móc móc trong túi, ngay khi Bà Cố nghĩ chắc cậu đang định lấy gì đó tặng bà thì hai ngón tay Cố Diệp khép lại thành hình trái tim cùng vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ, cố lên nhé, yêu mẹ."
Bà Cố: "..."
Cái thằng nhóc này!
Cố Diệp quay đầu lại, không thể nhịn cười thêm nữa, mẹ nhỏ dễ lừa quá. Ngay đêm nay, để bảo vệ vị trí bà Cố của mình, chắc chắn mẹ nhỏ không để cho ông bạn già nhà mình ra nước ngoài. Thổi vài lời bên tai thì cha cậu sẽ do dự, bởi vì nhược điểm duy nhất của ông chính là yếu lòng trước bà nhà ngọt miệng. Còn cái đào hoa sát, thật ra gọi là hoa đào nát thì đúng hơn, từ khi mở tiệm thẩm mỹ, Bà Cố bảo dưỡng càng ngày càng tốt, bản thân xinh đẹp lại có tiền nên khó tránh khỏi người không đàng hoàng muốn chạm vào bà. Mà bây giờ bà gay gắt như vậy, ai tới gần muốn lừa tiền bà, mẹ nhỏ nhất định sẽ xé đôi người đó ra.
Vừa nghĩ tới gia đình an ủi, chung sống hạnh phúc về sau, tâm trạng Cố Diệp không khỏi vui vẻ. Cậu về phòng, nhảy vọt lên giường, ôm gối cười ra tiếng: Hoàn hảo!
Bỗng lúc này điện thoại rung dưới gối, Cố Diệp lấy ra thì thấy là Triệu Bằng Vũ gọi, có bốn cuộc chưa nhận, Cố Diệp vội vàng nghe: "Xin lỗi nha, nãy có việc nên không nghe được."
"Đù má! Tớ còn tưởng cậu bị quỷ nữ bắt đi rồi!"
Cố Diệp cạn lời: "Tớ chứ có phải cậu đâu."
"Thôi, không cãi nhau nữa, tớ có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu, mai cậu có rảnh không? Bạn mẹ tớ muốn nhờ cậu xem phong thủy, gần đây nhà của dì ấy xảy ra không ít chuyện."
Cố Diệp tiện tay cầm cuốn "Chó đoán đề" đặt lên đầu giường, vẻ mặt sâu xa nói: "Khi nào cũng được, xem thì phải đưa tiền. Rảnh nhiều rảnh ít tùy thuộc vào số tiền trả."
Triệu Bằng Vũ lập tức nói cho mẹ hắn: "Mẹ mau gọi cho dì Vương đi, gần đây Cố Diệp làm từ thiện, cậu ấy rất cần tiền, cần rất nhiều tiền."
Bà Triệu nghe xong lập tức nhắn tin cho bạn thân của mình, nhịn không được thì thầm với con trai một câu: "Nhìn Cố Diệp rồi nhìn lại con, haizz."
Triệu Bằng Vũ nghĩ trong lòng, hắn thì sao? Nói ra đi chứ!
Triệu Bằng Vũ hẹn Cố Diệp chín giờ sáng mai sang đón cậu rồi cùng cậu đến nhà dì Vương xem phong thủy luôn. Chẳng ai ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn một đêm nhà dì Vương đã xảy ra chuyện.
Ba tháng gần đây nhà dì Vương thật sự gặp toàn chuyện xui xẻo. Đầu tiên là việc kinh doanh của chồng liên tục bị tổn thất. Ngay sau đó con trai bị chậu hoa đập vào đầu phải nhập viện nửa tháng. Con gái đi leo núi với bạn thì gặp phải núi lở suýt nữa bỏ mạng ở đấy. Những chuyện suýt mất mạng như thế xảy ra không ngừng, còn chưa nói đến các vấn đề nhỏ khác.
Họ cũng mời không ít thầy đến xem cho mình, đổi đông đổi tây trong nhà tốn kém không ít tiền của, có tác dụng được vài ngày thì lại xảy ra chuyện.
Ngay cái hôm đặt hẹn với Cố Diệp, đêm đó trên đường về nhà, phanh xe chồng bà không ăn nên ô tô trực tiếp lao thẳng xuống cầu. Nếu không phải xung quanh nhiều người, nhân viên chữa cháy tới kịp thì cũng đã mất mạng.
Sáng hôm sau, dì Vương hốt hoảng gọi điện cho bà Triệu, suy sụp thúc giục: "Khi nào vị tiểu tiên sinh kia đến vậy? Tranh thủ thời gian đến xem cho tôi với, mẹ nó chứ không biết là đắc tội vị bồ tát nào mà cứ gặp vận rủi nhiều quá thể!"
Cố Diệp nhận được điện thoại thúc giục của Triệu Bằng Vũ, cũng biết mạng người quan trọng nên mới bất đắc dĩ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện trong nhà cậu là người dậy trễ nhất. Cả nhà đều có thói quen dậy sớm tập thể dục, Cố Diệp lập tức cảm thấy mình không khác gì một con cá mặn*.
咸鱼: Người không có ước mơ, không muốn động tay làm gì cả (cre: hanzii.net)
Cố Đức Thành phức tạp nhìn Cố Diệp, lại nhớ những lời vợ mình vừa nói đêm qua, thở dài thườn thượt. Con cả ở nước ngoài xa quá, con thứ hai cũng không hay về nhà, bên cạnh chỉ còn hai đứa nhỏ này, lại đuổi một đứa đi, sau này khó mà gần gũi được. Tương lai ông hy vọng con đàn cháu đống chứ không muốn làm một ông cụ cô độc lẻ loi.
Cố Đức Thành nhịn không được gọi Cố Diệp chuẩn bị chạy mất hút lại: "Nghe anh cả con nói con không muốn đi du học à?"
Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu.
"Tại sao thế, con nói thật đi."
Cố Diệp thoáng do dự, cười cười: "Con không chung chí hướng với anh cả anh hai, cũng không có tài kinh doanh, tương lai Cố gia cứ giao cho hai anh ấy là được rồi. Con chỉ muốn thường xuyên về thăm nhà thăm cha mẹ một chút, dù sao thì cha đã hơn sáu mươi rồi, cũng sắp đến tuổi về hưu."
Cố Đức Thành không ngờ Cố Diệp sẽ nói như vậy, suýt chút nữa thì nóng đầu xúc động nói: Thôi tùy con hết đấy. Sau khi tỉnh táo thì mặt ông vẫn lạnh nhạt, dáng vẻ người cha nghiêm khắc nói với Cố Diệp: "Con ở trong nước làm mấy cái chuyện mê tín cổ hủ, chi bằng ra nước ngoài du lịch với anh, cha còn trẻ, không cần con phải tận hiếu như vậy."
Cố Diệp nín cười: "Vậy sao ạ, ánh mắt cha nói với con là, đừng đi ~ ở lại ~ đừng vứt bỏ cha một mình con ơi!"
Giọng điệu cố Diệp như Nhĩ Khang níu giữ Tử Vi, vô cùng khoa trương.
Cố Đức Thành đỏ mặt nói một câu: "... Cái rắm!"
Cố Diệp làm lố nhảy lên, kinh hãi nói: "Sao cha thô tục quá vậy! Thật đáng sợ!"
Ngay lúc này chủ tịch Cố rất muốn đánh thằng con, Cố Diệp thấy sắp toang nên lập tức co cẳng bỏ chạy. Cố Đức Thành thấy thế cũng không giận, chỉ nhếch miệng lên nhẹ nhàng lắc đầu, cười mắng một câu: "Cái thằng con trời đánh này!"
Điểm tâm còn chưa ăn xong thì Triệu Bằng Vũ đã tìm tới cửa. Nhớ lại lần trước hắn mặc đồ như cậu ấm 2B* nên mới bị anh cả Cố soi xét như thế, lần này hắn biết đường mà rút kinh nghiệm, chỉ mặc áo thun phong cách Anh Quốc và đeo cặp mắt kính, giả trang giống như học sinh giỏi. Cố Đức Thành thấy hắn quen mắt, theo bản năng lại nhìn lâu thêm chút nữa, Triệu Bằng Vũ lập tức bại lộ thân phận. Cố Đức Thành đã gặp cha mẹ hắn, đều là người có giáo dục. Theo như gia giáo của Triệu gia, Triệu Bằng Vũ hẳn là một đứa trẻ ngoan. Lúc Triệu Bằng Vũ đường đường chính chính nói mình có hẹn với Cố Diệp đi học nhóm, cha Cố cũng không nghĩ ngợi nhiều, cứ vậy mà thả Cố Diệp đi.
*二逼: ngu ngốc, không thông minh.
Sau khi ra cửa, Triệu Bằng Vũ tháo kính mắt, đắc ý hỏi: "Thế nào? Người anh em của cậu giả vờ khá giống không."
Cố Diệp suy nghĩ một chút, nếu cha cậu mà biết ông bị lừa thì tỷ lệ không đánh cậu là bao nhiêu? Đáp án là: Số không.
Cố Diệp tức cả lồng ngực, chả buồn khen hắn.
Hai tiếng sau, rốt cuộc cả hai cũng tới chung cư của dì Vương. Đây là một chung cư cao cấp, khung cảnh xung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ. Toàn bộ chung cư có sáu tầng nhỏ, hai tầng một hộ, thường thì ba nhà ở. Mặc dù không thể so với biệt thự của Cố gia và Triệu gia, nhưng từ chỗ ở cũng thấy nhà dì Vương xem như khá giả.
Trong thang máy, Triệu Bằng Vũ nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua chồng dì Vương xảy ra tai nạn giao thông, suýt nữa mất mạng, dì Vương thì gục ngã. Hai vợ chồng dì tình cảm tốt lắm, tính cách cũng tốt."
Cố Diệp bước vào thang máy, gương mặt nhanh chóng tối sầm: "Có phải dì Vương ở lầu ba không?"
Ánh mắt Triệu Bằng Vũ nhìn Cố Diệp như thấy thần tiên: "Cái này mà cũng tính được hả? Bạn tớ đỉnh quá nha!"
"Cái đấy không phải tính, mà là nhìn." Giọng nói Cố Diệp mỗi lúc một lạnh đi, trầm giọng nói: "Sát khí này đen như mực, đây không phải vấn đề về phong thủy mà có người hạ chú, có người muốn cả nhà dì phải chết hết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận