Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 016: Thần tới giết thần, quỷ đến diệt quỷ
***
Không khí cả nhà u ám, bên trong bệnh viện tư nhân được bảo vệ nghiêm ngặt, Triệu Bằng oVũ lẳng lặng nằm trên giường bệnh giống hệt như đang ngủ.
Người Triệu gia vội đến phát điên rồi, bệnh viện này chính là gia sản của họ, tay nghề của bác sĩ cũng là số một trong nước, thế nhưng họ vẫn không tìm ra được rốt cuộc Triệu Bằng Vũ bị bệnh gì.
Mẹ Triệu là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng lúc này cũng vô cùng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn chồng nói: "Có phải đồ vật hôm qua con nó nhặt về có vấn đề, em muốn tìm thầy đến xem sao."
Triệu Tri Phùng nhíu mày: "Bác sĩ cũng không biết làm gì, tìm thầy thì có tác dụng gì nữa? Đừng để mấy thứ hão huyền không giải thích được đó làm chậm trễ thằng bé điều trị."
Mẹ Triệu mím môi không đồng tình, quả thật là thế nhưng trực giác của một người mẹ nói cho bà, cái túi hôm qua con bà mang về hơi quái quỷ.
Lúc này, một y tá cầm cái túi đi vào phòng bệnh, vừa chạy vào hai bước thì mẹ Triệu đã sốt ruột hỏi: "Y tá, bác sĩ hội chẩn có kết quả chưa?"
Y tá lễ phép nói: "Bác sĩ vẫn đang thảo luận ạ, kết quả sẽ có nhanh thôi, với lại..." Y tá định nói lại thôi, đưa cái túi màu trắng đang ôm cho Bà Triệu: "Em biết hai vị nóng lòng, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, chúng ta phải tin tưởng vào y học."
Bà Triệu nghi hoặc mở túi ra, sắc mặt lập tức lạnh ngắt. Nhìn chồng mình, sắc mặt cũng hệt như bà.
Một xấp tiền âm phủ dày cộm! Rõ ràng đã cho quản gia vứt đi rồi kia mà!
Tối qua lúc Triệu Bằng Vũ về nhà, Bà Triệu đã cảm thấy xui xẻo mới sai quản gia: Mau cho người ném cái túi kia đi, điềm cực kỳ xấu. Bà nghĩ hẳn là có người muốn đi tảo mộ, thế nhưng vì trời mưa to nên không cẩn thận đánh rơi. Chỉ trách tiền âm phủ quá giống nhân dân tệ, trời tối nên chắc thằng bé không nhìn rõ. Nhưng tiền này đã ném đi rồi, sao bây giờ lại trở về được?
Vẻ mặt Triệu Tri Phùng u ám: "Y tá, cô tìm thấy thứ này ở đâu?"
Y tá nhìn vẻ mặt cũng biết được chuyện này không bình thường, nét mặt cũng thay đổi: "Ở, ở dưới gối của cậu Triệu."
Triệu Tri Phùng hỏi vệ sĩ canh cửa: "Phòng này có ai vào không?"
Vệ sĩ nghiêm túc lắc đầu: "Ngoài bác sĩ và y tá thì không hề có ai vào."
Triệu Tri Phùng tức giận nói: "Đi kiểm tra camera xem ai lẻn vào!"
Kết quả là: Không có!
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều thấy được sự nặng nề và không tưởng trong mắt đối phương. Tối hôm qua sau khi ném thứ đó đi thì Triệu Bằng Vũ lập tức sốt cao, nửa đêm đến bệnh viện nhưng tới giờ bác sĩ vẫn chưa khám ra được là bệnh gì, túi tiền âm phủ đã bị quản gia ném đi rồi lại xuất hiện dưới gối đầu của Triệu Bằng Vũ. Mẹ Triệu tức tái mặt, trong lòng rối như tơ vò, lập tức nói: "Em phải tìm thầy đến xem cho nó."
Tuy sắc mặt Triệu Tri Phùng cũng khó coi nhưng vẫn không tin cái này lắm: "Anh nghĩ có kẻ cố ý giở trò quỷ, cứ kiểm tra trước đi đã."
"Hai bên cùng chuẩn bị, tìm đại sư đến cũng không làm chậm trễ việc chữa trị." Mẹ Triệu người phụ nữ mạnh mẽ đã lấy lại khí thế nói: "Anh ở đây chăm thằng bé, em tìm thầy rồi mời đến đây."
Cứ như vậy, bà Triệu nhờ bên ngoại nên nhanh chóng mời đại sư về. Xem hiện trạng của Triệu Bằng Vũ xong, các đại sư đều lắc đầu, tiếc nuối nói: "Bị vướng nhân thân* rồi, nếu đoạt về nhất định hồn phách sẽ bị thương tổn."
*Nhân thân: quan hệ do hôn nhân mà ra.
"Đúng vậy, không nên cứu, mặc dù giữ được mạng nhưng hồn phách không được đầy đủ, hoặc là ngốc, hoặc trở thành người thực vật."
Bà Triệu bị đả kích, người run lên. Bà hít sâu một hơi, giọng nói không ngừng run rẩy: "Dù là người thực vật cũng phải cứu."
Mấy đại sư liếc nhau, chỉ có thể cố gắng một lần.
Vương Minh Hải là đại sư nổi danh trong giới huyền học được mọi người kính trọng, hắn nói: "Kết thành loại khế ước này tất có linh mai*, có phải cậu nhà nhặt được cái gì rồi không?"
*灵媒: vật mai mối
Mẹ Triệu chỉ chỉ tiền âm phủ trên bàn: "Lúc về nó nhặt được chiếc túi này."
Sắc măt Vương Minh Hải khó coi nói: "Cái túi ấy oán khí quá nặng."
"Sát khí cũng rất nặng." Đại sư khác mở thiên nhãn, vừa nhìn đã bị dọa nhảy đựng.
Nữ đại sư thông linh dường như cảm ứng được gì cả người run lên, xanh cả mặt, ngũ quan đau đớn méo mó, không khống chế được ngã xuống đất, máu tươi trào ra khóe mắt. Tất cả đại sư xung quanh đều biến sắc, đại sư ở gần nhất vội vàng đánh ngất cô ta.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Bà Triệu trở nên khẩn trương: "Đây là?"
"Tả Vân có thể lần theo quỷ khí, cảm nhận được quá trình tử vong." Sắc mặt Vương Minh Hải rất khó coi: "Loại quỷ này chết vô cùng đau đớn, oán khí cực nặng, Tả Vân cũng bị ảnh hưởng."
Vương Minh Hải lấy dao găm ra, đặt lên đó một đồng tiền rồi cắt ngón tay, lấy máu vẽ một đường lên mặt dao, dùng tất cả sức lực để vẽ. Đồng tiền âm phủ run rẩy vài cái sau đó bắn ra một luồng ánh đen, tàn nhẫn đánh thẳng vào tay Vương đại sư, con dao găm bị văng ra xa, đồng tiền cũng rớt xuống đất.
Lúc này sắc mặt của Vương Minh Hải đã tái nhợt như tờ giấy.
Các vị đại sư khác đều lặng thinh, họ tu hành vốn không phải là để cứu người. Ban ngày ban mặt nhưng quỷ khí lại nặng như vậy họ lại càng không dám ra tay.
Sau khi tiễn họ đi Bà Triệu còn mời người khác đến, nhưng nghe nói sau khi Vương Minh Hải và Tả Vân bị đánh thì không ai dám nhúng tay vào.
Liên tiếp vài ngày như vậy, Triệu Bằng Vũ chuyển qua ba bệnh viện, bác sĩ nước ngoài cũng đã qua mà Triệu Bằng Vũ mãi vẫn không tỉnh. Cha mẹ cậu đều tuyệt vọng. Mãi đến giữa trưa ngày thứ ba, bác sĩ nói nếu như cậu ấy không tỉnh lại thì chiếu theo tình hình, Triệu Bằng Vũ sẽ sống đời sống thực vật, để họ... chuẩn bị tâm lý.
Bà Triệu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, bụm mặt khóc thành tiếng, cắn môi đến bật máu. Nếu có thể, bà xin dùng mạng của chính mình để đổi cho đứa con, nhưng đã dùng tất cả mọi cách mà vẫn không xong!
Lúc này Cố Diệp cười tủm tỉm với Hạ Tường: "Khăn quàng đỏ đáng yêu của tớ, cậu đã từng nói dối chưa?"
Hạ Tường vẻ mặt lờ mờ, lắc đầu.
"Khăn quàng đỏ đáng yêu của tớ, muốn cùng tớ trở thành sứ giả chính nghĩa không, cứu một con cừu non đang mê man trên đường đi đến hoàng tuyền?"
Hạ Tường bị mấy lời nói ngon ngọt của Cố Diệp dọa sợ đến mức nổi một lớp da gà, trực giác nói cho hắn đây không phải là chuyện tốt: "... Cậu muốn làm gì, cậu nói đi."
Cố Diệp nghiêm túc một giây: "Cậu tìm thầy Vu nói là tớ bị sốt bốn mươi độ rồi đưa tớ tới bệnh viện. Đến khi cậu về cứ nói là bác sĩ kêu tớ ở lại truyền dịch."
Hạ Tường: "..."
Mười phút sau, Hạ Tường đã đưa Cố Diệp lên xe taxi đến bệnh viện, khóc không ra nước mắt. Bạn Hạ Tường chăm ngoan học giỏi mười tám năm nay chưa bao giờ nói dối. Thầy Vu cũng không nghi ngờ cậu sẽ nói dối nên lập tức đồng ý, bạn học Hạ Tường nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Có phải bệnh của Triệu Bằng Vũ nghiêm trọng lắm không? Tụi mình mau đến sớm xem thế nào."
Cố Diệp bất đắc dĩ: "Đi sớm cũng chưa chắc vào được."
Với khuôn mặt này của cậu thì ai tin cậu thật sự có bản lĩnh? Tỏ vẻ không thành lại như tấu hài còn bị người ta đuổi đi.
Cố Diệp nghĩ cũng không sai, sau khi nghe người làm báo cáo thì quả thật bà Triệu không tin rằng Cố Diệp sẽ cứu được Triệu Bằng Vũ, dù sao vẫn còn nhỏ quá. Nhưng hiện tại, chỉ cần có một chút hi vọng thì Bà Triệu nhất định sẽ dùng toàn lực để thử một lần. Sau khi cho người mời Cố Diệp vào, bà Triệu vừa nhìn thấy khuôn mặt cậu, môi hồng răng trắng, khi cười thì lộ ra đôi mắt hoa đào, kiểu gì cũng không giống đại sư lắm.
Bà suy sụp ngồi xuống mép giường cầm tay con trai, yếu ớt nói: "Tiểu tiên sinh xem thế nào, còn có thể cứu được nó không. Bác sĩ nói không sống nổi qua đêm nay nữa."
Sắc mặt Triệu Bằng Vũ trắng bệch, đôi môi không còn chút máu, ấn đường tối đen còn ẩn hiện một tia đỏ tản ra sát khí. Cố Diệp không nói gì, mặt vẫn như cũ lấy ra nửa nén hương từ trong túi, kẹp vào giữa hai ngón tay, không mượn thêm một thứ gì mà cứ như vậy đặt vững vàng trên ấn đường của Triệu Bằng Vũ
Bà Triệu thấy một màn như vậy không khỏi kinh ngạc trừng lớn mắt: "Đây là?"
"Dẫn hồn hương." Cố Diệp cười cười: "Lúc trước cháu đã tính được cậu ấy có một kiếp nạn nên dùng bùa bảo vệ hồn phách cho cậu ấy, bây giờ dùng dẫn hồn hương này dẫn cậu ấy trở về."
Mắt thường cũng nhìn được là hương đang cháy, một chút tàn nhang còn chưa rơi xuống thì một luồng gió nhẹ quái quỷ đột nhiên tiến thẳng vào mũi Triệu Bằng Vũ. Vài giây sau, hơi thở của Triệu Bằng Vũ hô trở nên thông thuận không ít, môi cũng dần hồng hào trở lại.
Bà Triệu khiếp sợ đến mức không biết nói gì, niềm vui sướng vô cùng đột nhiên rơi xuống đầu khi bà đang tuyệt vọng khiến bà không biết phải phản ứng thế nào, định vui mừng nhưng rồi lại sợ phải thất vọng lần nữa: "Nhưng, nhưng mà... có cứu được không? Còn có thể cứu được nữa không?"
Cố Diệp nở nụ cười: "Đương nhiên là cứu được chứ, thần tới giết thần, quỷ đến diệt quỷ, nếu cháu đã muốn cứu thì ai đến cháu cũng sẽ giết sạch."
Bà Triệu trở nên kích động, không dám tin hỏi: "Nó sẽ không trở thành một đứa ngốc hay người thực vật chứ?"
Cố Diệp bị chọc cười: "Đương nhiên là không ạ, mấy người nói vậy với bác đều là gà mờ mà thôi."
Bà Triệu che miệng lại kích động nhìn cậu trai trẻ tuổi Cố Diệp này, "gà mờ" thì cũng là những đại sư nổi tiếng, tên nhóc này có bản lĩnh thật sự hay là đang khoe khoang đây? Bà đã thất vọng một lần rồi, cũng không muốn thất vọng thêm lần nữa.
Bấy giờ, chỉ thấy Cố Diệp đưa tay vỗ "bốp" một cái vào trán Triệu Bằng Vũ một cái: "Đừng ngủ nữa! Thầy Vu gọi cậu ra ăn cơm kìa!"
Trong ánh mắt chờ đợi của Bà Triệu, cuối cùng Triệu Bằng Vũ cũng từ từ mở mắt, tinh thần còn chưa hoàn toàn hồi phục thì mẹ Triệu đã ôm lấy hắn ta khóc lớn, sự lo lắng triền miên và tuyệt vọng trong mấy ngày nay đều dồn cả vào tiếng khóc. Triệu Bằng Vũ tỉnh dậy từ trong mơ, chưa bao giờ thấy mẹ mình khóc như thế nên cũng mau chóng phản ứng lại, an ủi mẹ mình một chút, lại nhìn qua Cố Diệp, bùi ngùi nói: "Cậu lại cứu tớ một mạng."
Cố Diệp cười cười: "Sau này còn phức tạp lắm, không phải tỉnh rồi là xong chuyện đâu."
Bà Triệu vội vàng gọi cho chồng mình, báo rằng con đã tỉnh xong thì nghe Cố Diệp nói câu này, bà cứ đứng sững sờ ở đó: "Sao lại không ổn nữa?"
Cố Diệp bất đắc dĩ, thương cho tấm lòng cha mẹ như đất trời, chỉ cần cậu nói không ổn thì người mẹ này sẽ xong mất.
"Không phải vội ạ, từ từ từng chút một." Cố Diệp hỏi: "Cậu ấy nhặt được cái gì vậy bác? Cho cháu xem với."
Bà Triệu nhanh chóng cho người đem tới, Triệu Bằng Vũ ngơ ngơ kéo Cố Diệp: "Tớ mơ thấy mình lấy vợ, bị cô ấy đuổi thế là tớ chạy đến chân trời góc biển, cậu cứu tớ với, tớ vẫn còn nhỏ lắm!"
Cố Diệp ghét bỏ: "Cậu là đứa nhỏ lớn xác đấy."
Một câu thoải mái này của Cố Diệp khiến Triệu Bằng Vũ suýt khóc: "Thật đấy, đừng đùa nữa!"
Cố Diệp kéo ghế dựa vào ngồi nghiêm chỉnh: "Cưới chưa?"
Triệu Bằng Vũ mau chóng giải thích: "Không, tớ nhất quyết chạy trốn, nếu không phải bình thường tớ chơi bóng rổ thì sợ là không chạy thoát khỏi cô ta!"
Cố Diệp hỏi thật lòng: "Cô dâu kia có đẹp không?"
Triệu Bằng Vũ nghiêm túc nói: "Không thấy rõ, chỉ lo chạy trối chết."
Cố Diệp không nhịn được mà vui vẻ: "Tiếc ghê nhỉ, cậu không thử nhìn xem vợ mình thế nào sao?"
Lúc này Triệu Bằng Vũ mới biết là Cố Diệp đùa cợt, tức giận muốn bật dậy: "Anh Diệp ơi, cha ơi! Cứu con!!! Đùa lần nữa là chết người thật đó!"
Bà Triệu ngồi một bên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, dở khóc dở cười mở đèn, có vẻ hôm nay trời sẽ tối nhanh rồi đây.
Cố Diệp ghét bỏ: "Người ta kén rể, phát thiệp mời anh hùng, cậu nhặt được, bộ dạng lại trắng trẻo trong sạch, trong nhà lại có tiền, hợp tuổi, lại là người tri thức, người ta coi trọng cậu thì cậu cũng nên cam tâm tình nguyện đem sính lễ đến đi chứ, tớ còn làm gì được?"
Triệu Bằng Vũ nôn nóng: "Tớ không chịu! Đây là lừa hôn! Mẹ nó lần nào thi tớ cũng chỉ đạt điểm vừa mức chuẩn, tớ mà làm người tri thức cái quần què gì!"
Cố Diệp đột nhiên kề sát lại, nhìn ấn ký hồng nhạt trên cổ Triệu Bằng Vũ, giận tím mặt: "Đừng nói cậu động phòng với người ta rồi nhé? Là vợ cậu rồi à? Tớ không giúp được đâu."
"Không có! Tớ vẫn còn zin, tớ thề!"
Cố Diệp cười sâu xa: "Cậu... thật là vô dụng."
Triệu Bằng Vũ: "..."
Rốt cuộc phải trả lời thế nào mới được?
Cố Diệp đùa đủ thì nói: "Được rồi, tớ viết vài nguyên liệu, mọi người cứ chuẩn bị một chút. Lần này cậu đụng tới một thứ chết oan không hề bình thường, sát khí rất nặng, chắc chắn giải quyết sẽ hơi phiền toái đấy." Vừa viết xong thì cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy vào.
Một người tay cầm đồ, nhìn theo tướng mạo thì đây là cha của Triệu Bằng Vũ.
Một người khác mặc tây trang, dáng người cao gầy, đường nét trên mặt khôi ngô tuấn tú, đuôi mắt phải có nốt ruồi lệ chí và ánh mắt lo lắng làm dịu đi cái khí chất lạnh như băng nhưng vẫn khiến cho kẻ khác cực kỳ giữ khoảng cách, không ai dám đến gần. Anh ta vừa xuất hiện, Cố Diệp lập tức sửng sốt, bởi vì hơi thở trên người đối phương y hệt cái kẻ "con ông trời" vào chiều chạng vạng hôm đó đến quỷ thần cũng không dám chạm vào mà cậu thấy.
Nhìn anh ta, ánh mắt Cố Diệp sáng ngời hệt như cứu Triệu Bằng Vũ không hề có chút phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận