Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Chương 052: Cố đại sư 'bị ép' debut.

Cố phu nhân nhìn thấy Cố Diệp kích động như vậy nên mới nghi ngờ hỏi: "Con giải thích cái gì?"

Cố Diệp xấu hổ: "Là... không có gì ạ."

Cố phu nhân nghi ngờ nhìn cậu: "Không có thì con giải thích làm gì? Mẹ ngạc nhiên lắm đấy, ai ngờ cậu Úc đây lại đến đón sinh nhật với con."

Úc Trạch nghiêm túc nói: "Cũng không phải là không có gì."

"Im nào!" Cố Diệp hoảng sợ nhìn chằm chằm anh, không ngờ anh sẽ dám nói như vậy nên mau chóng giải thích: "Ý anh là quan hệ bạn bè của tụi con rất tốt, nên đến chúc mừng cũng không có gì."



Lúc đầu Cố phu nhân không nghĩ gì nhiều nhưng bây giờ thì không như thế, bà tò mò hỏi: "Mẹ thấy giống như con đang bị trúng tim đen ở đâu rồi đấy nhỉ?"

Úc Trạch nhìn Cố Diệp: "Trúng tim đen?"

Cố Diệp mệt mỏi: "Mẹ đừng nói nữa! Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

Cố phu nhân xách đồ đi vào: "Chẳng phải hôm nay là sinh nhật con sao, định làm bát mì rồi gọi con về, cha và em đều đã chuẩn bị quà cho con rồi nhưng người đi làm kẻ đi học cả, chỉ có mỗi mẹ rảnh rỗi ở nhà."

Cố Diệp phụ giúp xách đồ: "Sao được chứ, tài vận của mẹ tràn đầy như thế, còn kiếm được nhiều tiền lắm."

Cố phu nhân được khen thì lặng lẽ nở nụ cười, sau khi khách sáo đôi câu với Úc Trạch rồi bắt đầu thoải mái kiểm tra phòng ở: "Nói xong rồi, đã đến lúc đi bắt gian, ừm, đúng là không có dấu vết dắt gái về nhà."

Úc Trạch nhắn tin cho đầu bếp nói rằng không cần đưa đồ đến nữa, ngẩng đầu nhìn Cố Diệp đang vây quanh mẹ mình dỗ dỗ dành dành: "Tất nhiên rồi mẹ, con nghe lời mà. Giám đốc Úc, mẹ em nấu mì ngon lắm, có lúc em ăn căng cả bụng luôn."

Cố phu nhân không nhịn được mà cười cong cả miệng, được khen nên cái gì cũng quên sạch sẽ: "Ôi chao cái thằng bé này!"

"Ha ha ha ha con nói thật mà, làm cho giám đốc Úc một tô đi mẹ, chắc chắn anh ấy chưa bao giờ ăn mì ngon như thế đâu. Giám đốc Úc, mẹ em nấu mì nóng hôi hổi luôn đó!"

Cố phu nhân cười che miệng: "Thằng này, cái gì mà cậu Úc còn chưa thấy qua cơ chứ."

Úc Trạch tỉnh bơ giấu nụ cười trong đáy mắt, nghiêm túc nói: "Sau khi mẹ con qua đời đúng là con chưa được ăn lại mì trường thọ mẹ làm bao giờ nữa."

Cố phu nhân lập tức liền mềm lòng: "Nếu cậu Úc không chê thì chốc nữa nếm thử tay nghề của tôi nhé."

Úc Trạch vui vẻ đồng ý: "Được ạ, cảm ơn dì."

Cố Diệp khiếp sợ méo miệng, nhìn Úc Trạch, anh là người như thế sao?!

Úc Trạch khó hiểu đi đến cạnh Cố Diệp: "Sao nào?"

Cố Diệp sợ anh lại nói hớ ra câu gì: "Anh đừng nói nữa, im lặng lại! Nghe em!"

Lúc Cố phu nhân đang lấy đồ vào thì vừa hay nghe thấy Cố Diệp nói chuyện không lễ phép như thế, bà tức giận nói: "Con làm gì mà hung dữ quá vậy, giám đốc Úc người ta bận rộn, xa xôi như thế còn đến thăm con, con còn không biết lễ phép! Ngoan ngoãn mà xin lỗi đi!"

Cố Diệp cắn răng, nghiến răng nói ba chữ: "Em xin lỗi."

Úc Trạch vội vàng nói: "Không phải em ấy không lễ phép, thế được rồi ạ."

Sắc mặt Cố phu nhân lập tức thay đổi, trừng mắt Cố Diệp, người như thế còn nói đỡ, con đúng là làm mẹ quá thất vọng.

Cố Diệp ôm ngực len lén trừng Úc Trạch: Em đau tim quá đi!

Cố phu nhân nhìn thấy hai người cứ liếc mắt đưa tình với nhau thì nhíu mày lại, bà có cảm giác hơi là lạ. Dằn chút nghi ngờ xuống đáy lòng rồi lại kéo một túi quần áo đến: "Đây là quần áo mùa thu, mấy ngày này chuẩn bị lạnh rồi, mẹ đem áo khoác đến cho đấy."

Cố Diệp rất chi là vui vẻ chạy tới nịnh nọt: "Có mẹ là tốt nhất."

"Vớ vẩn, đây là quà sinh nhật cha đưa cho con, tấm thẻ là này của thằng cả, cái này là của thằng hai, cái này..." Cố phu nhân nhìn cái cốc Mug in hình đầu Husky, bà ghét bỏ nói: "Của em trai con."

Cố Diệp nhận lấy hết, nhìn cái cốc Mug mà phì cười: "Em con đúng là số một, haha!"

Cố phu nhân đau đầu: "Nó cũng y như con husky đó vậy!"

Cố Diệp cất xong xuôi mọi thứ, Úc Trạch nhìn thấy bao quần áo thật to định đi đến giúp, vừa đưa tay đã nhìn thấy Cố Diệp nhấc nó lên rất nhẹ nhàng mà đi về phía phòng ngủ.

Úc Trạch nhìn tay chân mảnh khảnh này của Cố Diệp, chân dài đi nhanh như bay, anh theo phía sau, đứng trước phòng ngủ tựa người lên cánh cửa rồi nói với cậu: "Sức em mạnh thế à?"

Cố Diệp chớp chớp mắt rồi đột nhiên đắc chí: "Tất nhiên, trời sinh ông đây sức mạnh phi thường, một quyền đánh chết một con trâu."

Úc Trạch nhìn thấy trên cổ tay cậu có một thứ gì đó đỏ đỏ vừa biến mất thì nhận ra là một loại phù chú nào đó, đúng là vẫn nên học thì hơn.

Lúc này chợt nghe Cố phu nhân gọi: "Ôi chao! Thằng ba, mẹ nghe nói con bỏ mười tám vạn mua búp bê cho mẹ, là cái này sao? Đáng yêu quá!"

Cố Diệp giật thót tim, vội vàng chạy tới: "Nó...là da người, biết di chuyển, mẹ có muốn không?"

"Ha ha ha con đừng dọa mẹ, đáng yêu thế này thì sao mà bằng da người được, ranh con còn dám hù mẹ, sợ mẹ giành đồ với con đấy à?" Cố phu nhân vừa nói vừa đi một vòng trong phòng sách, hình như hơi khan khác trước kia, để xem cái nào khác, nhìn thấy thứ treo trên tường, Cố phu nhân lập tức sững sờ cả người.

Cố Diệp há to miệng, bất lực đỡ trán, giải thích sao đây!

Cố phu nhân đen mặt lại, nhìn dòng chữ chủ nhân của ngôi nhà và chữ ký giống y hệt của Úc Trạch mà bà từng thấy ngày trước: "Hai đứa..."

Úc Trạch đứng sau lưng Cố Diệp nói một cách rất thản nhiên: "Là tiện tay viết thôi ạ."

"Đúng!" Cố Diệp gật đầu: "Chẳng qua là con thấy ảnh viết chữ đẹp nên nhờ viết giúp thôi."

Cố phu nhân nhìn hai người vừa tung vừa hứng cực kỳ ăn ý, bà mở to đôi mắt xinh đẹp quét quanh hai người một lượt rồi mới cười giễu cợt một cái, thiếu điều nói một câu: Mày nghĩ mẹ đây ngốc sao!

"Mẹ đi nấu cơm." Cố phu nhân cũng phụ họa theo, trước mặt Úc Trạch nên bà không nói gì, làm như không biết chuyện xảy ra nên mới thả Linh Linh đi vào bếp.

Cố Diệp muốn buông tha với cuộc sống này, hối hận không chịu được, lúc trước là do thấy chữ Úc Trạch đẹp thật nên mới không kìm lòng nổi mà treo lên, giờ không giải thích được mà nói nhiều thì sai nhiều.

Úc Trạch cười cười: "Em đang sợ gì vậy?"

"Vớ vẩn, định làm ông già cổ hủ nhà em tức chết sao? Ông ấy bị cao huyến áp, ông cũng sáu mươi rồi còn gì!"

Úc Trạch hơi ngẩn người: "Em..."

Cố Diệp phản ứng lại, cười xấu hổ: "Em đang sợ họ hiểu lầm."

Úc Trạch nhìn điệu độ như không biết chuyện gì của cậu ngược lại càng vui vẻ cười một tiếng, ánh mắt trở nên dịu dàng nói: "Được, anh chờ em."

Đột nhiên Cố Diệp đỏ mặt, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Hai người đều rõ là đang giả bộ ngơ ngác, đột nhiên Cố Diệp hiểu được dường như cậu cực kỳ bị động, giống như bị rơi vào trong lưới.

Tay nghề của Cố phu nhân rất cừ, đặc biệt là nấu cơm, sáu món ăn một tô canh và ba tô mì, màu sắc hương vị đều rất đủ, Cố Diệp vừa ăn vừa ra sức tâng bốc, nịnh nên mức Cố phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, khóe miệng kìm không được cười tươi như hoa, trong lòng cực kỳ đắc ý. Nhìn Úc Trạch không nói câu nào khiến cho khóe miệng Cố phu nhân lập tức xìu xuống, tâm trạng rất là phức tạp.

Úc Trạch nhận ra được vẻ mặt này của Cố phu nhân, anh nghiêm túc nói: "Ăn ngon lắm, sắp quên luôn vị mẹ làm là như thế nào rồi."

Cố phu nhân hơi đơ mặt, bà biết Úc phu nhân đã qua đời nhiều năm, nghe nói khi đó ông Úc đã chịu một cú sốc quá lớn đến mức bỏ mặc cả công ty, Úc Trạch mới tiếp nhận nó. Người thanh niên này cũng không hề dễ dàng gì. Cố phu nhân khách khí nói: "Cậu thích là được rồi, chỉ sợ không vừa miệng, nếu cậu Úc thích thì hôm nào đến nhà ăn, chắc chắn ông Cố sẽ rất vui đấy."

Cố phu nhân vốn chỉ nói một câu lấy lệ nhưng không ngờ Úc Trạch lại nghiêm túc quay sang nhìn Cố Diệp, dường như là đang trưng cầu ý kiến của cậu.

Cố Diệp mơ hồ, anh nhìn em làm gì?

Sắc mặt Cố phu nhân lại đăm chiêu thêm lần nữa. Hay lắm, chắc chắn luôn, chuyện này ván đã đóng thuyền mất rồi.

Sau buổi cơm trưa, Cố phu nhân cũng không ở lại, bà kìm nén cơn bực bội muốn đi về.

Cố Diệp đưa bà ra cổng: "Mẹ tự lái xe tới à? Cái xe này của mẹ nhìn ngầu quá!"

Khóe miệng Cố phu nhân giật giật, lạnh nhạt nói: "Ừm, tự mua đấy."

"Quao! Mẹ kiếm tiền giỏi thế! Lợi hại lợi hại!"

Cố phu nhân ngồi lên xe, cười lạnh hai tiếng: "Ranh con, hôm nay nịnh hót nhiều hơn bình thường đấy nhé, chờ mẹ cho mày biết tay sau!"

Cố Diệp: "..."

Sau khi đưa mẹ nhỏ về, Cố Diệp mệt mỏi ngồi xuống ghế salon, ôm đầu khóc không ra nước mắt, cậu khổ quá đi mà.

Úc Trạch ngồi bên cạnh cậu, đột nhiên bật cười.

"Anh cười cái gì, tính tình mẹ em như thế, chuyện này chưa có xong đâu, chắc chắn sẽ tìm em nữa."

Úc Trạch lập tức lạnh mặt, không cười.

Cố Diệp nhếch miệng: "Được rồi, anh cứ cười đi."

Lúc này, đột nhiên hai người phát hiện có một đôi mắt đang nhìn bọn họ chăm chú, nhìn về phía phòng sách Cố Diệp chợt sửng sốt. Con gái của cậu đang đứng cạnh cửa, lộ nửa cơ thể nhỏ bé, nó đang bẽn lẽn đưa hai đầu ngón tay chỉ về phía kẻ địch của mình, con ngươi nhìn chằm chằm Úc Trạch không chớp mắt.

Chưa từng thấy búp bê này như vậy bao giờ, Cố Diệp dở khóc dở cười nói: "Con gái, con là nhan cẩu đấy hả!"

(Nhan cẩu: bị thu hút bởi nhan sắc)

Úc Trạch lẳng lặng nhìn đứa nhỏ kia, không thể lý giải vì sao nó có thể chuyển động, duỗi đầu ngón tay ra ngoắc ngoắc trong khi mặt cứng đờ.

Linh Linh ngại ngùng đứng rụt nửa người về phía sau, qua mấy giây nó mới lộ đầu ra rồi len lén nhìn Úc Trạch.

Cố Diệp cũng không có cách nào khác bèn nói: "Nó không thể đến đây được, tử khí trên người anh nặng quá, con bé sẽ bị thương." Nói đến đây thì Cố Diệp cũng cọ cọ lên người Úc Trạch một phát, cọ xong vẫn cảm thấy không đủ: "Dạo gần đây em rất khó chịu, có thể vì suy khí trên người, anh cởi áo khoác ra đi cho em mượn mặc một chút ạ."

(Suy khí: là khí bị suy yếu mà Cố Diệp vướng phải khi tiếp xúc với những người mang cảm xúc tiêu cực)

Úc Trạch không nói hai lời đã cởi áo khoác âu phục ra. Cố Diệp rúc trên ghế salon, đồ hơi rộng nên vừa hay có thể phủ hết lên người mình, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy an ổn, cả người được tử khí bao phủ, mệnh anh chính là mệnh của con trời. Cố Diệp nói chắn như đinh đóng cột: "Ngày mai em sẽ gặp được may mắn, đêm nay lại nghe chị Hồng Đậu đọc một bài tâm kinh nữa là cả cơ thể em bốc hơi luôn cũng được nữa ấy."

Úc Trạch bị chọc phì cười, anh nhìn cậu không khác gì một cái bánh chưng, tâm trạng có vẻ đã tốt hơn lúc trưa anh gặp, cười nói: "Kể chuyện vài ngày nay đi, chú cừu non lạc đường."

"Haizz!" Bản thân Cố Diệp cũng không vui, bây giờ lại cảm thấy không có gì là không thể nói nên cậu cũng thẳng thắn kể: "Chỉ là em thấy lòng người quá dơ bẩn, vì chữ dục vọng mà bị lợi dụng, ích kỷ và vô đạo đức cực kỳ, em hơi bi quan một chút, chỉ muốn làm bạn cùng với quỷ."

Úc Trạch lập tức hiểu chỗ đó của cậu có vấn đề: "Để tâm vào những chuyện vụn vặt sao? Xã hội vốn coi trọng vật chất, em đã thấy nhiều thứ đen tối thì cũng nên tìm một chút tốt đẹp đi chứ."

"Tốt đẹp sao?" Cố Diệp lắc lư cơ thể giống như một con lật đật, lung la lung lay, vẻ mặt rất mơ hồ.

Úc Trạch nhìn cậu: "Người tốt rất bận rộn, em không để ý sao?"

"Không, em chỉ để ý chỗ nào có người chết thì có oan hồn hay không? Từ nhỏ sư phụ đã nói với em, phải lấy dương thiện trừ ác để làm nhiệm vụ của mình." Đột nhiên khi nói xong Cố Diệp nhận ra được, nếu cứ tiếp tục thế này tâm tính của cậu sẽ có vấn đề, cậu không có cơ hội để xoa dịu từng thớ thần kinh của mình, cứ khăng khăng cứu người cứu quỷ, nhìn thấy mặt đen tối trong bản tính con người, cứ tiếp tục như thế có thể tâm lý cậu sẽ trở nên biến thái vặn vẹo, không thể được.

"Sau này em vui vẻ rồi thì cứ ra tay, có thể cứu thì cứ cứu, không cứu được thì đó là mệnh của họ, chết hay không cũng do vận mệnh cả, ai quy định người thường thì không thể, tại sao lại gánh chịu trách nhiệm nhiều hơn người khác kia chứ? Em còn phải sống vì bản thân mình, không thể nào sống vì cứu người khác mãi được." Úc Trạch vuốt ve mái tóc Cố Diệp, vân vê con lật đật này hết sang trái rồi lại sang phải.

Cố Diệp vừa lắc lư vừa thấy mình như bị tẩy não, Úc Trạch nói rất đúng.

"Muốn mở nhà sách, được chứ, tốt nghiệp rồi thì hai ta cùng mở, nhà sách lớn nhất đất nước này."

"Đúng, cứu người không phải bổn phận của em, không thẹn với lương tâm là được rồi." Cố Diệp được khai thông, nói xong mới phản ứng kịp, câu tiếp theo của Úc Trạch sâu xa quá: "Không không không, em có tiền, em tự mở được, không cần cổ phần của anh đâu."

Úc Trạch mỉm cười, vừa định mở miệng thì Cố Diệp đã cướp lời: "Hôm nay anh nói nhiều ghê! Phóng viên ai cũng bảo anh ít nói, dù thế nào đi chăng nữa anh cũng không nói."

Úc Trạch cười cười: "Phải xem đó là ai mới được."

Tim Cố Diệp đột nhiên thình thịch thình thịch, đúng là không nên chọc ghẹo người này, xoay mặt đi không dám nhìn Úc Trạc nữa, Cố Diệp nghĩ bụng, tèo rồi, giá trị nhan sắc này mà cười thì nhan cẩu cũng chịu không được nữa.

Lúc vừa nghiêng đầu thì cậu phát hiện, con gái cậu còn đang len lén nhìn ở góc cửa, Cố Diệp ôm đầu, nhan cẩu không còn đường sống!

Cuối cùng đến tối cũng được ăn đồ sinh nhật mà đầu bếp Úc Trạch đem tới, tâm trạng Cố Diệp cực kỳ tốt nên mau chóng quét sạch đồn ăn.

Mà Cố phu nhân sau khi về đến nhà thì lại không vui vẻ như vậy, chờ Cố Đức Thành tan làm về, bà bứt rứt nói: "Cha nó này, Úc Trạch đến ăn sinh nhật với thằng ba đấy."

Cố Đức Thành rất vui vẻ: "Tình bạn hai đứa nó tốt mà."

Cố phu nhân nói bóng nói gió: "Em thấy không đơn giản như vậy đâu."

Cố Đức Thành tìm kính lão của mình: "Có cái gì mà không đơn giản, có thể làm bạn với Úc Trạch là nó đã trèo cao lắm rồi." Cố Đức Thành đeo kính lên để đọc báo: "Trừ xem bói ra thì nó làm được cái gì nữa?"

Cố phu nhân càng bứt rứt khó chịu: "Cái... cái ông già đáng chết này! Ông có ngốc không thế!"

Cố Đức Thành tự dưng bị mắng nên không hiểu gì: "Em tới thời mãn kinh rồi hả?"

"Ai tới thời mãn kinh? Anh nói ai tới thời mãn kinh? Em còn trẻ mà sao anh nói em mãn kinh hả?!"

"...Em mắng anh là ông già đáng chết anh còn chưa giận, em giận dỗi cái gì?"

"Anh nói em tới thời mãn kinh, anh nói em già, em già chỗ nào?"

"Anh không có ý đó."

"Vậy anh có ý gì?"

"Anh có ý gì đâu?"

"Không có ý thì anh nói làm gì?"

Cố Đức Thành đầu hàng: "Được rồi, anh không cãi với em nữa."

Cố phu nhân tức giận liếc mắt một cái: "Làm như em muốn cãi với anh lắm ấy!' Nói xong thì tức cái mình đi mất dạng, Cố Đức Thành không hiểu gì, đúng là mãn kinh rồi, sao tự dưng tính tình thay đổi nhiều như thế chứ?

Cố phu nhân đứng trên ban công gửi tin nhắn cho Cố Diệp: [Thằng ba, chuyện con với Úc Trạch là thế nào?]

Cố Diệp đưa mắt nhìn sang Úc Trạch đang ngồi bên cạnh trong rạp chiếu phim, trả lời: [Thì là sinh nhật nên ảnh tới ăn sinh nhật với con.]

Cậu cũng không biết đầu óc làm sao mà bị người ta kéo đi xem phim, trong nhà chỉ có hai người bọn họ cứ cảm thấy xấu hổ thế nào ấy, không ngờ ra tới đây lại còn xấu hổ hơn.

Mẹ nhỏ: [Mẹ không đồng ý chuyện hai đứa quen nhau đâu, con còn nhỏ, sau này có thể gặp được một cô gái tốt.]

Cố Diệp: [Mẹ nghĩ lung tung cái gì vậy?]

Mẹ nhỏ: [Con chia tay với cậu ta đi, không thì mẹ sẽ nói cho cha con biết, để ông ấy đánh gãy chân con!]

Cố Diệp nuốt nước bọt, khó khăn trả lời: [Không có thật mà!]

Mẹ nhỏ: [Con cho là mẹ bị khờ hay mẹ bị mù???]

Cố Diệp khóc không ra nước mắt: [Con khờ được chưa?]

Úc Trạch hơi nghiêng đầu qua, nhích đến nói nhỏ bên tai Cố Diệp: "Sao vậy?"

Cố Diệp ôm đầu, hai người bọn cậu đúng là nhìn giống đang yêu nhau thật!

Cố phu nhân phát hiện Cố Diệp trả lời chậm, dằn xuống cơn cáu kỉnh mà hòa hoãn lại: [Không yêu đương là được, ở chung với cậu ta con có cảm giác thế nào?]

Cố Diệp mệt mỏi trả lời: [Trong lòng có cảm giác an tâm, anh ấy rất đáng tin cậy.]

Cố phu nhân lập tức trợn mắt: Còn nói là không yêu đương sao?

Cố Diệp không muốn nói nữa, kiểu gì cũng như là đang thừa nhận.

Cố phu nhân tức đến mức thở hồng hộc rồi nghĩ đến khuyết điểm của Úc Trạch, từ nhan sắc cho đến năng lực cá nhân, cuối cùng bà phát hiện một điểm, một khuyết điểm duy nhất: [Cậu ta là đàn ông!]

Cố Diệp: [Con biết ạ!]

Cố phu nhân: [Con phải quen con gái.]

Cố Diệp: [Không phải cứ gặp là nói chuyện hợp đâu.]

Cố phu nhân tức đến mức dậm chân: [Nhiều con gái như vậy sao có chuyện nói không hợp được?]

Cố Diệp: [Thật mà mẹ, không có tiếng nói chung thì làm sao mà yêu đương? Hay là con tìm quỷ, con sẽ dắt về một hàng cho mẹ chọn, mẹ muốn thời đại nào?]

Cố phu nhân tuyệt vọng, thật sự không còn cách nào khác, nói trọng tâm cho Cố Diệp: [Con trai, con không xứng với người ta đâu, người ta quá xuất sắc, còn con bây giờ không có một thứ gì, yêu chân thành thì phải dũng cảm chia tay.]

Cố Diệp: [...Bạn đã bị block, baibai.jpg]

Trước khi tạm biệt nhau Úc Trạch còn nói: "Ngày mai anh phải đi Mỹ."

Cố Diệp gật đầu một cách máy móc: "Bao lâu vậy ạ?"

"Một tuần, về sẽ đem quà cho em, Bằng Vũ không có."

Cố Diệp: "..."

Úc Trạch nhìn cậu rất chăm chú: "Em không giống."

Cố Diệp bất lực nói: "Anh đi đi!"

Úc Trạch mỉm cười, ánh mắt lưu luyến không rời cậu: "Về sẽ đến thăm em ngay, hôm nay anh còn chưa nói hết, nhưng anh cảm thấy em đã hiểu rồi."

"Đi đi!" Cố Diệp chỉ về phía đường lớn rồi còn đạp vào xe người ta một phát, bị chọc đến hỏng mất rồi. Ai mà ngờ được, vẻ bề ngoài của Úc Trạch hệt như một người không dính khói lửa trần gian, thế mà nay lại nói nhiều như vậy!

Sau khi Úc Trạch về, tâm trạng vừa vui vẻ vừa năm trên giường lấy mấy quyển sách còn mới cứng trên tủ sách "Bách khoa toàn thư về những lời tỏ tình mùi mẫn", "Lớp học cấp tốc trong một trăm ngày cùng cao thủ yêu đương", "Một trăm phương pháp thoát khỏi độc thân", "Trích dẫn câu nói tình nhân", "Vòng tròn tình yêu kì diệu", "Cuốn sách trong tay thiên hạ không còn cẩu độc thân, bạn xứng đáng có được!"

Đôi mắt của giám đốc Úc chăm chú, không có kinh nghiệm cũng không sao, cuộc sống này đáng quý nhất chính là học tập.

****

Tiễn được hai vị tổ tông đi, Cố Diệp hoàn toàn không còn ngủ được nữa, cậu đem tâm trạng phức tạp đó đi lướt weibo, định tìm vài chuyện vớ vẩn để làm. Nhưng thứ khiến người ta không ngờ được là fans hâm mộ của cậu đã lên đến bảy mươi triệu, hoàn toàn không hiểu sao lên được con số đó.

Cố Diệp nhìn tin nhắn bị nổ tung, im lặng nghĩ: Nhất định là mình đang mơ rồi.

Bởi vì Cố Diệp đã công khai tính một quẻ, nói rằng nửa năm công ty Định Nam chắc chắn sẽ phá sản, quả tính chưa bao lâu thì nghệ sĩ của Định Nam đã xảy ra chuyện, hút chất cấm, vượt quá giới hạn, quy tắc ngầm, trốn lậu trốn thuế các loại, chuyện xấu gì cũng đều có. Mà công ty của Cố Lâm lại càng lúc càng tốt lên, gần đây có thêm vài người mới, giá trị nhan sắc và diễn webdrama, hot cực nhanh. Chuyện này khiến cho mọi người trong ngành giải trí đều thấy là do Cố Diệp tính được, nên người tìm đến cậu chắc chắn không ít.

Cố Diệp vừa mới online đã có người bay vào hỏi: [Tìm cậu xem bói, cậu có thể giữ bí mật được không?]

Cố Diệp cảm thấy thời gian trùng khớp như vậy thì người này chắc chắn là hữu duyên với cậu, tiện tay trả lời: [Tôi nói cũng có ý nghĩa gì đâu.]

Đối phương: [Cậu xem bao tiền một quẻ?]

Cố Diệp: [Gửi ảnh chụp xem thử người qua đường thì một ngàn. Tương lai sáng lạn thì nhiều tiền hơn, sau này có thể phát tài thì thêm. Tương lai không tốt thì biết ý một chút. Tương lai không có và sắp chết thì không lấy tiền.]

Đối phương đắn đo tầm mười phút thì gửi Cố Diệp một bức ảnh. Nhìn giống ảnh trên sân khấu, một khuôn mặt cực kỳ thanh tú cùng nụ cười rạng rỡ chói mắt.

Cố Diệp: [Năm trăm vạn.]

Đối phương choáng váng, gửi một loạt dấu chấm hỏi.

Cố Diệp: [Một năm rồi đưa.]

Đối phương hiểu ý Cố Diệp, Cố Diệp nói y có tương lai nên khó tin trả lời: [Tôi thuộc trạng thái bị đóng băng một nửa, không có người đứng sau, công ty nói tôi không có năng lực, không có kỹ năng biểu diễn, showbiz không thiếu nam thanh nữ tú nên tôi không có ưu thế nào cả. Thật ra tôi cũng muốn bỏ cuộc, ngay cả kịch bản tôi còn chạm không được, hai ngày trước tôi định tham gia một bộ phim truyền hình vườn trường, lén đi casting thì người đại diện lại chửi mắng tôi một trận, cho rớt rồi. Ông ta thấy tôi không có tương lai, để tôi không phải như thiêu thân nữa nên đã cho tôi một vai người qua đường đầy máu chó, người như tôi thì còn tương lai gì nữa?]

Cố Diệp hừ một tiếng: [Cậu nhóc, công ty cậu là gì?]

Đối phương: [Định Nam.]

Cố Diệp ghét bỏ nói: [Thảo nào, ông chủ của cậu là một tên chột, xương trán cậu vừa tròn vừa đầy đặn, là khí trời sung túc, nhật nguyệt góc cạnh dựng thẳng, chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ bước rất cao.]

(Nhật và nguyệt là vùng phía trên chân mày dựng thẳng căng tròn thì trời sinh phú quý)

Đối phương ngạc nhiên hỏi: [Cậu nói thế, tức là tôi có thể hot?]

Cố Diệp: [Bây giờ chính là bước ngoặt trong vận mệnh của cậu, nếu cậu vẫn ở trong công ty kia thì chỉ có thể đóng vai phụ mà thôi, mười năm sau mới hot lên được. Nếu sang công ty khác thì sẽ hot sau ba tháng. Phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu?]

Đối phương: [Năm mươi vạn, vì ký hợp đồng nên không còn bao nhiêu tiền nữa.]

Nghệ sĩ nhỏ bé trên mạng Đỗ Gia Nặc ở tuyến mười tám, thế mà Cố Diệp lại bồi thường hợp đồng thay cho y, trong đầu bất giác bật ra chữ: Quy tắc ngầm. Nghĩ lại cũng chỉ lắc đầu, cảm thấy không thể nào, Cố Diệp dùng quy tắc ngầm với y thì chỉ có thiệt thòi mà thôi.

Y lăn tăn hỏi: [Tại sao cậu lại trả tiền giúp tôi?]

Cố Diệp: [Cho nên mới nói đòi cậu năm trăm vạn chính là sự đầu tư của tôi.]

Đỗ Gia Nặc bật cười, không biết tại sao Cố Diệp lại có tự tin như thế, y sắp bị ép lui giới, đến chính y còn không tin tưởng mình, tất cả mọi người đều thấy y không có tương lai, ngay cả cha mẹ cũng thấy như vậy. Đỗ Gia Nặc hỏi thử: [Cậu không sợ tôi quỵt nợ sao?]

Cố Diệp: [Không đâu.]

Đỗ Gia Nặc: [Lòng người khó dò, làm sao cậu biết tôi sẽ không thay đổi?]

Cố Diệp: [Vậy cậu có thể thử xem, dù có đứng trên đỉnh showbiz tôi cũng có thể kéo cậu xuống.]

Nói được như thế khiến Đỗ Gia Nặc hít sâu một hơi, trả lời: [Tôi cược một lần! Chỉ cần cho tôi một kịch bản tốt tôi sẽ liều mạng diễn hết sức có thể.]

Cố Diệp: [Được, đến gặp tôi. Sáu giờ chiều mai, quán cơm Đông Thạch Oa ở phía đông cổng bắc của Đại học Đế Đô, không gặp không về.]

Đỗ Gia Nặc out khỏi weibo, bắt đầu bình tĩnh dọn dẹp đồ đạc. Y thấy là người bên kia hoặc sẽ bỏ bùa mình hoặc là cậu ta cũng bị điên rồi, thế mà tin tưởng gửi phí bồi thường vi phạm hợp đồng cho y, tin những nói không hề có căn cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận