Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 028: Cô ấy không gả thì ngươi gả!
Vất vả lắm mới có được cô vợ xinh đẹp, đã đưa đến tới miệng rồi mà còn không kịp húp. Hướng Lỗi phát điên bay đến cướp người, không quan tâm cô ta có hôn ước hay không, gã đã thích thì phải đem đi bằng được. Từ nhỏ đến lớn, gã muốn cái gì thì nhà phải cho cái nấy, không có chuyện có thứ gì mà gã không có được, Hướng Lỗi bá đạo thành thói.
Nhưng mà, ngàn vạn lần cũng không ngờ, ở đây lại có một người còn hung dữ hơn cả gã!
Hướng Lỗi bị cục gạch đập một phát phải lui về sau mấy bước, bất đắc dĩ buông cô đâu dưới đất ra, gã e dè nhìn Cố Diệp, nhìn đi nhìn lại, sửng sốt.
Người trẻ tuổi trước mặt này không lớn lắm, vẻ bề ngoài môi đỏ răng trắng, xinh đẹp sắc sảo. Vì cậu đang tức giận nên mặt hơi hồng lên, càng tôn thêm làn da trắng nõn mịn màng, còn đẹp hơn cả cô dâu. Hướng Lỗi vốn là một tên khốn nạn, chay mặn đều ăn, lúc vừa thấy Cố Diệp đã tức khắc động sắc tâm, gã chỉ vào mặt Cố Diệp hưng phấn nói: "Nó không gả thì mày gả!"
Cố Diệp giận đến mức bật cười, nghiến răng nghiến lợi phun một câu: "Mày không sợ hồn phi phách tán à!"
Vừa rồi Cố Diệp chỉ đơn giản muốn đánh gã, ngay cả phù chú cũng không dùng, Hướng Lỗi còn chưa biết gã đã thật sự chọc giận cậu, chỉ ngắm nghía Cố Diệp. Đẹp quá đẹp, dáng người cũng đẹp, càng nhìn càng ưng bụng: "Đừng tưởng mày học được một chút đạo thuật thì có thể chống lại tao. Khi còn sống chưa có đứa nào dám trêu chọc tao. Loại đạo sĩ như mày tao còn ăn được cả mấy đứa!"
"Ồ!" Cố Diệp cười lạnh một tiếng, lấy bút chu sa từ trong túi ra, vẽ mấy vòng trên cục gạch, linh khí vàng óng chớp mắt đã được bao trọn lên. Cố Diệp ước chừng trọng lượng của thứ này, thấy tiện tay, không nói hai lời đã lập tức lao lên ném thẳng vào mặt đối phương.
Hướng Lỗi nhìn cục gạch phát ra ánh sáng vàng thì cũng đôi chút dè chừng, ánh sáng vàng này được hình thành từ lực công đức, loài quỷ sợ nhất chính là đồ vật thuần dương mạnh cực kỳ như thế. Hướng Lỗi đưa tay lên cản theo bản năng, không ngờ cục gạch của Cố Diệp như thánh khí trừ ma hàng yêu, cánh tay gã hệt trứng chọi đá, "bốp" một phát đã bị nện nát. Ánh vàng từ cánh tay loang khắp cơ thể khiến cả hồn phách gã cũng run rẩy theo, Hướng Lỗi đau đớn hét lên thảm thiết, lũ quỷ đến hóng chuyện cũng bị hù cho chạy tán loạn.
Người bình thường không nghe được tiếng quỷ kêu nhưng Cố Diệp thì nghe được rất rõ, âm thanh này khó nghe cực kỳ, đâm vào màng nhĩ đến phát đau, Cố Diệp trực tiếp cầm cục gạch chĩa vào miệng tên khốn khiếp: "Câm miệng!"
Đến cả từng cái răng của gã cũng phát run lên, gã muốn giết chết Cố Diệp. Mặt cậu nghiêm lại, lập tức cho gã một quả đấm, đánh như đánh bao cát: "Giết người thì giỏi quá nhỉ! Ăn đạn đồng rồi mà vẫn lợi hại nhỉ! Ăn cả quỷ rồi nên trâu bò nhỉ! Xem mày còn giỡn mặt được nữa không!"
Quỷ khí trên người Hướng Lỗi đen như mực, Cố Diệp cứ thế quyền đấm cước đá, nắm tay mang theo ánh sáng vàng đánh linh hồn gã đến mức run rẩy. Gã đau đớn gào to hệt như hồn phách đang tiêu tán đi từng chút một, một thân quỷ khí cũng bị đánh tan. Mỗi lần gã sắp ngưng tụ thành công cũng là lúc Cố Diệp khiến gã tuyệt vọng.
Vợ chồng trẻ Lưu Triều và Lý Thúy ôm nhau, đứng co ro trong một góc nhìn dáng vẻ Cố Diệp đuổi tà ma, sợ đến mức run rẩy cả người, đặc biệt là khi Cố Diệp giơ nắm đấm, bọn họ muốn lui về phía sau, chỉ sợ khi ánh vàng kéo đến thì hồn phách sẽ tiêu tán.
Đánh đến mức quỷ khí của Hướng Lỗi rốt cuộc không tụ được nữa thì Cố Diệp mới dừng tay, Cố Diệp nắm lấy tóc gã như nắm một cây chổi rồi kéo gã vào trong sân nhà mình, nhìn thấy đôi vợ chồng kia không theo vào, Cố Diệp tức giận trợn trừng mắt: "Hai người vào đây cho tôi."
Lưu Triều và Lý Thúy sợ hãi chạy vọt vào, còn thuận tay đóng cánh cửa còn mở toang của nhà Cố Diệp.
Cố Diệp quẳng tên quỷ Hướng Lỗi như ném một đống bùn xuống đất, giẫm lên gã, một cái bàn được dời từ trong nhà ra cổng. Cậu ngồi xuống đó, mặt đằng đằng sát khí.
"Ngươi!"
Lưu Triều bị chỉ vào thì lập tức run rẩy.
"Đến nhà vợ quậy tanh bành lên, quậy đến mức không ai ngủ được, ta không quan tâm là dùng cách nào, chỉ cần làm họ hoảng sợ là được." Cố Diệp vẽ một cái bùa: "Bùa này có thể tăng cường linh khí cho ngươi, quậy càng lớn càng tốt, hiểu chứ?"
"Ngươi!"
Lý Thúy bị chỉ thì sợ hãi trốn sau lưng Lưu Triều.
Khóe miệng Cố Diệp giật giật một cái, cậu đáng sợ vậy sao?!
"Ngươi đến nhà tên tàn tật này, làm xác chết sống dậy được không?"
Mặt mày đôi vợ chồng trẻ lộ vẻ khó hiểu, không hiểu sao Cố Diệp lại làm vậy.
Cố Diệp nhìn họ như nhìn hai kẻ chậm tiêu, thầm nghĩ chẳng trách trên mạng ai cũng nói yêu vào đầu óc sẽ không còn thông minh nữa: "Cũng là quỷ mà không quậy phá thì có xứng đáng với từ "quỷ" không? Làm ầm ĩ lên, làm cật lực vào, dọa bọn chúng đến mức sáng mai phải trả lại thi thể của Lý Thúy. Ngày mai có trả hay không chính là tùy thuộc vào hai người đấy."
"Vâng! Đã hiểu!" Đôi vợ chồng cuối cùng đã hiểu được, ánh mắt Cố Diệp cứ như là 'chờ gì nữa, có phải muốn bị đánh không', họ cùng nhau bay ra ngoài.
Cố Diệp nhìn về phía Hướng Lỗi, căm ghép làm đường chỉ quyết, thứ khốn kiếp này, chi bằng thẳng tay cho hồn phi phách tán.
Lúc này 'kẽo kẹt' một tiếng, cửa gỗ bị người bên ngoài đẩy ra, có ai đó đứng ngoài nhỏ giọng kêu: "Có ai không?"
Cố Diệp nhíu mày lại, bị vị khách không mời này xen ngang việc đang làm khiến cậu khó chịu vô cùng. Hai người mặc quần áo đen xì bước vào trong sân, nhìn thấy Cố Diệp và quỷ hồn Hướng Lỗi đang nằm dưới đất, chàng trai đi phía trước không giữ được bình tĩnh, nói: "Cậu làm sao vậy, sao lại bắt gã vào trong nhà? Chúng tôi đã tìm gã mấy ngày trời! Hồn phách của nữ quỷ kia có phải cũng bị cậu cướp đi không?"
Cố Diệp nhíu mày, nói một cách bất mãn: "Sao lại gọi là cướp? Vợ chồng trẻ người ta vốn muốn ở với nhau, ai cũng nói thà hủy đi một tòa miếu chứ không hủy đi một cuộc hôn nhân, đạo lý này sư phụ không nói với cậu à?"
Chàng trai bị nói như vậy thì không đáp nữa, nghe cũng có vẻ có lý ghê.
Người trung niên trầm mặt: "Vậy cũng không thể giúp quỷ làm việc, giúp người không giúp quỷ, đây là quy củ của giới huyền thuật, càng giúp càng dây dưa không ngừng, đạo lý này sư phụ không nói cho cậu à?"
Cố Diệp nhìn bộ dạng hai người bọn họ thì vui vẻ nói: "Ông hẳn là sư phụ cậu ta nhỉ, trách không được đồ đệ các người cứ nói chuyện không dùng não, ông thân làm sư phụ mà cũng không biết dùng ra làm sao." Cố Diệp chỉ hồn phách đã bị đánh không còn trọn vẹn của Hướng Lỗi: "Tên thiểu năng này chọc gậy bánh xe, người ta đã cưới nhau rồi hắn còn muốn cướp, người trong giới huyền học các ông mắt đều để dưới chân rồi phải không? Có chút chuyện này cũng không hiểu rõ à?"
Tên nhóc đồ đệ bị Cố Diệp chỉnh mặt đỏ đến mang tai, muốn nổi giận mà không có lý do thích hợp, càng nghe càng thấy Cố Diệp nói có lý, hắn còn nhìn sư phụ mình, hơi buồn buồn nói: "Có vẻ là tên quỷ này sai thật đấy ạ."
"Câm miệng! Không quan trọng đúng hay sai, là quy định!" Người trung niên lớn tiếng quát đồ đệ mình một câu: "Quy định chính là quy định!"
Cố Diệp cười nhạo một tiếng: "Thằng nhóc ngoan thế mà bị các người dạy hỏng bét, nhóc con tôi cho cậu biết, người và quỷ giống nhau, đều không phân được thiện ác. Cậu phải học cách phán đoán cho riêng mình. Thứ khốn nạn này dù có là người hay quỷ thì khốn nạn vẫn là khốn nạn, khi cậu đã muốn đánh tên khốn nạn như thế rồi thì còn phân biệt hắn là người hay quỷ sao?"
Chàng trai bị Cố Diệp nói thì sửng sốt một chút, nghĩ kỹ những lời Cố Diệp nói, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Từ khi hắn bước vào giới đạo thuật, tất cả mọi người đều nói cho hắn biết phải tuân theo quy định, bằng không sẽ bị trời phạt. Hôm nay Cố Diệp lại mở ra cho hắn cánh cửa sang một thế giới mới, hóa ra còn có thể như vậy sao! Giỏi quá!
Người trung niên nhìn thấy ánh mắt này của đồ đệ, chỉ hận không thể dán miệng Cố Diệp lại, đây đúng là dạy hư học trò!
"Chắc các người đang tìm thứ này ha, nè, bắt lấy!" Cố Diệp vui vẻ nhàn hạ, giơ một chân lên đá Hướng Lỗi về phía chân hai sư đồ.
Người trung niên nhìn Cố Diệp phủi tay mặc kệ, quỷ hồn này làm nhiều việc ác, chỉ có thể khiến gã hồn phi phách tán, chuyện như vậy ai đồng ý ra tay? "Giới huyền thuật chúng tôi có một quy định bất thành văn, đã mặc kệ thì đừng nhúng tay vào, một khi nhúng tay thì phải lo cho đến cùng, cậu đã làm thì chúng tôi sẽ không làm nữa."
"Đừng mà, các người là trong bộ ngành hợp tiêu chuẩn còn tôi chỉ là du dân đi ngang qua thôi." Khóe miệng Cố Diệp nén cười, hai tay mở ra, vui vẻ nói: "Mấy chuyện này Hội đồng Huyền thuật các người có tư cách xử lý nội tình, còn có lương nữa. So sánh một chút, ai cứu người cũng như cha vậy đó, tôi chỉ là thuận tay nên chính là cha hờ, còn các người mới là cha ruột."
Khuôn mặt người trung niên đỏ ửng, tức giận giậm chân, cha ruột cha hờ cái gì? Cứ cảm giác mình đang bị mắng!
Cố Diệp nói xong thì xách bàn nhỏ vào nhà, đóng cửa lại, chẳng thèm nói nhảm với họ nữa, nằm lên giường đi ngủ đây. Mai còn phải đi mua đồ viếng mộ cho ông cụ, cậu bận lắm.
Hai sư đồ không biết phải thu hồn Hướng Lỗi về xử lý ra sao. Tên đồ đệ nhìn cánh cửa nhà Cố Diệp đóng lại, nhịn không được chạy tới ghé miệng vào cái khe thì thào hỏi: "Tôi tên là La Hoài, cậu tên gì vậy?"
Cố Diệp nheo mắt lại: "Sư đệ Cố Diệp, Cố Diệp số hai."
"Sư phụ! Cậu ta là sư đệ của Cố Diệp! Là Cố Diệp dùng cấm thuật để cứu dân chúng thành phố đấy ạ! Đẹp trai lắm!" Đồ đệ hưng phấn nhảy nhót xung quanh sư phụ: "Là thần tượng của con! Lợi hại quá!"
"Câm miệng! Đó là cấm kỵ của giới, nó không tuân theo quy định, thường xuyên sử dụng cấm thuật, không được học theo nó!"
"Đẹp trai quá!"
"Câm miệng! Không được phép nhắc tên đó!"
——
Trong nhà Lý Thúy lúc này còn náo nhiệt hơn cả. Sau khi bán con gái đi, Lý Đại Hải đã nghe không ít mấy câu bóng gió sau lưng, ở quê ai cũng mắng ông, xem như đã có tiếng xấu ở trên trấn. Không ít người già nói ông sẽ gặp quả báo. Ngay cả vợ ông cũng khóc sướt mướt cả ngày, nói con gái sẽ thù hận họ. Hai ngày này Lý Đại Hải có chút nghi thần nghi quỷ, vừa nghe thấy một chút tiếng động lúc nửa đêm đã tỉnh dậy, đứng lên đi nhìn xung quanh một chút.
Trời tối nay đen hơn bình thường, không khí cũng khác lạ. Lý Đại Hải lăn qua lộn lại nhưng không tài nào ngủ được, luôn cảm giác như có thứ gì đang nhìn ông.
Đột nhiên phòng khách 'rầm' một tiếng, như có thứ gì rơi vỡ. Lý Đại Hải hoảng hồn, lật đật mở đèn ra ngoài xem thử, tấm ảnh gia đình nhà ông đã rớt xuống thành mấy mảnh. Trong lòng Lý Đại Hải thịch một phát, tự nhủ chẳng lẽ con gái ông về thật sao?
Đột nhiên, đèn tắt!
Phòng khách tối đến mức không thấy được năm ngón tay, không nhìn thấy gì làm cho con người ta càng sợ hãi, Lý Đại Hải run giọng hỏi: "Thúy Thúy? Là con à Thúy Thúy?"
Lại 'Ầm' một tiếng, Lý Đại Hải bị âm thanh đó dọa đến mức ngồi bệt xuống đất, ngay sau đó đồ vật trong phòng bay lên rồi 'choang choang choang' rơi xuống mặt đất. Lý Đại Hải hoảng sợ ôm đầu kêu lên: "Con gái ơi đừng phá nữa! Đừng phá nữa! Cha cũng vì bất đắc dĩ thôi, cha mẹ nuôi con lớn đến thế, con chết cũng chết rồi, còn không cho cha chút tiền mua quan tài sao?"
Trong phòng chợt im bặt, Lý Đại Hãi nghĩ rằng Lý Thúy đã thấm rồi, định khuyên tiếp thì lúc này 'rầm rầm' một tiếng. Cái bàn trong nhà bay ra ngoài, ngay sau đó sô pha bị dựng lên, 'con gái' bây giờ còn hung tợn hơn khi nãy.
Lý Đại Hải sợ đến mức suýt thì tè ra quần, run rẩy ngồi xổm ở góc tường, lúc này đèn đột nhiên sáng lên.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Lý Thúy mở đèn lên, con gái nhỏ cũng đi từ phòng khác ra, nhìn thấy một trận lộn xộn trong phòng thì tức giận hỏi chồng mình: "Ban đêm ông không lo ngủ đi mà muốn gì đây?"
Vì chồng bán con gái lớn đi nên bà vô cùng căm hận ông, đến mức ngủ cũng không muốn ngủ chung phòng.
Con gái nhỏ cũng vậy, nhìn cha với ánh mắt xem thường. Lúc chị còn sống ông lấy tiền của chị cô đi hút thuốc uống rượu, đến khi chị chết rồi thì đến cả thi thể cũng không buông tha, chuyện này khiến cô bé hoàn toàn lạnh nhạt với ông.
"Thúy Thúy về rồi! Thúy Thúy về làm loạn!" Lý Đại Hải run rẩy bò ra cửa, nhà này không thể ở được nữa, ông sợ, sợ quá.
"Nếu cha không làm việc trái với lương tâm thì sợ chị ấy làm gì?" Cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng nhưng lời lẽ lại rất thâm sâu: "Chị cũng có nói là tới đem cha đi đâu."
Mẹ Lý Thúy nghe thấy con gái về làm loạn thì vành mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Thúy Thúy, có phải con oán cha mẹ không? Cha con không phải người mà!"
Mẹ Lý Thúy vừa khóc thì đèn lại tắt phụt, cả nhà giật nảy mình, ngay sau đó, cầu chì bật rồi lại tắt, lấp lóe mấy chục lần như vậy. Mẹ Lý Thúy đè nén không nổi mà khóc ngất lên: "Mẹ biết con thiệt thòi, Thúy Thúy con đừng phá nữa. Mai cha sẽ đến trả tiền rước con về, sẽ rước con về đưa cho Lưu Triều, mẹ không can thiệp nữa được không?"
Mẹ Lý Thúy vừa nói lời này xong thì quả nhiên không còn lóe nữa.
Qua một hồi lâu, Lý Đại Hải thấy không hề gì thì mới run rẩy đứng lên, trừng mắt nhìn người vợ đã chống lại mình: "Trả tiền đem về? Tôi đào đâu ra? Bao giờ mới đào nổi năm vạn mà trả?"
Cô bé con lạnh nhạt nói một câu: "Cha ở nhà ăn rồi chờ chết đi, cả đời cũng không kiếm được đâu."
"Cha..." Lý Đại Hải nghẹn lời, bị con gái nói thì lập tức phát điên, lao tới giơ tay lên đòi đánh: "Mày đúng là thứ đứng núi này trông núi nọ! Ăn mặc của mày cũng là ông đây cho!"
"Mẹ cho! Mẹ con đi quét dọn vệ sinh cho người ta mà có!"
"Tao đánh chết mày!"
Chớp mắt mọi chuyện đã sắp trở nên ầm ĩ, ngay lúc này, TV trên bàn đột nhiên bay tới đập về phía Lý Đại Hải. Lý Đại Hải sợ hãi đến mức loạng choạng quỳ rạp xuống đất, TV khó khăn lắm mới dừng lại ngay đỉnh đầu mà không đập chết ông.
Lý Đại Hải bị dọa đến mức không dám cử động, ôm đầu sợ hãi hệt như chim cút.
Lúc này em gái Lý Thúy mới chỉ vào tường, khiếp sợ trừng to mắt: "Mẹ! Mẹ nhìn đi!"
Trên tường có một dòng chữ viết bằng máu đỏ tươi vô cùng dễ thấy: Mẹ, ly hôn đi, rời khỏi ông ta mới có thể sống tốt được.
Mẹ Lý Thúy nhìn đến đây thì che mặt lại khóc ngất. Đúng vậy, rời khỏi người đàn ông siêng ăn lười làm này thì bà với con gái mới có thể tốt hơn. Con gái chết rồi còn không yên lòng cho bà, bà còn cái gì mà không buông được nữa, quan tâm ánh mắt người khác làm gì nữa? Hôn nhân này, giải quyết đi.
Lý Thúy ở Hướng gia cũng náo nhiệt vô cùng, hệt như phim kinh dị.
Bởi vì cô dâu ngồi dậy từ trong quan tài!
Người đứng giữ linh cữu cũng sợ đến mức tè ra quần, gã thầy đến Hướng gia làm lễ đến cả phong bì cũng không cần, nói thẳng là không lo nổi chuyện này, hắn chưa học đến chuyện đấu với cương thi, rồi co cẳng bỏ chạy. Hướng gia xào xáo, sợ hãi đến mức phải tìm người với giá cao để đưa thi thể Lý Thúy về, xác chết vùng dậy ư? Ai mà muốn loại vợ như vậy?
Thế là sáng hôm sau, một cái xe chở xác về đến hướng nhà Lưu Triều, dỡ quan tài long phượng xuống xong thì quay đầu xe chạy vèo đi, tốc độ chỉ hận không để vọt lên một trăm km.
Cố Diệp ngủ đến giữa trưa, vừa hay nhìn thấy xe hỏa táng đi về phía nhà Lưu Triều. Cậu nhìn bọn họ ở phía xa xa, nhún vai, lại hoàn thành xong một chuyện công đức. Ngáp một cái thật dài, cậu vào trong thay quần áo, lên trấn thôi.
Cậu ở trong quán cơm gọi ba món, một tô canh, non nửa chén cơm. Cố Diệp ăn no thì duỗi lưng một cái, đi vòng qua tiệm khác mua vòng hoa, áo liệm rồi cả túi vàng mã, mua thêm con heo, con trâu, con ngựa, một căn nhà hai lầu nhỏ, nghĩ nghĩ rồi lại mua thêm bộ mạt chược ở góc tường: "Cái đó, lấy thêm đi."
Ánh mắt ông chủ nhìn cậu rất kỳ lạ, nhưng mà vẫn viết biên lai.
Cố Diệp cười hi hi hỏi: "Ông chủ, mua nhiều thì có ship không?"
Ông chủ cũng không biết sao cậu lại vui đến thế, bình thường người đến đây mua đồ toàn mang vẻ mặt đưa đám, lần đầu tiên gặp được khách mua hàng vui vẻ như vậy, ông phản ứng hơi chậm chạp: "Nhà là của thị trấn này, nếu mua nhiều thì chúng tôi có thể ship."
"Vậy hay quá, cái này, cái này, với cả cái này nữa, lấy cho sư phụ cháu một phần! Chà chà? Tám bé gái luôn à, vậy cho sư phụ cháu một bộ!"
Khóe miệng ông chủ giật một cái, trong lòng nghĩ sư phụ ăn ở thế nào lại thu được đồ đệ xúi quẩy thế này. Mua cho sư phụ tám mỹ nữ, không phải muốn ăn đòn sao?
"Cái này làm thủ công tinh xảo ghê, ngưỡng mộ quá, năm trăm một cái, tám cái là bốn nghìn."
"Đúng rồi, lấy đồ tốt nhất!" Cố Diệp ngửa cằm nhìn xung quanh tiệm, đột nhiên thổi phù một tiếng vui vẻ nói: "Ông chủ, bộ tú lơ khơ kia cũng cho cháu một cái."
Vừa nghĩ tới lúc sư phụ mở ra, thấy bộ bài tú lơ khơ, trong xe thì có tới tám đại mỹ nữ, vừa vào cửa đã nhảy nhót làm ông bốc cả khói đen, đúng là một hình ảnh đẹp bùng nổ!
Khi tổ trưởng tổ điều tra của Hội đồng Huyền thuật tìm ra được Cố Diệp cũng là lúc cậu đang ngồi xổm trước mộ phần của sư phụ, đốt cho sư phụ cậu tám đại mỹ nữ và một bộ tú lơ khơ, sau khi nhìn thấy cậu đốt, vẻ mặt ngài tổ trưởng có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Lời tác giả:
Sư phụ: Không ai được đóng ván quan tài của tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận