Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 027: Đại chiến cướp dâu
***
Không còn nghi ngờ gì nữa, quỷ hồn kia chính là con trai người phụ nữ này, theo như mấy bà thím nói thì đó là Lưu Triều. Cố Diệp đuổi theo đến ngọn núi phía sau thôn: "Lưu Triều, tự ra đây đi, không phải anh muốn đi tìm vợ sao? Tôi có thể giúp anh."
Xung quanh yên tĩnh không hề có một chút hơi hướng ma quỷ nào, Cố Diệp mỉm cười nói: "Không ra, chờ vợ anh làm lễ xong, nửa tiếng sau sẽ không ai giúp được anh cả."
"Cậu là ai? Có thể nhìn thấy tôi sao?" Cái bóng đen cuối cùng cũng ra khỏi chỗ ẩn nấp, đề phòng nhìn Cố Diệp.
"Tôi là Cố Diệp, là Cố Diệp trước nhà anh đây." Cố Diệp soi xét người này một chút, mắt của Lưu Triều đã bắt đầu chuyển thành màu đỏ, quỷ khí toàn thân đen ngòm, không hề giống như những con quỷ bình thường, sẽ nhanh chóng bị nhuốm đen rồi hóa thành lệ quỷ. Cố Diệp xem tương lai rồi, một khi Lưu Triều bị nhuốm đen thì chắc chắn sẽ có không ít người vô tội phải chết. Nhưng hung tàng hơn chính là cô vợ trẻ của anh ta, đó mới chính là con boss đang ẩn mình.
Lưu Triều nhìn Cố Diệp thật kỹ: "Cậu là cái tên Cố Diệp đoán mệnh đấy?"
Cố Diệp nặng nề đáp trả: "Người anh nói là sư huynh tôi, mà tôi cũng là Cố Diệp."
Lưu Triều hơi bối rối.
Cố Diệp cười cười: "Sư huynh tôi nói tìm một sư đệ tên là Cố Diệp, sau này thì tìm đồ đệ cũng tên là Cố Diệp, về sau ai chọc bọn tôi thì chọc đến cả ổ Cố Diệp, nhà họ Cố ở khắp nơi sẽ lao đến."
Cuối cùng trên mặt Lưu Triều cũng vui vẻ: "Tôi có nghe người nhà nói rằng Cố Diệp rất giỏi, Cố Diệp là tiểu thần tiên!"
Cố Diệp híp mắt nhìn đỉnh đầu đầy khí đen của anh ta không trở nên đáng sợ hơn thì mới yên lòng: "Tôi biết, tôi có thể giúp anh."
Lưu Triều kích động nói: "Tôi có thể làm trâu làm ngựa báo đáp cậu, tôi sẽ làm quỷ nô, rồi cậu muốn tôi làm gì cũng được. Lá gan Thúy Thúy rất nhỏ, bây giờ nhất định đang rất hoảng sợ, tôi muốn đi cứu em ấy."
Cố Diệp không vui: "Tình yêu có thể khiến anh trở thành một kẻ điên cuồng vậy sao?"
Lưu Triều nói như đinh đóng cột: "Đúng."
Cổ Diệp đã hiểu, tình yêu có thể biến một con quỷ thành thứ đồ vật kém cỏi.
"Ok thôi, cho tôi ngày tháng năm sinh của cô ấy."
Lưu Triều nghĩ nghĩ, có vẻ hơi đắn đo: "Tôi không biết cụ thể, em ấy tuổi Mão, sinh ngày ba tháng bảy, sinh vào giữa trưa. Em ấy từng nói, ai sinh lúc giữa trưa cũng lớn gan, chỉ có em là nhút nhát."
Cố Diệp dựa vào lịch vạn niên tính toán: "Biết đại khái là được, anh có đồ gì của cô ấy không? Nhanh, không đủ thời gian."
"Nhà tôi có!"
Cố Diệp chạy thẳng về phía nhà, Lưu Triều chỉ mới là quỷ, không biết cách làm sao bay cho nhanh nên không đuổi kịp hai cái giò của Cố Diệp. Cố Diệp vội vã làm một đường chỉ quyết, một sợi kim tuyến hiện ra buộc vào thân Lưu Triều, kéo hắn chạy như kéo một con diều, hai phút đã tới nhà hắn.
Lúc này, linh đường để người ta đến viếng vẫn còn đó, thi thể Lưu Triều đã nhập liệm, ngày ma hỏa táng. Bên cạnh còn có thêm một cái quan tài, hiển nhiên là dành cho Lý Thúy, đáng tiếc hiện tại lại trống không. Mẹ Lưu Triều ngồi bên quan tài hắn khóc đến khô nước mắt, bà ngồi yên không nhúc nhích nhìn vào di ảnh của con, ánh mắt đờ đẫn, hệt như đã không còn mục đích sống.
Lưu Triều đau lòng cất tiếng gọi: "Mẹ!"
Mẹ hắn không chút phản ứng, Lưu Triều còn muốn gọi thêm thì Cố Diệp đã siết chặt vòng kim tuyết trong tay, kéo hắn đến gần: "Đừng gọi, bác ấy không nghe được đâu."
Nhìn thấy Cố Diệp xa lạ, thôn dân đến giúp mới tới hỏi: "Cậu là?"
Cố Diệp không có nhiều thời gian giải thích với họ, đi thẳng vào vấn đề: "Cháu là sư đệ của Cố Diệp nhà bên, vừa rồi cháu nhìn thấy Lưu Triều, có vài câu muốn nói với cha mẹ của anh ấy."
Thôn dân lập tức cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo, ở trấn này quả thật có người tên Cố Diệp, thần cơ diệu toán, còn biết xem phong thủy, chọn âm trạch, đã giải quyết cho thôn dân không ít chuyện. Nhìn dáng vẻ thằng bé này không giống như nói dối, nếu thật sự là sư đệ của người kia thì nhìn thấy quỷ cũng không lạ.
Ai ngờ Cố Diệp vừa dứt lời, người đàn bà mới còn ngồi sững sờ bên quan tài như hồi sinh lại, vọt ra khỏi nhà như một kẻ điên, tóm lấy bả vai Cố Diệp, vành mắt đỏ au hỏi: "Con trai bác về rồi sao? Cháu có thấy con tôi không? Con tôi nói cái gì? Có phải nó không cam lòng đúng không?"
"Đúng vậy." Bả vai cậu bị nắm đến phát đau, cậu ấn lên hai huyệt đạo trên cổ tay của bà để bà giảm bớt sức lực, trấn an: "Cháu đến giúp anh ấy giành lại vợ, bác à, bác phải giúp cháu."
"Giúp! Nhất định sẽ giúp!" Thím Lưu kéo Cố Diệp vào phòng: "Tiểu tiên sinh nói đi, bác có thể giúp được gì?"
Cố Diệp lại cảm thán, nên nói là con người chất phác hay thương thay lòng cha mẹ như trời cao biển rộng đây? Người làm mẹ lòng đau như cắt, nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng thì bà vẫn liều mình vì con, một người xa lạ như cậu mà bà cũng tin.
"Con bác nói, trong phòng anh ấy có đồ của Lý Thúy đã dùng qua, bây giờ cháu cần nó."
Thím Lưu nhanh chóng tìm, đúng là tìm được.
Cha Lưu Triều giúp xong chuyện bên ngoài thì tiều tụy trở về, râu ria ông xồm xoàm, hai ngày nay còn chưa cạo, hai bên tóc mai cũng đã trắng bạc đi. Nghe mẹ Lưu Triều giải thích, ông suy nghĩ: "Được thôi, tiểu tiên sinh nói sao thì cứ vậy, coi như cầu được một lần an tâm đi."
"Yên tâm ạ, cháu sẽ bắt họ phải trả lại con dâu cho bác." Cố Diệp đóng cửa, vẽ một trận câu hồn cạnh bên quan tài, đặt đồ vật đã dùng qua của cô gái xuống, dùng bút chu sa viết lên giấy ngày sinh tháng đẻ. Cố Diệp cũng không làm như bình thường, người khác mời hồn còn cậu trực tiếp câu hồn, đến thì đến không đến cũng phải đến.
Trận pháp lặng lẽ tỏa ra ánh sáng màu xanh ngọc, lửa ma trơi lập lòe vùng vẫy vô số, một cô dâu quỷ mặc đồ cưới màu đỏ như máu lặng im xuất hiện trong pháp trận!
Lưu Triều đứng sau lưng cũng kinh ngạc bước lên một bước, lúc này, cô dâu quỷ ngẩng đầu, hai mắt đỏ thẫm, căm hận nhìn chằm chằm những người trước mặt, một bộ đồ cưới đỏ như máu, đặc biệt là sau khi nhìn di ảnh của Lưu Triều, xung quanh chợt nổi lên một lớp sương mù màu máu, Lưu Triều tức khắc bị bắn ra!
"Thúy Thúy!" Lưu Triều khiếp sợ nhìn nữ quỷ như hung thần ác sát: "Là Thúy Thúy phải không? Thúy Thúy sao em lại trở nên như vậy?" Nhìn thấy người yêu, Lưu Triều bất chấp nguy hiểm bò lên hai bước, đau lòng la lên: "Thúy Thúy, là anh Lưu Triều đây, Thúy Thúy, em nhìn anh đi!"
Nghe được tiếng hô này, cô dâu quỷ từ từ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, con mắt đỏ như máu thấy được Lưu Triều, cơ thể đã cương cứng chợt lao tới như mũi tên, khóc lóc: "Lưu Triều!"
Cố Diệp nhìn sương máu nồng đậm trên cơ thể cô gái tan biến đi từng chút một, khí đen trên Lưu Triều cũng nhàn nhạt thay đổi, rốt cuộc cũng thở dài trong lòng một hơi. Oán khí trên người Lưu Triều là cầu mà không được, muốn bị nhuốm đen vẫn phải chịu thêm một chút kích thích nữa. Cô gái này thì lại bị cha ruột bán cho người xa lạ nên oán khí sẽ nặng hơn Lưu Triều, tính tình cũng thay đổi, động sát tâm. Một khi giết người, vấy máu người rồi thì còn điên cuồng hơn Lưu Triều.
Nhưng mà vẫn phải chửi thề một tiếng, tình yêu có ma lực thần kỳ đến thế sao, thật là đáng sợ!
Đôi tình nhân khó khăn lắm mới gặp lại nhau ôm nhau không rời, diễn ngay ở hiện trường cảnh tượng sinh tử không buông, càng khóc càng lớn, Cố Diệp đành chen ngang: "Đừng khóc nữa, muốn khóc thì lát nữa khóc. Chú rể tới đi, đầu tiên là bái thiên địa, đêm nay chúng ta cướp dâu, mai sẽ bái cha mẹ vợ."
Cha mẹ Lưu Triều không nhìn thấy hồn phách, chỉ nghe được Cố Diệp nói. Họ nhìn trận câu hồn, mẹ Lưu Triều cẩn thận hỏi: "Con trai bác về rồi sao? Nó về chưa vậy?"
Cố Diệp chẹp một tiếng, trong lòng tự nhủ đã đến nước này thì cứ an ủi cõi lòng đau thương của hai ông bà thêm một chút, bút chu sa vẽ hai lần lên hư không: "Thiên nhãn, mở!"
Cha mẹ Lưu Triều không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, hai người kích động đến mức muốn nhào lên ôm lấy con trai nhưng lại bị Cố Diệp ngăn lại, để họ ngồi xuống ghế: "Bình tĩnh! Chúng ta đang cướp dâu đấy hai bác biết không? Không bái thiên địa thì bên kia chắc chắn sẽ khóa hồn phách Lý Thúy lại."
Một nhà bốn miệng không khóc nữa, thành thật nghe theo sắp xếp của Cố Diệp.
"Bái thiên địa bái phụ mẫu, cảm ơn cả tôi đã làm người mai mối lần này, khi xong việc thì hãy dập đầu với cha mẹ." Cố Diệp viết ngày sinh tháng đẻ của hai người cùng một chỗ, đốt lá bùa đi rồi khuyên nhủ: "Oán niệm không còn thì mau chóng đầu thai chuyển thế, tôi cho hai người yêu ba đời ba kiếp."
Ở bên này bái thiên địa, bọn mua Lý Thúy phải trợn tròn mắt. Ông thầy chủ trì chuyện này hợp ngày sinh tháng đẻ của Lý Thúy và Hướng Lỗi vào nhau, rót vào hương, thế nhưng làm kiểu gì cũng không được. Ông thầy không hiểu sao nên phải kiểm tra linh bài Lý Thúy, đột nhiên phát hiện trên linh bài có một sợi dây tơ: "Hả? Không đúng, con bé này có hôn ước rồi, không kết hôn được nữa đâu."
"Hôn ước gì?" Một bà mập chừng hơn năm mươi tuổi đeo dây chuyền vàng, bông tai vàng, vòng tay vàng, nhìn rất có cốt cách của kiểu nhà giàu mới nổi: "Bọn tôi đã nghe ngóng rồi, con bé này sống hiền lành có cưới hỏi với ai đâu, nếu không phải bọn tôi mua vào lúc nửa đêm thì không cách nào cướp được."
Thầy bói lại xem thêm lần nữa, nói một cách chắc chắn: "Không phải tôi hoa mắt mà đúng là có hôn ước thật, một nữ không thể gả hai chồng, bên kia không cắt thì ở đây không làm được."
Người đàn bà sốt ruột nói: "Vậy chắc trong nhà xảy ra chuyện gì rồi? Hay bị lừa tiền rồi! Không được, đám cưới này nhất định phải tổ chức!" Bà vuốt vuốt chân mình, hoảng hốt kéo chồng lại nhỏ giọng hỏi: "Hay gã thầy bói này ngại không đủ tiền, cho hắn thêm một phong bì đi, em sợ kết không thành thì cái thằng bất hiếu kia trong mơ lại về rồi đánh em."
Mấy ngày nay bà liên tục mơ thấy con trai bà nói ở dưới đất quá khó chịu, muốn có một cô vợ trẻ, trong mơ cũng đấm đá bà túi bụi. Tìm người đốt cho nó một cô vợ bằng giấy, nó lại quậy quá không chịu, còn tìm về trong mơ. Vất vả lắm mới có được cô gái phù hợp, chuyện này nhất định phải xong.
Lúc này, ở một góc nhà không ai nhìn thấy, một bóng đen căm phẫn trừng mắt nhìn chằm chằm linh bài rồi quay người bay về phía thôn Đại Lưu.
Đến quá nửa đêm mà Cố Diệp vẫn còn phải lo thêm vài việc. Hiện tại mới mười giờ hơn, cậu còn đang định nghỉ ngơi một chút, đến tầm mười một giờ thì dậy, ai ngờ vừa nằm xuống thì ngay góc phòng đã xuất hiện một luồng quỷ khí âm u. Cậu tới đây cũng hơn một ngày đường, đã sớm mệt, lề mề ra ngoài tra xét một chút, tức giận mắng thầm một câu.
Bóng người trung niên hung thần ác sát đạp bay Lưu Triều vừa mới thành quỷ, bóp cổ Lý Thúy kéo lê ra ngoài như kéo cổ một con chó chết không một chút thương tình. Dù sao Lưu Triều cũng mới chết, khi còn sống cũng chưa từng làm việc xấu nào, trên người chỉ có oán khí chứ không có sát khí. Hắn mặc kệ đau đớn mà xông lên, không biết mình không phải là đối thủ của lão quỷ này, bị tóm tóc nhấn xuống mặt đất, hồn phách cũng vì cú ngã mà biến thành trong suốt.
Lý Thúy nhìn thấy người yêu mình bị đánh đến mức như vậy, sát khí trên người vốn dĩ đã biến mất lại ngưng tụ lại một lần nữa, sương máu tràn ngập, con mắt cũng biến thành màu đỏ: "Tại sao các người lại ép tôi? Tại sao lại không buông tha cho chúng tôi?"
Sát khí trong mắt Lý Thúy mỗi lúc một nặng, Lưu Triều hô lên: "Lý Thúy! Nếu mất trí em sẽ không đầu thai được nữa đâu!"
"Không còn ở cạnh anh thì em đầu thai làm gì? Chuyển thế làm gì? Làm người làm gì nữa?" Lý Thúy tóm lấy cổ tay Hướng Lỗi, thân người bay lên, sát khí nồng đậm, một trận âm phong bị kích lên, thổi áo cưới đỏ thẫm bay phất phới.
"Á à? Con tiện nhân này còn dám phản kháng tao!" Hướng Lỗi hung tợn nói: "Tao sẽ ăn nó, nó vĩnh viễn sẽ không được đầu thai!"
Nhìn đến đây, Cố Diệp mới nhặt một cục gạch dưới đất lên, tiến tới đập "bốp" vào trán đối phương, nổi giận nói: "Đm mày ăn mà không sợ bị gãy răng chó à! Ăn thử đi! Không mở được cái miệng ra thì ông đây giết mày!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chó: Ụa tui đắc tội ai zị???
Bạn cần đăng nhập để bình luận