Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 139: Đến đây nào, chế tạo nào ~
Chắc chắn Cố Diệp là người đầu tiên dám cãi nhau với cư dân mạng. Ngay cả mấy ngôi sao hạng A cũng không dám, vậy mà Cố Diệp lại dám.
Cư dân mạng nghĩ nghĩ thì thấy đúng là cậu dám thật. Cậu không phải nghệ sĩ, không sống nhờ lưu lượng. Cậu có tiền, có công ty gia đình, hơn nữa còn có bạn trai là ông trùm bất động sản. Thêm vào đó, có chửi cậu cũng không lợi lộc gì, lỡ mà chửi lố quá lại nghe cậu lảm nhảm như nguyền rủa thì coi có sợ không? Rồi chẳng may mày chửi cậu ấy, có người like cho mày, like cho lắm vào rồi khéo mẹ với bạn trai cậu ấy lại kiện mày bạo lực mạng, làm tổn hại danh dự của cậu ấy thì sao, mày sợ không?
Chỉ cần có não đều nghĩ ra được kết cục sau này, những người không não thì bị Cố Diệp chọc giận, bắt đầu bôi đen: Nghe trên mạng nói phong cách sống họ Cố tốt lắm, tôi chẳng thấy tốt chỗ nào hết, mở mồm ra là nguyền rủa người khác, đây mà là chuyện một con người làm à?
Lòng dạ ác độc thật đấy, hồi trước thấy mặt đẹp còn làm fan, giờ coi coi, thật sự là phú nhị đại chả được cái giống gì tốt!
Cái thằng gay chết tiệt không biết xấu hổ này, bản thân còn chưa hiểu rõ chuyện mà còn dám nói này nói kia, liên quan gì tới mày? Mày là cái thá gì mà đòi đi chỉ trích người khác? Tự lo cho mình đi, đồ mặt dày. Người ta gọi mày là đại sư thì coi mình hơn người đấy à, ghê tởm!
Mày có khác gì bọn họ không? Nguyền rủa ác ý! Ba mày không quản mày à!
Đúng rồi, không phải người thân mày bạo lực cư dân mạng đấy à? Mày với người bạo lực mạng khác nhau chỗ nào chứ? Tao cứ nói mày đang đe doạ tao, bạo lực mạng với tao đấy, ai nói coi đúng không?
Xin lỗi hay không là chuyện của tao, mắc gì phải nghe lời mày? Mày muốn tao xin lỗi thì tao phải xin lỗi à? Mày là ai mà đòi vậy? Mắc cười ghê! Xí! Có cái nịt!
. . . . . .
Fan của Cố Diệp già trẻ trai gái đều có cả, cũng nhiều người không hay hóng drama. Cho đến khi thấy Weibo của Cố Diệp thì họ mới biết chuyện này, fan nhanh chóng tụ tập lại, thấy có người chửi Cố Diệp thì hùng hổ xông lên rep: Cố Diệp đừng sợ, có tụi mẹ ở đây. Nói nghe này, không chỉ rõ tên họ cũng không nói tụi mày làm, thế thì chột dạ cái gì? Cần phải có người chửi cho tụi mày thông não ra, chửi cho tụi mày tỉnh táo lên. Cả một đám xài tiền cha mẹ, không quan tâm câu chuyện mà chỉ biết mắng này mắng nọ, chờ có người mất mạng thì mới tỉnh ra à?
Fan mẹ phía trên vẫn rất ngây thơ, cho dù có xảy ra chuyện khiến người khác mất mạng thì họ cũng không đổi ý, chỉ biết thở dài luyến tiếc thôi, không thật lòng cảm thấy có lỗi đâu. Nhìn xem, hiện tại có ai đổi ý đâu? Vẫn đang mắng đại sư Cố đó, không phải à?
Khuôn mặt hiện ra vẻ ác độc, tôi chỉ muốn nói một câu: Có não không?
Có vài người chỉ là muốn xả cơn giận hoặc là cuộc sống không suôn sẻ nên chỉ đơn giản là muốn chửi người, bọn họ sẽ không quan tâm người bị chửi có vui vẻ hay không.
Cố Diệp nhắc tới chuyện này tôi có biết, hồi trước còn lùm xùm một đoạn thời gian. Nghe nói là có đứa bé ném đồ chơi đập chết một ông già, cả gia đình kia bán nhà bồi thường mà cái đám trên mạng vẫn không vừa lòng mà còn đòi bố mẹ đứa bé đền mạng thay. Đứa bé kia vốn dĩ đang mắc chứng tự kỉ, lúc ném chết người chỉ có bốn tuổi thôi. Càng buồn cười hơn là vụ án lật lại thì đứa bé không phải hung thủ, cảnh sát cũng ra thông cáo luôn rồi.
Lúc đấy tôi chỉ biết cười ha ha thôi, có ai đứng ra giải thích cho gia đình này không? Không có!
Tất nhiên là không có, hiện tại bọn họ còn đang bận mắng Cố Diệp cơ mà.
Ha ha ha ha! Đến đây, chiến đê! Tao lại lạ đám trẻ trâu tụi bây quá. Thích lôi người thân ra chửi bới chứ gì, đại sư Cố nhà tụi tao có ghệ để làm gì? Bộ ảnh hưởng đến tụi mày ăn cơm ngủ nghỉ đánh Đậu Đậu hả? Ghen tị ao ước thì được cái tích sự gì! Cố Diệp đừng sợ! Nếu cậu không quen thì cứ việc kệ đi, có chúng tôi cào nát đám thiểu năng này, bảo đảm cậu bình an vô sự!
Chào mọi người, tôi là người được trời cao phái xuống để giải thích cho mọi người về vụ án đây. Tôi đã tổng kết chuyện này kỹ càng, nguyên nhân, hậu quả và các mốc thời gian đều ở đây rồi. Tôi là người sống ở ngay gần gia đình này, khi cảnh sát đến, tôi cũng có nhìn thấy. Lúc ấy, từ xa xa tôi còn thấy Cố Diệp cũng tham gia vào vụ này nữa nhưng mà sợ làm ảnh hưởng đến việc họ phá án nên cũng không dám lại gần.
Trước kia gia đình này thuê nhà gần chúng tôi, rất nhiều người đều nói đứa nhỏ nhà bọn họ là một tội phạm giết người. Khi đó tôi cũng không dám nói chuyện cùng với nhà họ, bây giờ suy nghĩ lại thì thấy rất hối hận, tôi hẳn nên dũng cảm một chút.
Tôi nghe ngóng được lúc cả gia đình này đi tự sát thì bị Cố Diệp bắt gặp, bấy giờ Cố Diệp mới dính líu tới vụ án này thôi. Không phải vô duyên vô cớ mà cậu ấy nói lời này đâu, mấy người mắng cậu ấy thì động não chút giùm đi.
Áp đặt đạo đức là điều không nên, bạo lực mạng cũng thế. Tất cả mọi người ngẫm nghĩ lại một chút đi, lần sau đừng làm như vậy nữa. Tôi hiểu được ý của Cố Diệp, trọng điểm ở đây không phải là xin lỗi mà là không được tái phạm.
Nhiều đứa trẻ trâu dễ bị dắt mũi không thèm suy xét cẩn thận đã mắng theo, các người có biết rõ nguyên nhân hậu quả không? Khi chưa biết rõ thì đừng có bảo người ta đi chết đi, mỗi người một câu, người trong cuộc thật sự sẽ bị đè chết đó.
Chuyện này cũng cho chúng ta một bài học là nếu như những chuyện tương tự xảy ra thì nhất định không được giải quyết riêng, nhất định phải báo cảnh sát vì nếu bạn giải quyết riêng thì sẽ còn nhiều chuyện phiền toái phát sinh hơn. Với cả, thuê người trông trẻ thì nhất định phải lắp camera trong nhà, dù cho cô ấy không vui thì bạn cũng nên lắp, vì sự an toàn của con bạn, cũng là vì tốt cho bảo mẫu. Lỡ như xảy ra chuyện gì, thì cũng có thể chứng minh cho bảo mẫu.
Cảnh sát làm tốt lắm! Tất cả người liên quan đến vụ án đều bị bắt, người có lòng tham không đáy thì cứ chờ nhận lấy hình phạt đi!
...
Trong nhóm fan hâm mộ của Cố Diệp có không ít người làm thuỷ quân, dẫn dắt dư luận là chuyện bọn họ thành thạo nhất. Cả chục người mắng chửi có trình tự rõ ràng, chỉ cần có người mắng Cố Diệp, bọn họ có thể phân tích vụ án này lại lần nữa, nói có sách mách có chứng.
Chỉ trong vẻn vẹn nửa giờ, đám người mắng Cố Diệp đã bị đánh tan tác. Fan hâm mộ không ngừng tẩy não những người kia, để khi sống lưỡi không thối nát, sau khi chết không bị đày vào Địa Ngục Cắt Lưỡi. Người nên xin lỗi thì phải nhanh chóng xin lỗi, cam đoan lần sau không tái phạm nữa, bày tỏ là đã rút kinh nghiệm, bằng không thì không ai cứu nổi mày.
Trong lúc đám người này còn đang giãy dụa, Cố Diệp lại đăng lên một video. Trong một cái căn phòng mờ tối, một chiếc đèn lồng màu đỏ được thắp sáng, ánh nến chiếu xuyên qua đèn lồng làm cả căn phòng đều ngập tràn một màu đỏ. Đêm hôm khuya khoắt, màu sắc này cũng không phải tượng trưng cho sự hân hoan mà càng giống nhuộm màu máu tươi hơn. Bên trên bàn thờ đặt một bức tượng Diêm Vương, còn có một tấm bài vị của người chết. Cố Diệp mặc một bộ đường trang màu trắng nhạt, tiên phong đạo cốt đứng tại bên cạnh bàn, thắp ba nén hương, cung kính bái ba bái với người và thần trên bàn thờ. Lúc cắm hương, cậu nghiêm túc nói: "Địa Ngục Cắt Lưỡi tuyển nhân viên trước đi, sau này có sẽ đầy người đó."
Dân mạng: ! ! !
Tất cả mọi người đều sửng sốt, những người nói thay Cố Diệp đều hành động của cậu làm giật nảy mình. Mỗi ngày Cố Diệp đều lải nhải nhưng mà còn nói cái gì cũng chuẩn, một câu có thể tính được gia đình hào môn sẽ phá sản, nửa năm trước có thể tính được một xí nghiệp sẽ phá sản. Bình thường cậu kể chuyện ma lại chân thật như vậy, còn có thể biểu diễn tiết mục gặp quỷ tại hiện trường cho bạn. Thần cậu thờ cũng không giống với những người khác, cậu ấy thờ Diêm Vương! Bạn nói xem có dọa người hay không?
Những người che chở cho Cố Diệp đều thấy buồn cười: Ha ha ha, cậu còn đi bái Diêm Vương? Muốn hù chết bọn họ à?
Bây giờ những người mắng Cố Diệp cũng sợ hãi, những người trước đó nói cho sướng mịệng cũng vô thức che miệng lại. Trước tiên khoan bàn đến vấn đề sau khi chết bị rút lưỡi, chỉ riêng chuyện lúc còn sống đầu lưỡi bị nát liền đã đủ dọa người rồi! Bất luận có thể làm được hay không thì cũng rất là đáng sợ đó!
Không ít người xin lỗi Cố Diệp, họ biết rõ đây chỉ là đe dọa! Nhưng đe dọa kiểu này thấy ghê quá à!
Vô số người bị dọa đến mức lộn vòng cung trong không trung để xin lỗi nhà họ Lê, sau này họ cũng không còn dám lại bắt người ta đền mạng nữa, dám tái phạm thì biết đâu Cố Diệp nguyền rủa cho bọn họ mất mạng thì sao? Ai mà biết cái tên bệnh tâm thần này còn làm ra chuyện gì nữa?
Hướng gió trên mạng nháy mắt đã nghiêng hẳn về một bên. Lúc này, không ít minh tinh cùng blog lớn công khai đứng ra ủng hộ Cố Diệp: Tuy nói pháp không trách chúng, ngôn luận tự do, nhưng trên mạng cũng không phải là chỗ để mọi người phát tiết, xin mọi người hãy dùng lý trí nhìn nhận sự việc. Ủng hộ cách làm này của Cố Diệp. Nếu các người đã không khống chế nổi mình thì sẽ để một sợi gông xiềng trên đầu các người. Trước khi nói chuyện đều phải cân nhắc một chút, cái gọi là ngẩng đầu ba thước có thần linh, ai biết có phải là thật hay không. Kèm theo: Nghĩ kĩ thì thấy cực sợ.jpg
Cố Diệp thấy thế liền nhếch miệng, mọi chuyện đã đâu ra đó mới dám đứng ra nói chuyện, lúc đó các người đang làm cái gì? Nếu có thêm mấy cái blog lớn và minh tinh dám "Hạ mình xuống hố phân" thì hiện tại trên mạng cũng không loạn đến thế. Nhưng cậu cũng hiểu rõ, mỗi người đều có bát cơm của mình, không phải cũng không có nỗi lo trong tương lai giống như cậu. Bo bo giữ mình cũng không có gì đáng trách, có thể nói thêm một câu vào lúc này thì cũng đã coi như có lương tâm.
Lúc này, có người gõ cửa phòng Cố Diệp. Cậu nhếch miệng lên, khỏi nghĩ cũng biết ai: "Em còn chưa ngủ, vào đi."
Cố Lâm đẩy cửa ra, bất đắc dĩ nói: "Biết em vẫn còn chưa ngủ mà."
Cố Diệp cười cười: "Anh hai tìm em có việc gì?"
"Chỉ trong một lúc mà em đã gây ra biết bao nhiêu chuyện ở trên mạng, ngày nào không gây chuyện là em ăn cơm không ngon có đúng không?"
Cố Diệp cười lạnh: "Sau khi thấy đứa bé kia, trong lòng em đã bị nghẹn lại. Nếu không nói câu nào với bọn họ, bọn họ rất nhanh sẽ quên cả mình họ gì mất."
"Được thôi." Cố Lâm cũng không làm gì được cậu: "Em cũng đã không còn là con nít nữa, tự xem mà xử lý đi, thằng tư đâu?"
Tâm trạng Cố Diệp lập tức tốt hơn hẳn, cười nói: "Em tư bị anh cả bắt đi rồi."
"Ây da" Cố Lâm cười nói: "Đi, đi rình xem một chút."
Cố Diệp cười xấu xa đứng lên, hứng thú cũng bị khơi lên. Hai người một trước một sau, lén lút đi rình xem. Từ cửa sổ nhìn vào đã thấy sắc mặt lạnh đến dọa người của Cố Sâm, trong tay anh cầm một thanh cây thước, chỉ lên bài thi, không nói một câu.
Cố Dương đứng đơ như cây cơ, lưng thẳng tắp, không dám động đậy gì hết.
Cố Lâm nhịn cười, nhỏ giọng nói: "Bình thường anh cả giảng bài đều là anh ấy làm một lần cho em xem, xem không hiểu thì anh ấy sẽ cảm thấy em là đồ bỏ đi, thằng tư xong đời rồi."
Cố Diệp đồng cảm nhìn em trai: "Quá thảm, nếu không mình cứu thằng bé ra đi."
Cố Lâm khích lệ nói: "Em cứu?"
Cố Diệp nhìn sắc mặt anh cả một chốc, nhanh chóng lắc đầu: "Em cũng không dám."
Cố Lâm nhún vai: "Anh cũng không dám trêu vào anh ấy."
Cố Diệp nghĩ nghĩ: "Mình có thể gọi điện thoại cho chị dâu."
Cố Lâm nhỏ giọng hỏi: "Em chắc chắn là chị dâu tương lai hả?"
Cố Diệp gật đầu: "Nhìn từ sợi tơ hồng trên người anh cả thì hiện tại hai người bọn họ đã xác định quan hệ, chỉ là anh cả không nói cho người trong nhà biết mà thôi. Dù sao cha cũng giục chuyện kết hôn sinh con dữ quá."
Cố Lâm mỉm cười giục cậu gọi nhanh nhanh, cứu vớt em trai đáng thương từ trong tay Đại Ma Vương.
Cố Dương toát mồ hôi hột. Nói thật, anh cả viết chữ rất đẹp, một loạt đáp án này xem ra cũng rất có lý, nhưng bọn chúng đứng cùng một chỗ thì cậu nhìn không hiểu! Mà sắc mặt anh cả thì càng ngày càng dọa người, Cố Dương sắp khóc luôn. Cho nên đến cuối cùng thì chuyện này là sao! Anh nói một câu đi mà! Ngay khi Cố Dương sắp không kiên trì nổi nữa, điện thoại Cố Sâm đổ chuông, thấy tên người gọi đến thì sắc mặt Cố Sâm dịu xuống, đưa bài thi cho Cố Dương: "Quay về hỏi anh ba em đi."
Cố Dương lập tức có cảm giác được thoát chết, vui như thiên hạ được đại xá, cầm bài thi co chân chạy đi. Cố Sâm nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy đi của thằng bé, cau mày không hiểu sao mấy đứa em trai lại sợ anh như thế, anh cả hơi nghẹn lòng.
Cố Dương nhìn thấy Cố Diệp, chân mềm nhũn chạy tới, thằng bé tủi thân nói: "Anh, xém chút nữa em đã chết cứng trong đó rồi."
Cố Diệp nín cười xoa đầu thằng bé: "Đừng sợ, không chết được, anh cả đâu có ăn thịt người đâu."
Cố Dương muốn khóc: "Nhưng anh ấy không nói lời nào hết á, một đề em cũng không hiểu."
Cố Diệp đồng cảm tiếp tục vuốt lông: "Nếu không em tìm anh hai đi? Anh hai không phải hũ nút nè."
Cố Dương nóng nảy nói: "Nhưng mà em luôn có cảm giác anh hai đang trêu đùa em."
Cố Diệp nhịn cười, thằng bé cảm giác không sai. Thường ngày anh hai cứ trêu nó, cậu vậy mà là người anh bình thường nhất trong gia đình huhu, cậu quá vĩ đại.
Chỉ một lát sau, Cố Sâm gọi điện thoại xong. Sau khi ra ngoài nhìn thấy hai anh em đang nói chuyện trong hành lang, Cố Sâm nhìn sang. Anh vừa định mở miệng, Cố Diệp cùng Cố Dương đã vô thức đứng thẳng, lưng dán lên tường, tỏ ra ngoan ngoãn nhìn anh.
Khóe miệng Cố Sâm giật một cái: "Anh đáng sợ tới vậy à?"
Cố Diệp lắc đầu, Cố Dương gật đầu, gật xong phát hiện sắc mặt anh cả hơi sai sai, nhanh chóng lắc đầu. Cố Sâm càng nghẹn lòng hơn, thằng tư đã bị dọa đến không dám nói thật rồi.
Cố Diệp nhanh chóng hỏi: "Anh cả làm xong rồi?"
Khóe miệng Cố Sâm hơi nhếch: "Ừm, ngày mai hai em có bận gì không?"
Cố Diệp lắc đầu, ngoan ngoãn hỏi: "Không có, anh cả có việc gì hả?"
"Ngày mai anh mời bạn tới nhà, nếu hai em không bận thì đừng có ra ngoài."
Cố Diệp nín cười, giả vờ như mình không biết gì hết: "Anh cả mời ai thế? Nam hay nữ?"
"Nữ." Cố Sâm nói xong, liền đi xuống lầu, không nhiều lời với hai người bọn họ nữa.
Cố Diệp cùng Cố Dương liền đứng ở trên lầu, ghé vào trên lan can nhìn xuống dưới đại sảnh. Tất cả người giúp việc, nhân viên vệ sinh, người làm vườn trong nhà đều bị Cố phu nhân gọi ra để quét dọn vệ sinh, có vẻ rất long trọng.
Cố Dương lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy trong nhà bày trận thế lớn như vậy, mờ mịt hỏi Cố Diệp: "Anh, người khách ngày mai đến quan trọng lắm hả? Sao lại bày trận lớn thế này?"
Cố Diệp cười: "Đồ ngốc, nghe không hiểu sao? Ngày mai chị dâu tương lai tới."
Cố Dương giật nảy mình: "Anh cả tìm được chị dâu rồi?"
Cố Diệp bĩu môi, sao câu này nghe khó chịu thế? Cậu dặn dò: "Ngày mai biểu hiện tốt một chút, tranh thủ cho chị dâu tương lai một ấn tượng tốt. Sau này có được về nhà ăn cơm hay không thì phải nhìn sắc mặt chị dâu đó."
Bị Cố Diệp hù như thế, Cố Dương không khỏi khẩn trương: "Vậy mai em phải nói gì đây? Lo quá đi!"
Cố Diệp nghiêm túc nói: "Gặp chị ấy liền gọi chị dâu, anh cam đoan sẽ thích em liền."
Cố Dương vỗ ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Yên tâm đi, chút chuyện này em làm được."
Cố Diệp khẽ gật đầu thâm sâu: "Em thật giỏi!"
Cố Lâm đi từ dưới lầu lên, nghe thấy Cố Diệp lừa gạt thằng bé thì dở khóc dở cười hỏi: "Em có lương tâm không? Lúc nào cũng nói anh trêu thằng bé, em thì trêu một lúc hai lần, không, là ba lần."
Cố Diệp cười xấu xa nói: "Em học theo anh đó chứ."
Cố Lâm bất đắc dĩ lườm cậu một cái: "Em cũng không học chỗ tốt."
Cố Diệp cười xấu xa: "Anh cũng biết điểm này không tốt?"
"Đừng lắm mồm nữa, có rảnh đến công ty anh xem xem, tính toán hạng mục năm nay cho anh."
"Được rồi, chỉ cần có tiền thì cứ gọi là sẽ đến."
Đang nói chuyện thì cha Cố đi lên, thấy Cố Diệp mặc một bộ Đường trang, lại thêm khí chất thoát tục của cậu, đúng là có mấy phần khí chất giống ông Úc. Thấy hô hấp của ba khựng lại, ánh mắt nhìn Cố Diệp cũng thay đổi. Cố Diệp thấy không xong, vội vàng nói: "Anh cả tìm được bạn gái, là người con rất quen thuộc, là một người cực kì tốt."
Thấy sắc mặt ba dịu lại, khóe miệng cong lên. Vốn định bảo Cố Diệp rằng con đi qua nhà họ Úc luôn đi, nhưng càng nhìn Cố Diệp ông càng thấy thuận mắt, lời nói đã đến bên miệng biến thành: "Mặc bộ đồ này cũng ra dáng đó."
Cố Diệp cười híp mắt nói: "Mặc trong nhà thoải mái."
"Thoải mái thì mặc đi." Có vẻ tâm trạng cha đang cực kì tốt.
Cố Diệp nín cười, tâm trạng cha cậu có vẻ không tồi, với tính tình của anh cả, không xác định thì sẽ không mang về nhà. Dám mang về nhà thì tức là chuyện nhân sinh đại sự đã được giải quyết một nửa, cha cậu cũng yên tâm.
Sau khi về phòng, Cố Diệp gửi tin nhắn cho Úc Trạch: Ngày mai chị dâu em tới, chính là chị gái cảnh sát rất xinh đẹp kia, anh còn nhớ không?
Úc Trạch trả lời: Người không tồi đâu.
Cố Diệp cười: Đúng, chính là chị ấy, xế chiều ngày mai em đi tìm anh, buổi sáng chắc là không có thời gian.
Úc Trạch trả lời: Anh qua nhà em.
Cố Diệp vui vẻ trả lời: Vậy cũng tốt, anh đến thêm vài chuyến, cha em sẽ quen thuộc với anh hơn. Ông ấy rất thích anh, chỉ là ông ấy không nói ra thôi.
Úc Trạch: Anh mang xe qua cho em.
Cố Diệp nghi hoặc hỏi: Xe gì?
Úc Trạch: Trứng luộc nước trà.
Cố Diệp nghĩ nghĩ: Trứng luộc nước trà liên quan gì tới xe?
Úc Trạch hỏi: Trứng mặn, trứng muối, trứng luộc nước trà. Anh mua cho em chiếc xe thể thao mà em đặt tên là trứng luộc nước trà đó.
Cố Diệp bị sốc, la toáng lên: "Ôi đệt! Anh là cái đồ phá của! Anh mua thật đó hả? !"
"Mua chứ, đổi xe cho em, chiếc kia cứ cho em trai em chơi đi."
Cố Diệp nghẹn họng, bà nó chứ trứng luộc nước trà. Cậu tưởng tượng một chút, một cái du thuyền xa hoa, trên đó đề tên trứng muối. Cố Diệp không đỡ nổi, không vui hỏi: "Úc Trạch, anh có bệnh à!"
Úc Trạch bị mắng thì khó hiểu: "Sao thế?"
Cố Diệp bực bội hỏi: "Em chỉ thuận miệng nói thôi, đồ đắt như vậy mà anh cũng dám mua nữa! Với lại, anh không cảm thấy mấy cái tên kia rất low, không có tí xíu ngầu lòi nào hết sao?"
Úc Trạch hỏi lại: "Không phải em đặt à? Giờ trách anh?"
Cố Diệp nghĩ nghĩ, đau lòng che ngực, mẹ nó thuốc trị tim cấp tốc đâu, cậu muốn một lọ! Sau đó, Cố Diệp trả lời: "Ngày mai anh đừng có tới, em sợ em không nhịn được mà đánh chết anh đó!"
Úc Trạch "Há" một tiếng: "Cục cưng à, phản ứng của em bây giờ có phải là giống kiểu yêu đương trên sách nói không, ỷ sủng sinh kiêu á?"
Cố Diệp: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận