Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 030: Cố Diệp: Em muốn yêu người này!

Cố Diệp xuống xe trước cổng nhà Úc lão gia, quan sát tòa tứ hợp viện này một chút rồi mới sợ hãi cảm thán: "Quả là một vùng đất quý tụ thủy tàng long."

Cổng chính được mở ra, một người mặc đồ màu lam mang phong cách thời Đường, tóc đã hoa râm cười ha hả chào đón: "Thiếu gia về rồi à, đây là?" Nhìn thấy Cố Diệp sau lưng Úc Trạch, ông sững sờ, đây là lần đầu tiên Úc Trạch dẫn người về nhà.

"Cố Diệp, là đại sư cháu mời tới. Đây là chú An."

Cố Diệp cười chào hỏi: "Chào chú An ạ, ngài Úc mời cháu đến xem tranh."

"Là đại sư đã cứu thiếu gia Bằng Vũ à?" Chú An vui mừng nói: "Đúng là tuổi trẻ tài cao, Cố đại sư, mời vào."

Cố Diệp cười xấu hổ, tuổi trẻ tài cao cái gì chứ, đây là lần đầu tiên có người dùng câu này khen cậu, ai cũng nói cậu toàn làm mấy việc không đàng hoàng.

Rảo bước vào cổng, băng qua sân trước, đi đến cửa thùy hoa là vào được nội viện. Hai bên đều là sương phòng, có mấy người làm còn đang treo đèn lồng trước cửa ra vào. Úc Trạch quay đầu nhìn Cố Diệp bị tụt về sau nửa bước: "Đây đều là phòng sách của cha tôi, ngay cả đồ đạc trong phòng cũng được ông trưng bày sách vở và tranh chữ."

Cố Diệp thật tình khen ngợi: "Úc lão gia thông thái như vậy, sách nhiều cũng là chuyện thường."

Cố Diệp càng đi vào càng thấy bội phục, sâu trong lòng cảm thán nhà họ Úc không hổ là dòng dõi Nho học. Tất cả kiến trúc đều theo phong cách ngày xưa, từ bàn đá, băng ghế đá cho đến hành lang được điêu khắc bằng gỗ tinh xảo, tất cả đều thể hiện trình độ của vị chủ nhân và nội tình phong phú của gia tộc. Ngoài ra, giá trị của một tứ hợp viện rộng lớn cách không xa thủ đô như thế này chắc chắn là không hề nhỏ. Khó có nhất là vùng trời trên không có một tầng sắc vàng, chỉ có phúc đức dày rộng mới hình thành được chuyện tốt như vậy. Nhà họ Úc có tiền lại hay làm việc thiện, có thể thấy được bản tính của con người nơi đây.

Lại đi thêm mấy chục bước thì đến được chính phòng: "Tàng phong tụ thủy*, tứ linh trấn trạch, phong thủy tốt! Ngài Úc, đến tháng mười một đứng trên mái nhà anh có thể xem được duyệt binh không?" Cố Diệp cảm khái xong thì nói xàm một câu, tò mò vô cùng.

*Gió ẩn và tụ nước: nước là tiền

Khóe miệng Úc Trạch nhẹ nhàng cong lên, mỉm cười nói: "Lát nữa cậu có thể đi xem thử."

Cố Diệp khó hiểu nhìn anh một cái, hỏi đại cũng trúng sao?

Úc Trạch gật gật đầu, ra vẻ như không có vấn đề gì nghiêm trọng, thích làm thì làm thôi.

Cố Diệp lắc đầu quầy quậy, không tiện đi dạo quanh nhà người ta, làm thế là không lễ phép.

Cố Diệp được Úc Trạch đưa đến sân sau, vừa bước vào cửa đã phát hiện ra bóng lưng quen thuộc đang ngồi xổm bên bờ ao, bước chân Cố Diệp chậm dần, đi qua xem xét, chỉ muốn đưa chân đá cho một cái: "Tên thiếu đạo đức kia!"

Trong ao có một con cá chép trông hơi đần độn, Triệu Bằng Vũ đang cầm cần câu định câu con cá chép kia lên.

"Ôi ~ Đại tiên đến rồi đấy à!" Triệu Bằng Vũ cười hề hề xấu xa: "Mai tớ đi câu cá nên giờ thử một chút."

Cố Diệp im lặng, phải nói là quá thất đức.

Triệu Bằng Vũ ngẩng đầu hỏi: "Cậu đi với tớ không?"

Cố Diệp cảm thấy hứng thú nên nói: "Đi, mai đi chung."

"Nghe nói cậu đi trải nghiệm cuộc sống dân gian, thế nào, da có bị rám nắng không?"

"Chỉ số IQ đều không thể đen* đi được."

Triệu Bằng Vũ sờ lên mặt mình, im lặng trợn trắng mắt, cậu chơi bóng bị rám đen rồi.

Úc Trạch nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi hỏi Cố Diệp: "Cậu cứ nghỉ ngơi ở đây một chút, lát nữa sẽ có người đến gọi cậu."

Cố Diệp gật đầu: "Nếu ngài Úc bận thì cứ làm đi, đừng để ý đến em."

Úc Trạch cười: "Được, à phải rồi, bánh ngọt lần trước có ngon không?"

Triệu Bằng Vũ giơ tay: "Ngon!"

Cố Diệp cũng không hề thảo mai nói: "Ngon lắm!"

"Sau nhà còn có bánh ngọt, muốn ăn cứ nói Bằng Vũ đi lấy nhé."

Cố Diệp nắm lấy tay áo Úc Trạch, cười đến cong cả mắt: "Cảm ơn."

Úc Trạch hơi run lên, Cố Diệp lập tức buông tay, trên mặt cười rạng rỡ để người ta biết mình không có ý gì. Úc Trạch nhìn cổ tay mình một chút, cũng không đáp mà đi mất.

Vẻ mặt Triệu Bằng Vũ không chút luyến tiếc, chờ Úc Trạch đi mới dám chửi bậy: "Tớ giống như là bảo mẫu của cậu vậy."

Cố Diệp xúc động nhìn năm ngón tay còn lưu lại mây tím: "Cậu út cậu biết chăm sóc người khác ghê, đúng là người đàn ông ấm áp."

"Cậu..." Ánh mắt Triệu Bằng Vũ hiện rõ một câu: Cậu điên rồi à?!

Cố Diệp mặc kệ cậu ta, vui vẻ lấy điện thoại ra, vào mục trò chơi mở trò anh hùng đập trứng lâu rồi chưa đụng tới: Chúc mừng người chơi 'Ăn trộm rồi chạy trốn' đập ra được Anh hùng Nữ Oa cấp S.

"Đm!" Triệu Bằng Vũ ganh tỵ đến mức vứt luôn cần câu: "Vận may cứt chó gì vậy! Anh hùng này mà ra trận thì được thêm một mạng, chết rồi thì có thể hồi sinh lần nữa đó! Tớ cũng muốn!"

Cố Diệp cười hi hi nhìn mây tím đã dùng hết trên tay mình, thầm xoa xoa tay rồi đề nghị: "Vậy cậu thử tới chạm cậu út cậu một chút xem có thể trộm chút may mắn không."

"Tớ không dám! Cậu tớ thích sạch sẽ! Vừa rồi cậu nắm thế mà cũng không đẩy cậu ra." Triệu Bằng Vũ bất bình vươn móng vuốt: "Tớ sờ cậu được không? Có phải cậu cũng được thần may mắn hộ thể không?"

Cố Diệp ghét bỏ nhếch miệng: "Cút đi! Anh đây giờ là người Châu u, mà người Châu u thì không nói chuyện với cậu."

Triệu Bằng Vũ: "..."

Cái tình bạn này sớm muộn gì cũng đi đời!

Sau một hồi nghỉ ngơi thì chú An đến: "Lão gia nhà tôi mời Cố đại sư đến sương phòng."

Cố Diệp buông quả anh đào đông lạnh vừa ăn được một nửa xuống, đi theo chú An đến sương phòng, vừa vào cửa đã phát hiện có thêm mấy người nữa. Sau khi Cố Diệp ngồi xuống, người đối diện có khuôn mặt hơi quen, vui vẻ hỏi: "Ơ! Lại gặp rồi! Đồ đệ của ông đâu?"

Người ngồi đối diện cậu sắc mặt cũng rất khó coi, nghiêm mặt nói: "La Hoài còn nhỏ, không hợp đến những nơi như thế này."

Đó chính là người sư phụ cậu đã gặp được ở thôn Đại Lưu kia.

Cố Diệp làm ra vẻ nghe không hiểu đối phương đang ám chỉ cái gì: "Ông nói đúng, nhỏ thật, học còn chưa ra ngô ra khoai gì, còn phải luyện thêm một chút."

Hòe Hướng Quốc bị câu nói này làm cho đỏ cả mắt lên, đây không phải là nói ông không biết dạy à?

Chú An để một dĩa bánh lên bàn, làm như không nghe thấy hai người đang đối thoại, hiền hòa nói: "Các vị hãy thưởng thức đi nhé, lão gia đang nói chuyện với thiếu gia một chút, lát nữa sẽ tới."

Cố Diệp mỉm cười nói cảm ơn rồi bắt đầu ăn. Đại sư ở đây dò xét cậu, ánh mắt rất để ý, có thể tới đây cũng là những nhân vật có máu mặt, Cố Diệp mặt mày còn non nớt như thế mà lại được trọng đãi thế này, quả thật khiến người ta không thể dò ra được lai lịch của cậu. Hòe Hướng Quốc giờ chỉ có thể im lặng, nhịn.

Ông lão ở bên cạnh Cố Diệp hớp một ngụm trà, hỏi thử: "Không biết tiểu tiên sinh theo thầy nào nhỉ?"

Cố Diệp ăn một miếng bánh, cười cong cả mắt, hệt như một người vô hại: "Không môn không phái, tự mò thôi."

Câu này rõ ràng là nói láo, ông không hỏi cậu cũng chẳng nói.

Hòe Hướng Quốc thản nhiên: "Nó là sư đệ của Cố Diệp, cũng tên là Cố Diệp."

"Cố Diệp?" Những người ở đây đều biến sắc, có kinh ngạc, có tiếc, cũng có khinh thường.

Cố Diệp cười nheo mắt nói: "Đúng, tôi cũng là Cố Diệp, cha là Cố Đức Thành, khi nào nhà cần đổi phong thủy thì mời ông nhé, cha tôi có rất nhiều tiền."

Hòe Hướng Quốc bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt

Ông lão ngồi cạnh Cố Diệp thở dài: "Sư huynh cậu rất giỏi, thật ra trong giới huyền thuật này không cần thiết phải phân chia rõ ràng như vậy, cũng không cần phân chính hay tà, chỉ cần không làm chuyện xấu, dùng đúng chỗ thì đều là tốt. Cố Diệp chết rồi mà các người còn chưa rõ sao? Giới huyền thuật cũng nên thay đổi một chút, khuôn phép quy định đã giết chết người rồi, đó mới là nguyên nhân chính khiến nghề này không thể truyền được nữa."

Tất cả mọi người không dám lên tiếng, cúi đầu, lẳng lặng nghe dạy bảo.

Ông lão nhìn ấn đường Cố Diệp, mỉm cười nói: "Tiểu tiên sinh này còn có cả công đức, không câu nệ tiểu tiết, đây là chuyện tốt, nhưng mà tính tình này thì cần phải khiêm tốn một chút nếu không sẽ đắc tội nhiều người. Phải biết minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng."

Cố Diệp thả bàn tay đang cầm miếng bánh xuống, đứng lên, khom người với ông lão nói rất cung kính: "Cảm ơn Đường lão chỉ điểm."

Đường lão có chút bất người: "Cậu biết ta sao?"

"Vâng biết chứ ạ, bậc lão tiền bối đức cao vọng trọng trong giới huyền thuật, không hề giống những ngụy quân tử mua danh chuộc tiếng."

Đường lão bất đắc dĩ lắc đầu, nói chuyện kiểu này dễ đắc tội người khác.

Sau tấm bình phong, ông cụ Úcổi đã gần bảy mươi, mái tóc hoa râm nghe thấy những lời này của Cố Diệp thì không nhịn được cười: "Cậu bạn nhỏ này bản lĩnh lắm, rất thú vị."

Vẻ mặt Úc Trạch lạnh nhạt: "Mạnh hơn những người cha tìm nhiều."

Úc lão gia vừa bước ra, tất cả mọi người trong sảnh đều đứng lên.

Cố Diệp nghe người khác gọi Úc lão gia, còn tưởng lão gia tử là một học giả cổ hủ, hẳn phải còn bảo thủ hơn cả cha cậu. Nào ngờ lại là một người vô cùng đẹp lão và nho nhã, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn rất nhã nhặn. Lại thấy Úc Trạch đứng cạnh, Cố Diệp lập tức hiểu rõ, dáng vẻ Úc Trạch rõ ràng không hoàn toàn theo gen mẹ mà mặt mũi có nét bên cha rất cao.

Úc lão gia khách sáo với mọi người vài câu, chờ đến khi tất cả đều ngồi xuống rồi mới bắt đầu nói: "Có một người bạn tặng tôi một bức cổ họa vô danh, hôm nay mời mọi người đến đây để các đại sư xem giúp tôi một chút, xem có phải thiếu nữ trong tranh này còn sống hay không?"

Nếu người khác mà dám nói mấy chuyện ma quỷ, chắc chắn mọi người ở đây đều sẽ bật cười, tặng hắn hai chữ: Vớ vẩn!

Nhưng ông cụ Úc vừa nói ra thì mọi người ở đây cũng trở nên nghiêm túc: "Là linh thể bám thân chăng? Người vẽ thì không thể nào sống được."

"Hay là đem bức tranh kia ra để mọi người cùng xem thử."

Mọi người vừa nhìn thấy bức tranh được đựng trong hộp thì đã nhao nhao tán thưởng: "Quả là bản lĩnh thâm sâu! Đường nét mực rất rõ ràng, màu sắc tươi sáng, khó mà bảo tồn được tốt đến như vậy. Ôi chao, thế mà lại không ấn ký?"

"Trên bức tranh còn vương oán khí mờ mờ ảo ảo, không phải đào từ dưới đất lên đấy chứ?"

Bức tranh bày ở đây, ai cũng có thể cảm nhận được oán khí, thế nhưng hoàn toàn không nhìn thấy người trên bức tranh tự chuyển động. Úc lão gia nhìn Úc Trach đang lạnh nhạt không định tham gia ở đằng xa.

Mặt Úc Trạch lạnh tanh nói: "Đừng hỏi con, con không nhìn ra được gì đâu."

Úc lão gia chỉ chỉ cửa: "Vậy con ra ngoài trước đi, con đứng đây quỷ thần cũng không dám thở."

"Phụt!" Cố Diệp không nhịn được bật cười thành tiếng, chả trách Úc Trạch không tin quỷ thần, với một thân khí tràng của anh thì chắc chắn một chút kỳ lạ cũng không nhìn thấy được. Lúc anh ở đây, quỷ thần nào dám ra ngoài,

Úc Trạch nhìn cậu bất đắc dĩ, ánh mắt lại như hơi trách móc,

Cố Diệp trao cho đối phương một ánh mắt như thể: Em hiểu mà, ông lão cũng không dễ dàng gì, lúc anh trưởng thành thì họ cũng đã già mất rồi, thế nên không thể nói đạo lý với người già được.

Úc Trạch im lặng đi ra ngoài.

Màn cửa được kéo xuống khiến cho toàn bộ căn phòng đều chìm vào trong bóng tối, bức vẽ thiếu nữ vẫn bất động như cũ, Úc lão gia nói với mọi người: "Chuyến này là để mời các vị tiên sinh am hiểu thần thông, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn biết nguyên nhân, ai có thể tra rõ ràng thì có thể lấy đi một bức thư họa trên lầu hai của tôi."

Vừa rồi Cố Diệp còn không hứng thú lắm, đến lúc này thì lập tức mở to hai mắt nhìn. Đây đều là mặc bảo của Úc lão gia, đều là bảo bối đấy, cực kỳ đáng tiền!

(Mặc bảo: một bức tranh vẽ cực kỳ đẹp)

Ngoại trừ Đường lão tiên sinh thì tất cả những người khác đều bị kích động, rõ ràng đã bị thù lao của Úc lão gia làm lung lay.

"Nếu như cô ấy không hiện thân thì chỉ còn cách buộc cô ấy hiện ra." Đã có người chuẩn bị sẵn sàng pháp khí trên tay, giống hệt như một chiến sĩ trừ ma.

Cố Diệp đi từ đằng sau tới, đẩy đẩy người kia, không để ý đến ánh mắt của mọi người. Cậu đặt tay lên mặt pha lê, nhắm mắt lại, dùng tâm hồn để cảm nhận.

Người trẻ tuổi kia muốn lên tiếng nhưng lại chợt bị Úc lão gia 'suỵt' một tiếng, ý bảo im lặng, đừng cắt ngang. Người trẻ tuổi chỉ có thể nhịn, nhìn pháp khí trong tay, không hiểu sao cảm thấy mình cứ như trò cười.

Hai phút sau, Cố Diệp mở mắt ra, hỏi Úc lão gia: "Chỉ hiểu rõ nguyên nhân là được đúng không ạ, không cần thiết phải đuổi cùng giết tận cô ấy."

"Đúng." Úc lão gia tán thưởng gật gật đầu: "Ta chỉ muốn biết nguyên nhân mà thôi."

Cố Diệp cười: "Trên bức tranh này quả thật có một linh hồn, cô ấy bị nhốt bên trong, muốn đi nhưng lại không đi được, rất đáng thương."

Úc lão gia cảm thấy rất hứng thú mà nói: "Ồ? Xin lắng nghe."

"Một ngàn năm trước, ở nơi xa xôi có một tên tham quan muốn tặng cho thượng cấp của mình một món quà sinh nhật, nghe nói người đó rất thích thư họa, nhưng gã thì không, thế là đành phải tìm một thư sinh viết thay. Vị thư sinh này cực kỳ kiêu ngạo, tất nhiên sẽ không nghe theo gã, gã bèn lập tức phái người đến bắt đi người nhà vị thư sinh kia, vị thư sinh nọ đành phải vẽ một cách bất đắc dĩ." Cố Diệp đưa mắt nhìn sang cô gái áo đỏ trên bức tranh: "Vị thư sinh đó vẽ một nữ tử phong trần giả dạng làm nữ tử nhà lành trộm ra ngoài hẹn ước, đứng trong núi chờ người trong lòng. Qua đó cũng ngầm trào phúng tham quan làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ. Cuối cùng cũng không chờ được, không chiếm được bất cứ thứ gì."

Úc lão gia như bừng tỉnh đại ngộ: "Thảo nào tranh này không có đề tài, cũng không có ấn ký, hẳn là vị thư sinh kia đã xem nhẹ nó."

"Làm sao cậu có thể biết rõ được như vậy?" Người trẻ tuổi vừa bị Cố Diệp đẩy ra hỏi với giọng điệu xem thường: "Ai mà biết được có phải là cậu tự bịa ra để dọa người hay không chứ."

Cố Diệp nhíu mày, hơi đắc ý nói: "Bởi vì tôi thông minh, thiên phú tôi cao nên tôi mới cộng tình được, cậu hiểu không?"

Người trẻ tuổi như ganh tỵ trừng mắt nhìn Cố Diệp, hắn không có loại thiên phú này thật: "Cậu vẫn không nói rõ được vì sao cô ta sống trong đó."

Sắc mặt Cố Diệp trở nên nặng nề: "Đây cũng là một thảm án vô nhân đạo, tên tham quan kia vì muốn làm cho bức tranh này vĩnh viễn không phai nên đã thêm thi dầu vào thuốc màu, dùng bí thuật đặc biệt để điều chế."

(Thi dầu: Mỡ người)

Những người ở đây đều biến sắc, thời xưa quả thật có không ít những câu chuyện tàn nhẫn vô nhân đạo, bắt người làm tế phẩm không hề hiếm, cũng không ngờ trong bức tranh này lại có một câu chuyện như vậy.

"Một ngàn năm, bức tranh này nghin năm qua không chút suy xuyển, thiếu nữ được vẽ lên vì được tiếp xúc lâu dài với đồ vật của người sống mà cảm nhận được cảm xúc của nhân loại, dần dần có linh tính. Hơn nữa vì có thi dầu bao quanh, cô ấy không thể trốn thoát hay đi đâu được." Cố Diệp đăm chiêu hỏi: "Các người không cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy sao?"

Hay lắm, dựa vào nét mặt, Cố Diệp đã hiểu được, họ không cảm nhận được.

"Thiên phú của các người..." Cố Diệp không nói nữa, mọi người đều hiểu ý, quá cùi bắp!

Người trẻ tuổi sau khi bị Cố Diệp làm mất thể diện thì muốn tìm lại một chút, bèn nói: "Chuyện này cũng dễ giải quyết thôi, cứ diệt trừ cái linh thức này là được."

"Không thể diệt." Một đại sư cũng coi như thiện tâm nói: "Nhân gian không phải là nơi để cô ấy nán lại, chi bằng đưa đi chuyển thế. Có thể hình thành được linh thức như thế này đúng là không dễ, chuyển thế đối với cô ấy mà nói chính là ân đức lớn nhất."

Cố Diệp bật cười: "Làm sao mọi người có thể quyết định thay người ta được? Có quan tâm đến suy nghĩ của vị tiểu thư đó hay không vậy?"

" m dương khác biệt, cô ta không thể sống trong cuộc đời này được, đây chỉ là tốt cho cô ta mà thôi."

"Vậy chi bằng hỏi ý vị tiểu thư ấy một chút, xem có đồng ý hay không." Cố Diệp duỗi một đầu ngón tay, chạm nhẹ hai lần lên pha lê: "Chị gái ơi, nếu chị không hiện thân thì bọn họ sẽ tiêu diệt chị đấy."

Trong lúc mọi người nín thở chờ đợi, người con gái bên trong cuối cùng cũng chuyển động, mỹ nữ mặc đồ đỏ, buông đồ vật trong tay ra cúi đầu với Cố Diệp một cái, mỗi một động tác đều đẹp đẽ vô cùng.

Cố Diệp chỉ về phía cô gái hỏi đám người: "Nhìn đi, hiểu chuyện một chút, mấy vị lão nhân các người nhẫn tâm giết người ta sao?"

Một ông lão khuyên nhủ vô cùng thành khẩn: "Cô ta là linh không phải người, nếu có cơ duyên, cô ta sẽ tu luyện thành yêu. Bây giờ không làm chuyện xấu, nhưng ai biết được sau này có làm không, đi đầu thai cũng không phải là giết cô ta, cậu thanh niên này đừng bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc."

Cố Diệp thở dài, "Lão gia à, có muốn đầu thai chuyển thế hay không cũng phải hỏi người trong cuộc, chị gái, chị muốn đầu thai không?"

Thiếu nữ trong tranh lắc đầu, vất vả lắm cô mới có được linh thức, nếu như đi đầu thai thì cô sẽ không còn là mình nữa.

Cố Diệp híp mắt: "Chị biết đánh tỳ bà không?"

Người trong tranh không hiểu vì sao cậu lại hỏi câu hỏi này, vẫn gật đầu.

"Vậy chị biết múa hát không?"

Người trong tranh gật đầu lần nữa.

"Lúc trời mưa chị có thể ra đánh đàn cho em không?"

Người trong tranh sửng sốt, lại gật đầu.

"Lúc em đói chị sẽ mua "đồ mang đi" cho em chứ?"

Người trong tranh không hiểu "đồ mang đi" là gì, nghĩ chắc cũng là chuyện nhờ vả, thế là cô gật đầu lần nữa.

Cố Diệp vỗ tay bốp bốp: "Được rồi! Chọn chị! Từ nay về sau chị chính là tinh linh số một của em. Em cứu chị ra khỏi bức tranh, chị phải phục vụ em tám mươi năm, thế nào?"

Lời này của Cố Diệp ngay lập tức nhận lấy sóng to gió lớn: "Cậu điên rồi, nuôi quỷ dưỡng linh là điều cấm kỵ!"

Cố Diệp vốn đã không quan tâm họ. Cậu lấy ra một bình sứ nhỏ và bút chu sa, vẽ lên tấm pha lê một vòng phù chú, mỹ nhân trong bức tranh cuối cùng cũng ra ngoài, thoáng cái đã bị thu vào bình sứ. Cố Diệp che miệng cười, nắm chặt bình sứ, vẻ mặt khiêu khích nhìn đám người: "Nuôi hay không là do tôi quyết."

"Người và linh khác biệt, tên nhóc con này, đừng tự rước nghiệp chướng cho mình!"

"Điên rồi! Bây giờ không nghe khuyên bảo, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!" Mấy đại sư ở đây đều lắc đầu thở dài, hệt như đã tính trước được tương lai rằng Cố Diệp sẽ bị cô gái này hại chết.

Cố Diệp nhìn về phía Úc lão gia vẫn không hề lên tiếng: "Có phải việc này đã được xem như là giải quyết xong rồi không?"

Úc lão gia nhìn bức tranh kia, tiếc hận nói: "Ôi chào, hết rồi, bức tranh này chẳng còn linh hồn nào nữa."

Cố Diệp nín cười, bây giờ ông lão lại tự đau lòng cho bức tranh của mình.

"Có thể gặp được cũng coi là duyên." Úc lão gia cầm chìa khóa mở chiếc hộp bảo vệ pha lê, lấy ra cuộn tranh nằm trong đó, cuốn lại bỏ vào hộp: "Cậu cứ mang đi đi, mang thêm một bức tranh ta vẽ nữa."

Cố Diệp thấp thỏm hỏi: "Cháu, cháu có thể chọn một bức đem đi thật sao?"

Úc lão gia bị chọc cho bật cười: "Chọn đi, hôm nay ta rất vui nên đặc biệt cho cậu chọn hai bức." Úc lão gia ghé vào tai cậu thì thầm: "Ta nói cho cậu biết, ở đấy có một món báu vật rất trân quý, người bình thường đều không tìm ra được, phải chờ xem mắt của cậu thế nào đã."

Ánh mắt Cố Diệp sáng lên: "Ngài đã nói thế, cháu cũng không dám khách sáo nữa. Cha cháu cực kỳ thích tranh của ngài, ông ấy cũng đã sắp đến sinh nhật sáu mươi tuổi rồi, lần này cháu đến vốn định xin ngài mấy chữ làm quà sinh nhật, không ngờ được lời lớn như thế! Ha ha ha~"

"Được, đi chọn đi!" Úc lão gia vỗ vỗ lên vai Cố Diệp, cậu cứ thế lên lầu trong ánh mắt ganh tị của mọi người.

Sau khi mời các vị đại sư đến phòng trà, Đường lão gia mới nói: "Không ngờ chọn lâu như vậy lại chọn ra được một người có linh khí. Không bảo thủ, có kiến thức, lại can đảm, xem ra có thể chịu được áp lực."

Úc lão gia gật đầu cười nói: "Tiếc là còn quá nhỏ, khó mà khiến người ta tin phục, thêm vài năm nữa có khi sẽ được trọng dụng lắm đấy. Nhưng vì chọn người cho ông mà tôi đi tong ba bức tranh đấy."

"Chuyện nên làm mà." Đường lão sờ râu, bình chân như vại nói: "Rõ ràng là ông thích đứa bé đó, muốn tặng cho nó, tôi còn lạ ông quá sao?"

Lúc này Cố Diệp đã đi đến phòng sách của Úc lão gia, cậu có thể thấy được linh khí trên mỗi bức tranh chữ, nét chữ của ông mang khí thế mạnh mẽ, mỗi một bức đều đáng giá như nhau. Đi dạo một vòng, Cố Diệp vẫn không tìm được báu vật mà Úc lão gia đã nói. Cậu đi đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy Úc Trạch ở bên ngoài, Cố Diệp đứng trên lầu kêu lên: "Ngài Úc ơi!"

Úc Trạch ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Cố Diệp cười tươi như hoa ngoắc ngoắc với anh, ra hiệu lên đây đi nha!

Bước chân Úc Trạch dừng lại, thế mà đi lên thật.

Cố Diệp nhỏ giọng: "Úc lão gia nói trong phòng giấu một báu vật, anh có thể nói cho em biết không, báu vật là cái nào vậy?"

"Ngay cả cái đó ông cũng nói cho em sao?" Khóe miệng Úc Trạch cong lên: "Đã có ai nói cho em biết rằng tính cách của em rất dễ làm cho người ta thích không."

Cố Diệp khoát khoát tay: "Có đâu, ngược lại có rất nhiều người nói em là thứ ma quỷ, bệnh thần kinh."

Úc Trạch nhíu mày lại, bất mãn nói: "Đó là do họ ngớ ngẩn, không có kiến thức."

"Đúng, em cũng thấy vậy." Cố Diệp giơ tay lên, ra hiệu Úc Trạch đập tay một cái, đúng là anh hùng cùng chung quan điểm.

Úc Trạch nhìn Cố Diệp đi đến trước mặt thì hơi ngẩn ra. Lúc này, xuyên qua cửa sổ, ánh nắng hoàng hôn đã chiếu vào, khuôn mặt trắng nõn nà của Cố Diệp bị ráng chiều phủ lên một lớp màu đỏ hồng, lông mi dài và nụ cười xán lạn của cậu ngời sáng lên như cánh quạt giấy nhỏ. Dáng vẻ này rõ ràng tinh xảo như búp bê, nhưng tính tình thì lại giống như một chén rượu mạnh khiến cho kẻ nhát gan chẳng dám tới gần, kẻ nào dám thử hẳn cũng đã say từ trước rồi.

Úc Trạch ma xui quỷ khiến vươn tay, thỏa mãn ý muốn của Cố Diệp, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên tay cậu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Cố Diệp, bản thân anh cũng cười theo: "Ông ấy nói là báu vật bởi ông tự cho nó là báu bật, còn với người khác nó căn bản chẳng có giá trị gì."

Lúc này, ánh mắt Cố Diệp đột nhiên rơi vào một bức tranh ở nơi hẻo lánh nhất, rồi ánh mắt cứ thế không dời nổi. Rõ ràng khổ giấy bức tranh này nhỏ hơn những bức khác một chút, không hề có tên, một thanh kiếm gãy còn vương máu, cắm trên vùng sa mạc mênh mông, xung quanh là bão cát rì rào, bầu trời là một vùng rộng lớn. Kiếm gãy vẫn còn giữ lại nơi đây, vốn nên khiến cho người ta cảm giác được sự buồn thảm, nhưng mà bức tranh lại lưu lại khí phách ngang ngược, như ngoài ta ra còn ai dám bước tới, dù cho đã gãy nhưng vẫn không giấu được tài năng. Đột nhiên Cố Diệp nghĩ đến quỷ tướng lúc Úc Trạch ngồi trên xe, bức họa này mang cho cậu một cảm giác, sao mà giống vị quỷ tướng quân kia đến thế nhỉ?

Cố Diệp kìm lòng không được mà sờ lên bức tranh này: "Bức tranh đẹp quá, người vẽ nên nó phải dùng tấm lòng như thế nào đây, em muốn yêu người này, cái này! Em muốn cái này!"

Cố Diệp kích động kéo ghế đến, muốn leo lên lấy bức tranh này xuống, cậu đã phục Úc lão gia sát đất, quyết định lát nữa sẽ tìm ông để xin thêm một đề chữ.

Úc Trạch đưa ngón tay chọc chọc hai lần lên lưng Cố Diệp: "Đây là bức tranh nguệch ngoạc tôi vẽ năm mười sáu tuổi, không đáng tiền, em muốn nó thật sao?"

Lời tác giả: Cố Diệp: "Xin lỗi, câu trước đó không tính nha!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận