Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 156: Ký tên

Đám người trong nhóm khiếp sợ hỏi: Phục sinh cái gì?!

Phạm Hiểu: Không biết.

Người trong nhóm im lặng mấy giây rồi gửi hàng loạt biểu tượng cảm xúc sang: Đánh chết thằng quỷ con này giờ! Em có thể đáng tin cậy tí được không?

Không phải em đi tra tài liệu sao? Đến cái này mà dám trả lời là không biết! Có phải em muốn bị đánh không?

Con trai ngốc quá, không nhận nổi, đánh chết đi!

Cố Diệp mệt não nói: Tiếp tục tra!

Phạm Hiểu tủi thân nói: "Chắc chắn là phục sinh thứ gì đó trâu bò lắm, nhất là vật tà đạo. Phương pháp này đã sớm thất truyền, em chỉ có thể tìm ra chút tư liệu. Nhưng có thể khẳng định là sẽ còn người phải chết. Pháp trận này cần ít nhất bảy người, sau khi tâp hợp đủ oán lực thì sẽ dùng máu để phục sinh yêu quái thượng cổ nào ấy. Trong tư liệu không ghi đầy đủ, sao lại đổ lỗi cho em chứ?

Cố Diệp nâng trán, cậu cũng muốn đánh tên trứng ngốc này!

Cố Diệp: Những thứ phía sau cậu nói rất quan trọng, vừa nãy vì sao không nói hả? Giờ tôi cũng muốn đánh cậu đó! Cậu tiếp tục tìm kiếm tư liệu đi, tôi gọi người tới hỗ trợ.

Cố Diệp: Thứ cần phương pháp máu tanh thế này để phục sinh chắn chắn không phải vật tốt, trong sách cổ tra ra được là phương pháp để phục sinh thứ thượng cổ nào đó. Nói chung nó sống lại không phải chuyện tốt đẹp gì, nhất định phải ngăn chặn.

Người trong nhóm nhao nhao báo danh: Tôi đi hỗ trợ cho, bây giờ tôi đang ở Đế Đô.

Vụ trong tay tôi cũng không gấp, có thể sắp xếp sau, giải quyết chuyện này trước đã. Cậu đang ở đâu? Bọn tôi tới tìm cậu.

Cố Diệp gửi địa chỉ sang đi, bọn tôi tới hỗ trợ.

Cố Diệp @Giải Thừa: Anh gửi địa chỉ cho mọi người, để họ tới tìm anh trước. Em giúp xong bên này sẽ qua ngay.

Giải Thừa gửi xong thì dặn dò Cố Diệp: Chính em đừng hành động một mình, chú ý an toàn.

Cố Diệp cười trả lời: Yên tâm, em không còn như trước kia đâu. Hiện tại em có mọi người mà.

Lời nói khó hiểu này của Cố Diệp khiến mọi người đầu óc mơ hồ. Giải Thừa nghĩ nghĩ, tưởng rằng trước kia Cố Diệp chỉ có một mình, bây giờ có bạn bè, vui mừng đáp: Em biết thế là tốt, bọn anh chờ em.

Cố Diệp gửi một ký hiệu tay OK, tiếp tục lo chuyện bên này.

Đại sư trong nhóm dựa vào địa chỉ lần lượt chạy tới nơi phát sinh vụ án. Mọi người đồng loạt báo cáo mức độ nghiêm trọng của vụ này với cảnh sát, Giải Thừa nói với Mục Cảnh Phỉ: "Chắn chắn sẽ còn người chết, người chết là nhân vật công chúng, bởi vì nghi thức cần một lượng lớn oán lực."

Lần đầu tiên Mục Cảnh Phỉ thấy nhiều đại sư như vậy đến giúp đỡ, nghe không hiểu ý tứ: "Nói thế là sao?"

"Ý là người chết là nhân vật công chúng, sau khi họ chết người biết đến họ đều nói: "Ôi! Thật sự đáng thương quá!" "Thật đáng tiếc!" "Thật đau lòng!", nhiều người như thế sẽ tạo thành oán lực."

Phạm Hiểu ôm mặt, giải thích cực kỳ sinh động như thế nào là oán lực. Bấy giờ, Mục Cảnh Phỉ mới hiểu ra: "Trách không được dư luận trên mạng loạn như vậy, tin tức cứ như có người cố ý tung ra, hung thủ cố ý làm thế. Tiểu Vương, kiểm tra tin tức trên mạng thế nào rồi, vẫn chưa tìm ra đầu mối tung tin sao?"

Tiểu Vương khoanh tay: "Bên Tiểu Trương vẫn đang tra nhưng thời gian quá gấp, hai vụ án lại xảy ra cùng lúc nên cần thêm thời gian."

Hiện tại trên mạng đã xuất hiện khủng hoảng, lại thêm người ở khắp nơi tạo áp lực với họ. Cảnh sát cũng không có cách nào, bây giờ đến một manh mối họ còn không có.

Mục Cảnh Phỉ hỏi: "Nạn nhân thứ hai có phải cũng là nhân vật công chúng không?"

"Đúng vậy, trước kia bởi vì cô ấy cứu người ở nhà ga nên được trên mạng đánh giá là nhân viên y tế đẹp nhất. Hơn nữa cô ấy xinh đẹp, nhất thời rất nổi tiếng trên mạng."

Mục Cảnh Phỉ tiếc hận nói: "Tâm địa thiện lương, lại còn trẻ như thế, thật đáng tiếc."

Nghe vậy Phạm Hiểu không hiểu nổi: "Tại sao không giết minh tinh? Người biết minh tình càng nhiều hơn mà."

Giải Thừa nắm má cậu, ghé bỏ nói: "Mọi cử động của minh tinh đều có người nhìn chằm chằm, khó động tay, hiểu chưa?"

Lúc này Phạm Hiểu mới hiểu rõ: "Những người nổi tiếng trên mạng thế này là dễ giết nhất. Họ có danh khí, nhưng không có người bảo vệ, chết đi có rất nhiều người tiếc hận, nhưng vậy thì chẳng phải anh Cố cũng gặp nguy hiểm sao?"

Cả đám nghe thấy lời này, đột nhiên phản ứng lại: "Nhanh chóng hỏi xem Cố Diệp đang ở đâu!"

"Chết tiệt! Em cái đứa nhỏ ngốc này, đừng có miệng quạ đen chứ!"

Mục Cảnh Phỉ cũng kinh ngạc, cuống quít lấy điện thoại gọi cho Cố Diệp: "Cố Diệp đi đâu? Nguy hiểm như vậy mà thằng quỷ này còn chạy loạn."

Giải Thừa nhắc nhở mọi người bình tĩnh: "Cố Diệp sẽ không xảy ra chuyện, cha em ấy, anh trai em ấy còn cả anh Úc chắn chắn sẽ phái người bảo vệ. Em ấy chính là nhân dân tệ biết đi, biết thân phận của em ấy mà đến giờ bọn cướp còn chưa bắt trói đi, sau lưng không chừng có một đống người che chở. Nhiều khi tôi đi cùng với em ấy đã gặp rồi, yên tâm đi!"

Nghe vậy Mục Cảnh Phỉ mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại chưa kịp gọi đi. Ngay lúc này, Tiểu Vương cầm một phần văn kiện chạy vào, thần thần bí bí nói: "Mục đội, phía trên gửi văn kiện xuống."

Mục Cảnh Phỉ nhận văn kiện, mở ra chỉ thấy hai hàng chữ trên cùng: Cục quốc gia đặc biệt gồm các đại sư huyền thuật bắt đầu thành lập vào ngày hôm nay, lần này có thể hợp tác trước rồi mới mở cuộc thi sát hạch chọn người sau."

Mục Cảnh Phỉ xếp gọn văn kiện, mặt không đổi sắc, nói: "Tôi xin chân thành mời mọi người đến giúp đỡ, mọi người vất vả rồi."

Bên phía Cố Diệp, ông chủ pha xong trà, cười ha hả hói: "Chàng trai, nếm thử trà do chính tay ta phơi đi."

Cố Diệp nhận lấy ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Trà ngon, cha cháu thích trà, trong nhà cháu cũng có vài loại trà ngon nhưng hương vị lại không bằng của ông, không chỉ có hương thơm phảng phất mà còn có tác dụng ngưng thần." Cố Diệp uống một ngụm, cười nói: "Mùi vị thật thơm."

Ông chủ được khen như thế, cao hứng nói: "Biết là cháu biết nhìn hàng mà, người bình thường thì ta không lấy ra mời đâu."

Cố Diệp lấy lòng nói: "Ông còn bao nhiêu ạ? Có thể bán cho cháu một ít đem về cho cha cháu nếm thử không."

Không biết có phải ảo giác của bản thân hay không nhưng Cố Diệp cảm thấy, lúc cậu nói "Cha cháu", ánh mắt ông chủ có hơi kì quái. Đối phương cười nói: "Có thể! Chỗ ta còn nửa cân, ta chỉ có thể cho cháu ba lượng. Cách làm ra không phiền phức, chỉ là một năm mới có một đợt, nếu cháu thích thì sang năm ta sẽ làm nhiều hơn."

Cố Diệp cảm kích nói: "Cảm ơn ông, bao nhiêu tiền ạ? Cháu trả ông tiền trà."

"Không cần khách khí, cháu đến thêm hai lần là được rồi."

Cố Diệp khó hiểu đánh giá vẻ mặt cười tủm tỉm của đối phương, không nhìn ra ông đang nói thật hay giả. Ông lão này là người duy nhất cậu không thể nhìn thấu.

Đối phương cười nói: "Đây không phải là lời khách sáo, ta đợi cháu đến thêm hai lần, trà này cho cháu. Xem như kết một mối thiện duyên."

Cố Diệp cười đáp: "Vậy cháu không khách khí nữa, đa tạ tiền bối."

Cố Diệp cẩn thận cất kỹ túi trà, định quay về chia thành hai phần, một phần đưa cho cha. Vừa rồi cậu nếm ra trà này có hiệu quả ngưng thần, còn kéo dài tuổi thọ thì cậu không dám nói, nhưng chắc chắn là phòng được bị lú lẫn khi về già. Nhìn ông lão mái đầu bạc trắng nhưng vẻ ngoài lại trẻ như vậy, nhất định có liên quan đến trà này.

Ông chủ nhìn động tác cẩn thận của cậu, hiểu ý cười: "Hôm nay cháu đến đây chắc hẳn có chuyện tìm ta, nói đi."

Lúc này Cố Diệp mới nói: "Ở nhà cháu tính một quẻ, quẻ ghi thiên hạ đại loạn. Cháu nghĩ thử đến đây gặp ông xem có biện pháp gì không."

Ông chủ trầm ngâm một lúc, lấy ra một cái quẻ bàn cũ kỹ: "Cháu tính lại một quẻ tại chỗ ta được không?" Nhìn ra Cố Diệp nghi hoặc, ông chủ cười nói: "Bởi vì việc này có quan hệ với cháu, cháu tính chưa chắc đã chuẩn xác."

Cố Diệp uống một ngụm trà, bình tĩnh hỏi: "Liên quan đến cháu ạ?"

Ông chủ cười ha hả hỏi: "Không phải cháu đã tham dự vào rồi sao?"

Cố Diệp cười: "Được ạ, vậy tính lại một quẻ."

Mấy phút sau, Cố Diệp nhìn quẻ tượng, bất đắc dĩ nói: "Vẫn như cũ ạ."

Ông chủ mỉm cười: "Thử quẻ thứ hai."

Cố Diệp dở khóc dở cười: "Có cần phải vậy không?"

"Tin ta."

"Vâng."

Sau khi quẻ thứ hai tính ra, Cố Diệp trừng to mắt: "Tại sao lại như vậy ạ? Ở nhà cháu tính hai quẻ, đều giống nhau, tại sao ở chỗ ông lại không giống?"

Ông chủ cười ha hả nói: "Ta vừa nói mà, cháu đã là người trong cuộc, cho nên không thấy rõ, còn ta thì thấy rõ. Không nên nhìn hai quẻ của cháu mà nên nhìn của ta. Nói cho cháu một bí mật, đây là kiến thức ảo diệu mà sâu sắc nhất của một thuật sĩ bói toán."

Cố Diệp theo bản năng lại gần, chăm chú hỏi: "Bí mật gì ạ?"

Ông cụ nhỏ giọng nói: "Nếu như cháu không chấp nhận kết quả của quẻ bói, vậy thì tính hai lần, tính đến khi nào hài lòng mới thôi."

Cố Diệp: "..."

Ông lão nghiêm túc gật nhẹ đầu, nhìn vẻ mặt Cố Diệp không chút thay đổi, ánh mắt ra hiệu: Người bình thường ta không nói cho nghe đâu.

Khóe miệng Cố Diệp giật giật: "Cháu, biết, ạ."

Dù nói thế nào, đi một chuyến này, Cố Diệp cảm giác trong lòng an tâm hơn không ít. Cậu cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Ông cụ cười híp mắt nói: "Lại đến uống một ly trà chứ?"

"Không cần ạ, hôm khác cháu lại đến." Cố Diệp đứng dậy, cảm ơn đối phương rồi nhanh chóng trở về.

Trong lúc này, tin tức về cái chết của bác sĩ bị truyền lên mạng, hiện tại có rất nhiều người bàn tán chuyện này: Đầu tiên là đầu bếp, giờ lại là bác sĩ, đều có ký hiệu thần bí lưu lại hiện trường, chết thảm như vậy rõ ràng là cùng một người gây ra. Đến cuối cùng thì cảnh sát làm ăn kiểu gì thế? Có thể phá án hay không vậy?

Đúng thế! Không lẽ người cứ chết vô ích như vậy? Cảnh sát không tra ra được chút manh mối nào, thật buồn cười!

Ăn lương nộp thuế nhưng không làm chính sự, thật đau lòng cho người nộp thuế như tôi. Nếu việc này xảy ra ở quốc gia phương tây thì đã sớm tra được.

...

Fan hâm mộ của nạn nhân trên mạng đã mất lý trí, tất cả đều tập trung bức bách cảnh sát nhanh chóng phá án, cơ bản không quan tâm đến vấn đề thời gian. Dù sao hai người liên tiếp thiệt mạng là do cảnh sát sai!

Trước cổng cục cảnh sát, phóng viên truyền thông chặn cửa đưa tin, mỗi lần cảnh sát xuất cảnh đều bị chặn lại. Cảnh sát phụ trách trị an ở cổng bất đắc dĩ nói: "Mọi người trở về đi, đừng ảnh hướng phá án. Hiện tại chúng tôi không thể nói những chuyện này với mọi người, có kết quả chúng tôi chắc chắn sẽ thông báo, có thể rời đi không?"

Một phóng viên chặn cửa không đi: "Đưa tin chi tiết là quyền lợi của bọn tôi."

"Chúng tôi cũng có quyền đuổi mấy người đi, mấy người đang ảnh hưởng việc phá án có biết không?"

Câu nói này không thể nghi ngờ đã trở thành mục tiêu công kích của phóng viên: "Các người lừa dối dân chúng cái gì? Dân mạng nói năng lực các người không đủ, chẳng lẽ thật sự không có lòng tin tìm được hung thủ hả?"

Cảnh sát sắp bị chọc tức chết, cảnh sát bên trong nghe thấy những lời này cũng tức giận đập bàn: "Vừa tiếp nhận báo án đã thúc giục đòi hung thủ. Thi thể vừa mang về còn chưa khám nghiệm xong đâu, làm như chúng ta là thần tiên vậy!"

"Bọn phóng viên này giống như đám ruồi, vì đưa tin mà không quan tâm cái gì, cơ bản không cần biết là có tạo thành hậu quả gì không!"

"Chú ý thái độ!" Mục Cảnh Phỉ cầm báo cáo, nghe đến đó cũng thấy tinh thần mệt mỏi vô cùng. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà người chấp pháp lại thành quần thể yếu thế, nói một câu khó nghe thì truyền ra ngoài là thái độ có vấn đề, tạo thành dư luận xã hội không tốt. Bọn họ vừa chấp pháp vừa phải gánh áp lực như vậy.

Tất cả mọi người không nói, im lặng để mặc bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Đúng lúc này, có người hoảng hoảng hốt hốt chạy vào: "Mục đội, vừa có người báo cảnh sát, lại thêm một người nữa chết. Lần này nạn nhân là minh tinh."

Trái tim Mục Cảnh Phỉ giật nảy, xong rồi, lần này lớn chuyện. Một ngày chết ba người, dư luận sẽ đè chết bọn họ mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận