Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 006: Tôi đã nói đừng có lảng vảng nữa

Cố Diệp mỉm cười: "Muốn tớ ra tay phải xem cậu chi được bao nhiêu tiền đã?"

***

Rõ ràng Hạ Tường cũng biết mình bị theo dõi. Cậu ta cuộn người lại thành một cục không ngừng run rẩy, ngay cả chiếc giường cũng run theo. Cố Diệp lo rằng cậu ta sợ hãi tới mức són ra quần, rồi nước sẽ thấm xuống giường cậu mất. Rơi vào đường cùng, Cố Diệp đành rời khỏi giường, ung dung đi đến cạnh cửa sổ, lặng lẽ kéo bức màn ra sau đó trêu đùa với bóng ma: "Chị gái ơi, trễ thế này rồi mà chị chưa định về nhà ngủ à?"

Bóng ma cảnh giác lui về phía sau một khoảng lớn, bản năng mách bảo mình Cố Diệp là một kẻ khó đối phó, ả ta cảnh giác hỏi: "Mày là ai?"

Cố Diệp nghiêm túc trả lời: "Người nối nghiệp của chủ nghĩa cộng sản."

Nữ quỷ lập tức cảm thấy mình bị lừa bịp, tóc không gió mà bay, lộ ra một khuôn mặt đầy máu, con ngươi nhuốm máu tươi hung tợn trừng Cố Diệp: "Thằng nhóc này, tao khuyên mày bớt lo chuyện bao đồng đi."

Cố Diệp uể oải ngáp một cái, nhìn thấy chị gái quỷ thảm thương như vậy, chỉ thản nhiên nói: "Chị cũng đừng có lảng vảng nữa."

Thái độ này của Cố Diệp khiến nữ quỷ càng thêm sợ hãi, nhưng ả ta luyến tiếc khối thân thể thuần âm như miếng bánh ngọt của Hạ Tường, bịn rịn ghé vào cửa sổ suy tính, nghĩ thử nếu giết người lột da ngay trước mắt Cố Diệp rồi cướp hồn phách đi thì khả thi bao nhiêu.

Cố Diệp cười lạnh một tiếng, tay làm ra một đường chỉ quyết, có thể nhìn thấy ngọn lửa màu tím ẩn hiện: "Chị không đi là muốn ở lại làm Pokemon của tôi à?"

Tay Cố Diệp làm chỉ quyết, chính là thuật ngự quỷ* – Cấm thuật của Đạo gia.

*Ngự quỷ thuật: Thuật khống chế quỷ.

Nữ quỷ theo bản năng cảm thấy sợ hãi trước ngọn lửa, do dự một chút rồi quay đầu bỏ chạy.

Cố Diệp hừ lạnh, hơi tiếc nuối. Cậu thật sự muốn sở hữu một đàn Pokemon đáng yêu từ lâu rồi, tốt nhất hàng hiếm một chút, con nữ quỷ này vừa hay, đủ xấu xí.

Ngay lúc này Hạ Tường ở trên giường lén lút he hé tấm chăn của mình, ánh mắt quan sát Cố Diệp nóng rực lấp lánh pháo hoa.

Cố Diệp cũng không để ý đến cậu ta, lên giường trùm mền đi ngủ. Bên ngoài gió vẫn rì rào, sát khí và oán khí vẫn không hề tan đi, rõ ràng là nữ quỷ đó chỉ đang di chuyển đâu đấy quanh đây. Nữ quỷ này chết oan, bằng không sẽ không có oán khí nặng như vậy, mà đối phương không chọc đến cậu thì cậu cũng lười phản ứng.

Sáng hôm sau, Cố Diệp cầm sách định đến phòng tự học.

Hạ Tường vừa thấy cậu đã vội vàng chạy tới, chưa kịp nói lời nào thì đã bị hai nam sinh chặn lại ở cửa. Biểu cảm của hai nam sinh này không hề tốt, môi trắng bệch, trong mắt đều là tơ máu, nhìn thấy Hạ Tường đi ra bèn kéo cậu ta qua một bên, thoạt nhìn vô cùng gấp gáp luống cuống.

Từ xa, Cố Diệp chỉ nghe Hạ Tường nhát gan sốt ruột nói: "Tớ cũng không giúp các cậu được, tớ đã nói đừng đụng vào thứ đó, thật sự sẽ mất mạng nhưng các cậu lại không nghe! Tớ mới là người vô tội!"

Sau khi kết thúc giờ tự học buổi sáng, Cố Diệp một mình đến canteen ăn cơm, vừa vào cửa đã bị Hạ Tường và hai người bạn học chặn lại. Hạ Tường đưa cho cậu hai cái bánh bao nhân thịt và một chén cháo bát bảo.

Cố Diệp nhíu mày: "Ý gì đây?"

"Mời cậu ăn đó." Giọng Hạ Tường không lớn, hệt như thỏ con, ban sáng nói chuyện như vậy với bạn học kia xem ra cũng là vì bị làm cho tức giận thôi: "Cảm ơn tối qua cậu đã giúp tớ."

Cố Diệp mỉm cười, vòng qua đối phương lấy đồ ăn: "Không liên quan đến cậu đâu."

Chờ Cố Diệp mua xong bánh nướng rồi ngồi xuống, Hạ Tường đỏ mặt ngồi cạnh Cố Diệp, cầm cái bánh bao lớn gặm, nhỏ giọng nói: "Tớ biết những người như cậu làm việc đều có quy tắc riêng. Bởi vì giúp người sẽ tổn hại đến số mệnh của mình, cho nên các cậu đều thu phí khi giúp đỡ người khác, làm vậy để bù đắp lại tổn thất cho chính bản thân. Tớ muốn nhờ cậu giúp, tớ sẽ trả tiền cho cậu mà."

Cố Diệp cắn miếng bánh, cảm thấy hương vị không đến nỗi nên tâm trạng cũng tốt lên: "Bạn nhỏ này, cậu cũng hiểu nhiều phết, ngay cả quy tắc cũng biết luôn."

"Ừ, nhà tớ thường mời thầy về." Vì vấn đề thể chất nên ngay từ nhỏ không phải bị quỷ hút mất hồn thì cũng bị quỷ bám người. Cậu ta gặp vô số thầy bói, nhưng Cố Diệp vẫn là người đầu tiên vừa nói mấy câu đã dọa cho ác quỷ bỏ chạy.

Cố Diệp mỉm cười nói: "Để tớ ra tay thì phải xem xem cậu chi được bao nhiêu tiền đã."

Ánh mắt Hạ Tường sáng lên, vươn hai ngón tay: "Hiện tại tớ chỉ có thể đưa cậu hai ngàn. Cậu muốn bao nhiêu đợi tháng sau mẹ tớ chuyển khoản cho cậu."

Hai người bạn học kia không ngờ Hạ Tường vừa ra tay đã lập tức đưa hai ngàn cho Cố Diệp. Bọn họ sốt ruột túm áo cậu ta ám chỉ đừng có ngớ ngẩn. Hạ Tường trông hiền lành nhưng thực ra rất cố chấp, vốn rất khó lay chuyển.

Cố Diệp bị chọc cười: "Được, nói thử xem, duyên số cậu và nữ quỷ kia làm sao mà thành?"

"Không phải tớ, là hai người kia nghịch cầu cơ, xong gọi chị ta đến. Tớ không ngờ rằng chị ta lại tìm tớ rồi đi theo cả một kỳ nghỉ đông, đến khi chuyển ký túc xá vẫn tiếp tục bám theo." Hạ Tường tuyệt vọng, cậu ta vốn không trêu chọc nữ quỷ đó, có chăng là do ả thích cậu ta mà thôi.

Cố Diệp uống một hớp cháo, đàng hoàng khuyên một câu: "Chị ấy đẹp không? Người ta yêu cậu sâu đậm tới vậy mà, thằng nhóc này đúng là may mắn ghê ta."

Hạ Tường thật sự muốn khóc: "May mắn kiểu đó tớ không muốn đâu!"

Cố Diệp vừa đồng cảm nhìn Hạ Tường vừa cảm thấy buồn cười. Thể chất thuần âm lại có đôi mắt âm dương, ma quỷ ăn được cậu ta thì chẳng khác gì uống một viên thuốc siêu bổ. Chuyện xảy ra hết lần này đến lần khác thế nhưng Hạ Tường vẫn không có một chút năng lực tự vệ, thật sự không biết sao cậu ta có thể bình an lớn lên được đến ngày hôm nay.

Sau khi ăn xong, Cố Diệp kéo tay Hạ Tường, viết lên cánh tay một loại phù chú gì đó: "Nếu cậu gặp lại thứ kia thì cứ niệm trong lòng: Ta ở nơi này, cớ quỷ dám sinh? Thiên cương hãi động, quần ma thúc hình."

*Ta ở nơi này, chúng quỷ ngươi còn dám xâm phạm? Đẩu tinh kinh hãi, trói buộc yêu ma.

Hạ Tường yên lặng niệm một lần trong lòng, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Thần chú trị ma, khi có chuyện cứ niệm nó, thần quỷ sẽ không tới gần cậu được. Hai ngàn kia của cậu cũng đủ để mua thần chú này trong hai tháng."

Hạ Tường kích động nhìn cánh tay mình, chỉ cần ở chung ký túc xá với Cố Diệp thì cậu ta tin chắc mình sẽ bình an. Có thần chú này, cậu ta sẽ dám đi WC một mình, không còn phải chịu cảnh nửa đêm tỉnh giấc vì buồn tiểu rồi phải nhịn đến sáng!

"Còn chuyện kia, cậu có thể giải quyết giúp họ được không..."

Cố Diệp định đứng dậy chuẩn bị về lớp học, không buồn tặng cho hai người kia một cái liếc mắt: "Bỏ đi, tự chúng nó tìm chết. Tối nay chỉ cần gọi chị ta ra giảng hòa, không thì thật có lỗi với tấm lòng nhiệt tình của chị gái quá..." Cố Diệp dừng lại một chút, lạnh nhạt chêm thêm một câu: "Tự mình tìm đường chết cũng chả sao, nhưng đừng liên lụy tới người khác."

Hai người khinh thường thấp giọng mắng một câu, cũng hơi trách móc Hạ Tường làm chuyện thừa thãi!

Ánh mắt Lâm Tử Hào nhìn Hạ Tường giống như nhìn một thằng ngốc, giọng điệu cay cay: "Mày có ngốc không vậy, hai ngàn đấy, nhà mày có bao nhiêu mỏ mà cho mày nhiều tiền tiêu vặt thế!"

Lưu Diệc Văn cũng nói: "Thằng đó rõ ràng là gạt người. Bùa chú gì chứ, tao thấy cái gì đâu, áo mới của vua hả?"

"Chắc chắn là gạt người rồi, nó vốn dĩ không biết bắt quỷ. Nó chính là thằng học sinh nhà giàu, là đồ vô dụng đứng bét lớp, nhưng không biết tại sao nghỉ đông xong lại nói năng lưu loát như vậy. Tao mà có điều kiện như nó chắc đã được các trường đại học danh giá chiêu mộ từ lâu rồi, chỉ có mày mới tin nó thôi. Lưu Diệc Văn, chúng ta đi thôi, tao cũng không có rảnh tiền như vậy."

Lưu Diệc Văn cảm thấy Lâm Tử Hào nói cũng có lý, nhưng lời nói lại hơi quá đáng. Hắn dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Hạ Tường, để lại câu "Mày tự lo thân mày đi" rồi theo Lâm Tử Hào đi mất.

Hạ Tường nghiêm mặt, không cảm xúc cầm bánh bao ăn. Đúng là nhà cậu có tiền nhưng đến bây giờ vẫn chưa hề dùng tiền làm xằng bậy. Trong lần nghỉ đông trước, vì để ngăn nữ quỷ kia vào nhà, cha cậu cũng đã mua một đồng tiền từ vị đại sư với giá rất cao, bằng không họ đã sớm mất mạng. Tiêu tiền để bảo đảm tính mạng của cậu, còn mấy cái thanh cao kỳ thị nhà giàu thì có là gì đâu chứ?

***

Đêm đó, khi màn đêm buông xuống, không gian tĩnh lặng, một bóng đen đi tới ký túc xá nơi Hạ Tường ở. Ả ta không biết Cố Diệp bên cạnh Hạ Tường là người sâu cạn thế nào nên không dám tùy tiện ra tay, chỉ có thể lùi một bước đi đường vòng. Kẻ gọi ả ta đến chính là Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn, ả thay họ thực hiện nguyện vọng, khế ước thành lập, theo lý thuyết thì ả nên cướp lấy mạng của hai người họ mới đúng.

Ả muốn có một khuôn mặt và làn da hoàn chỉnh, muốn có người làm địa phược linh* cho mình, rời khỏi trường học rồi tìm tên rác rưởi kia báo thù!

*Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi chết linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ. Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt. (Nguồn: wattpad.com/user/Heo__Quay / xin cảm ơn bạn)

Đồng tiền treo trước cửa đã chặn vài đòn tấn công của nữ quỷ khiến ả tiêu hao không ít năng lượng. Móng tay màu đen của nữ quỷ vươn ra, bất chấp phá hủy thứ ánh sáng trắng mờ nhạt. Dưới tiếng la hét hoảng sợ của ba người vang vọng khắp ký túc xá, ả ta thuận tay nắm được tóc Lâm Tử Hào rồi xách hắn lên.

"Á!!!" Lâm Tử Hào đau đớn gào to, hoảng sợ ôm đầu, hai chân đạp lung tung, liều mạng giãy dụa. Hắn cảm giác được móng tay bén nhọn đâm thẳng vào da đầu, máu chảy xuống hai má, mùi máu tươi nồng nặc từ phía sau khiến hắn ta không phân biệt được là của mình hay của nữ quỷ, càng làm cho hắn hoảng sợ đến muốn nứt cả lá gan, khóc lóc thảm thiết: "Cứu tôi! Cứu tôi với! Buông ra! Diệc Văn cứu tao! Triệu Bằng Vũ cứu tao!"

Nữ quỷ đến gần Lâm Tử Hào, ngửi mùi vị của hắn, đôi mắt đỏ tươi thỏa mãn nheo lại. Ả không có da mặt, ngũ quan chỉ có thể phân biệt được mắt và miệng, miệng vết thương cũng có chỗ nông chỗ sâu. Chỗ sâu thậm chí còn lộ ra một khúc xương trắng, nơi máu thịt lẫn lộn còn lộ ra một khối thịt đen hư thối. Gần kề như vậy, cho dù trong phòng không có đèn, ánh trăng trong trẻo ngoài cửa sổ và đèn đường cũng đủ cho hắn thấy rõ khuôn mặt này, hình ảnh đó đánh vào thị giác xác thực không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu nổi. Lâm Tử Hào bị dọa đến mức hai mắt trợn trắng, trực tiếp lâm vào hôn mê.

Lưu Diệc Văn cũng hoảng sợ ôm lấy đầu, hắn sợ đến mức cả người run cầm cập, mất luôn cả khả năng vùng vẫy, thậm chí ngay cả ý nghĩ chạy trốn lại càng không có, nước tiểu cũng bị dọa chảy cả ra, nào còn dũng khí mà cứu Lâm Tử Hào chứ?

Cậu bạn ở cùng ký túc xá kia thì ngược lại, mắt nhìn chằm chằm cái mạng nhỏ của Lâm Tử Hào sắp xong đời rồi cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhấc cái ghế lên rồi ném tới, hung dữ chửi một câu: "Cái đụ má mày! Ông đây liều mạng với mày!"

Khí chất chính trực cương nghị có thể ngăn chặn quỷ khí, đây là lý do vì sao quỷ thần cũng không dám trêu chọc những người làm nghề quân nhân và cảnh sát. Triệu Bằng Vũ đột nhiên phát điên liệng ghế thật sự đã làm cho động tác nữ quỷ thoáng khựng lại. Ngay sau đó, nữ quỷ hoàn toàn bị chọc giận, buông cánh tay đang nhấc Lâm Tử Hào, trực tiếp nhào về phía Triệu Bằng Vũ.

Triệu Bằng Vũ bị dọa ba chân bốn cẳng bỏ chạy, lăn lê bò lết ra mở cửa ký túc xá, nhưng sau đó hắn phát hiện cửa cứ như bị khóa lại. Dù hắn đã dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ của mình thì cửa chính vẫn không mảy may nhúc nhích. Mặt khác không những cửa không mở ra, bọn họ gây tiếng động lớn như vậy ở nơi này nhưng người xung quanh giống như người điếc, không nghe thấy bất cứ thứ gì. Trong lòng Triệu Bằng Vũ lạnh lẽo, thầm nghĩ đêm nay không lẽ mình lại xui xẻo đến vậy chứ? Triệu Bằng Vũ, mười chín tuổi, chết vì làm chuyện chính nghĩa, vì cứu bạn bè thiểu năng mà đối đầu với ác quỷ. Dòng chữ khắc lên bia mộ nghe sao mà ngớ ngẩn thế!

Nữ quỷ lóa cái đã đánh tới, bóp lấy cổ Triệu Bằng Vũ, hung tợn nói: "Mày dám xen vào chuyện của người khác, tao phải lấy mạng mày trước mới được."

Triệu Bằng Vũ cao mét tám bị nữ quỷ gầy guộc bóp cổ nhấc lên, ngay cả một khoảng trống để né cũng không có. Hắn chỉ có thể đau đớn mở to hai mắt nhìn, ánh mắt đã tràn ngập tơ máu. Mắt Triệu Bằng Vũ thấy bản thân quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy, Lưu Diệc Văn lại không hề có ý định giúp hắn, trong lòng xuất hiện vô số chữ đụ má mày, tuyệt vọng vô cùng. Một chút ý niệm cuối cùng trong đầu chính là quan tâm của cha mẹ dành cho hắn từ nhỏ đến lớn, khi hắn sắp chết mới ý thức được, chính hắn đã làm không ít chuyện khiến cho họ tức giận, đặc biệt là mẹ, đáng tiếc thay...

Ngay khi Triệu Bằng Vũ sắp mất đi ý thức, hắn chợt nghe rầm một tiếng, cửa ký túc xá bị người bên ngoài đạp văng. Trong chớp mắt một bóng người nhỏ bé hiện ra trước mặt cùng với tiếng gào thê thảm của nữ quỷ. Bóng ma bị một cú đấm đánh bay, va vào tường một cách tàn nhẫn, nơi bị đụng bốc lên khói đen, đau đớn khiến cho khuôn mặt ả biến dạng.

Người vừa xông vào gắt gỏng giơ chân lên, đôi dép bò sữa kèm theo hai cái sừng thoạt nhìn vô cùng dễ thương, giây tiếp theo đá vào mặt nữ quỷ một cách thô bạo: "Mẹ nó tôi đã nói đừng có lảng vảng nữa rồi mà! Tính không cho ai ngủ nghê hả! Làm ơn xem hộ bây giờ là mấy giờ giùm cái!"

Đó chính là Cố Diệp, người chưa được ngon giấc hai đêm liền.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Diệp: Vốn dĩ lúc đại sư đang ngủ không ai được làm ồn!

Công vẫn chưa ra sân: Thấy em rồi anh lại không muốn ngủ (dịu dàng nhìn chăm chú. jpg)
Bạn cần đăng nhập để bình luận