Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy
Chương 074: Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!
Cố Đức Thành cảm thấy mối quan hệ giữa Cố Diệp và Úc Trạch có hơi sai sai, cho dù ông già rồi nhưng mắt nhìn vẫn tinh tường lắm, làm gì có bạn bè nào vừa ốm cái là tới tận nhà ông nội thăm? Nghe Úc Trạch nói thế, ba Cố mơ màng, "Chăm sóc cả đời, nghĩa là gì? Bạn bè cả đời, hay là. . . . . .Có chỗ nào bác nghe không hiểu à?"
Úc Trạch nghiêm túc nói: "Ý của cháu là cháu với Cố Diệp. . . . . ."
"Úc Trạch!" Phu nhân Cố đứng trên lầu cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, "Ngài Úc, Cố Diệp tìm cậu."
Ánh mắt Úc Trạch trầm xuống, "Vâng, cháu đi đây."
Cố Đức Thành nhíu mi, chờ phu nhân Cố đi từ trên lầu xuống, buồn bực nói: "Anh cứ thấy sai sai ở đâu đó."
Phu nhân Cố nhìn bóng dáng cao thẳng tắp của Úc Trạch, nhỏ giọng nói: "Anh nói xem, có phải Úc Trạch thích thằng ba nhà mình rồi không? Nó tốt với thằng ba ghê."
Cố Đức Thành gật gật đầu, "Chắc thế rồi, chứ không sao lại chạy xa vậy tới thăm thằng bé?"
Phu nhân Cố kéo chồng đi, "Em nghi ngờ không phải cái thích của bạn bè đâu, hai đứa nó gây chuyện xấu trên mạng anh có biết không?"
Vẻ mặt Cố Đức Thành mờ mịt, "Chuyện xấu gì?"
"Trên mạng ai cũng nói hai đứa nó sắp kết hôn, hai bên gia đình đồng ý hết rồi."
Nhận thức của ba Cố như được refresh, ông buồn cười, "Chọc anh cười à? Hai thằng con trai thì kế hôn kiểu gì?"
Tâm lý may mắn của phu nhân Cố đã bị gãy đứt, ba nó không có tí tâm lý chuẩn bị nào hết á, "Không phải giờ nhiều cặp trai trai sống chung lắm à? Ở nước ngoài cũng có hai trai kết hôn đó gì?"
Cố Đức Thành nghiêm túc nghĩ, "Chuyện này chẳng bình thường chút nào."
"Sao lại không bình thường, hai đứa đóng cửa mà sống, liên quan gì nhà người ta." Phu nhân Cố thăm dò hỏi: "Úc Trạch nó có giỏi không?"
Cố Đức Thành thốt ra, "Giỏi, nếu Cố Diệp mà là gái thì tuổi gì xứng với người ta, huống chi nó lại còn là trai, đừng có vớ vẩn, chuyện này không được đâu."
Phu nhân Cố cạn lời, lạy cha!
—-
Cố Diệp khó hiểu hỏi Úc Trạch, "Mới nãy nghe mẹ gọi anh, anh đang làm gì thế?"
Úc Trạch thở dài, "Anh đang nói chuyện với chú, tính come out nhưng dì không cho nói."
Cố Diệp cười cười, "Bà ấy muốn từ từ nói, sợ chọc giậ ba."
"Không sao, chờ em tốt nghiệp xong là giải quyết hết."
"Em muốn học thạc sĩ, tiến sĩ, còn rất nhiều năm nữa."
"Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ đợi tới khi em tốt nghiệp đại học thôi."
"Anh có chấp nhận em nuôi mấy thứ không phải người không?"
"Được, anh mua một cái nhà, cho chúng nó qua đó ở."
. . . . .
Ở quê thêm một ngày nữa Cố Diệp mới khỏi bệnh liền quay lại thành phố.
Lúc xuống xe, Cố Diệp trùm như con gấu nhỏ, trong lòng ôm Đại Hắc nặng ba bốn kí, Úc Trạch giúp cậu kéo va li mang vào phòng.
Mới ngồi xuống thở một hơi Úc lão đã gọi điện tới, "Mấy đứa về chưa?"
Úc Trạch nhìn nhìn Cố Diệp, "Vừa tới nhà."
Úc lão quan tâm hỏi: "Cố Diệp khoẻ chưa? Năm sau có qua nhà không? Tục lệ nhà mình là cứ mồng sáu con dâu chưa cưới sẽ qua nhà chơi."
Hai người ngồi rất gần nên Cố Diệp nghe được loáng thoáng, cậu chau mày nhìn Úc Trạch, con dâu chưa cưới?
Úc lão nói tiếp: "Ba chuẩn bị tiền lì xì xong hết rồi, con phải chịu trách nhiệm đi, dù là trai cũng phải chịu trách nhiệm, người ta đã hy sinh nhiều như thế. . . . . ."
"Con biết rồi, con sẽ mời em ấy." Úc Trạch bình tĩnh cắt ngang lời nói đối phương, "Con cúp máy trước, về nói tiếp."
Cố Diệp nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Úc Trạch, "Anh nói gì với ba anh đấy?"
Úc Trạch thản nhiên nói: "Nói dối."
"Nói dối? Anh nói gì về em đấy? Chịu trách nhiệm cái gì?"
Úc Trạch nhếch khoé miệng, "Có đi không?"
Cố Diệp tính tính thời gian, "Qua mồng sau, mồng tám đi, chờ em khoẻ hẳn."
Tới mồng tám, Cố Đức Thành biết Úc lão mời Cố Diệp tới chơi đã tự mình đi chuẩn bị quà tặng, lôi nghiên mực triều minh sưu tầm lâu năm của mình ra, phu nhân Cố nhìn thấy đau hết cả lòng mề, "Cái này quý như thế! Lúc mua cũng cả mấy triệu, hay là giữ lại đi."
Cố Đức Thành cao hứng nói: "Đem cho Úc lão thì quý cái gì."
Tâm trạng của fan cứng này làm phu nhân Cố cạn lời, bà nhếch mép, "Nếu Úc lão muốn nhận con nuôi thì anh đem cho đứa nào?"
Cố Đức Thành bật cười, "Đừng nói tào lao, người ta cũng có con mà."
"Em nói nếu thôi, idol Úc lão của anh muốn nhận nuôi con anh, chẳng lẽ anh không cho?"
Cố Đức Thành tự tay bỏ quà vào hộp, xong bỏ vào túi xách, "Không phải ông ấy thích thằng ba à? Thì đem thằng ba cho ông ấy."
Phu nhân Cố quay đầu lại trừng Cố Diệp, cau mày ý bảo: biết phải thu phục ba mày nhu nào chưa? Không đánh thẳng được thì phải đánh vô sở thích.
Cố Diệp bội phục cho một like, thu phục được cả ba, mẹ nhỏ quả là thiên tài!
Tới Úc gia, Cố Diệp nhận lấy bao lì xì đỏ chót của Úc lão, Cố Diệp không biết cảm giác này là con cháu nhận lì xì của người lớn, hay là ba chồng cho con dâu. Vừa lúc chị gái của Úc Trạch cũng ở đây, Cố Diệp càng cảm thấy rõ ràng hơn, lần này tới Úc gia giống y như con dâu tương lai đi gặp nhà chồng vậy.
Vốn tính ăn cơm xong thì bỏ qua chuyện này, ai ngờ Úc lão còn suốt ruột hơn bọn cậu, lúc ăn cơm xong đã nói thẳng, Úc lão cười ha ha hỏi Cố Diệp: "Con thấy cái tứ hợp viện này thế nào?"
Cố Diệp chả hiểu gì khen: "Tốt lắm ạ, kể cả vận mệnh hay phong thuỷ gì cũng là tốt nhất."
Úc lão vui mừng nói: "Con thích là được rồi, lúc con kết hôn thì ông tặng tứ hợp viện này cho con."
Cố Diệp thiếu chút nữa sặc chết: "Úc lão, ông bình tĩnh lại điiiii!"
"Ông đang bình tĩnh lắm mà, tính tình nó rách nát vậy, con ở chung với nó là làm khó con rồi. Không thể nhận giấy chứng nhận được, cũng không thể tặng sính lễ, lòng ông khó mà yên ổn được." Úc lão càng nói càng xúc động, "Ông già rồi, không biết ngày nào sẽ xuống lỗ, người cũng mất. Về sau đồ vậ trong tứ hợp viện đầu cho con hết. Không mong gì, chỉ mong con sống tốt với nó, ngày nào nó bắt nạt con thì con đừng vội vã bỏ đi, con cứ gọi hồn ông lên, ông đập chết nó."
Cố Diệp nghe tới đó trong lòng mềm mại hẳn, cũng không né tránh nữa, "Úc lão, ông không cần tặng cho gì đâu. Úc Trạch rất tốt, là tụi con phải xin lỗi ông mới đúng."
"Ông nghĩ thông rồi, nó là mệnh cách không có con cháu, gặp được con chính là trời ban." Úc lão kêu người cầm tới bản hợp đồng thừa kế, trên đó đã ký sẵn tên của ông, "Ông không có gì cho con cả, mấy chị gái nó đều có sự nghiệp hết rồi nên sẽ không tranh giành gì của em chúng nó nữa. Ông cho con hết những thứ ông tích luỹ cả đời này làm đồ bảo vệ, nếu nó đối xử với con không tốt thì con đuổi nó ra khỏi nhà."
Cố Diệp cảm động gấp hợp đồng lại đặt vào Úc lão, cậu nắm chặt tay ông nghiêm túc nói: "Dạ, ông giữ giúp con, khi nào con tốt nghiệp thì ông đưa lại con cho."
Tới lúc đi về, Cố Diệp nhéo tay Úc Trạch, "Rút cuộc là anh nói dối kiểu gì mà tẩy não luôn cả ông lão thế?"
Úc Trạch ngậm chặt miệng, kiên quyết không nói.
Cố Diệp tức giận đánh anh một cái, "Hay là hình tượng của em qua miệng anh đã thành thảm thiết rồi! Anh là đồ xấu xa độc ác!"
————
Qua mồng mười các sinh viên lật đật quay lại trường. Có vài sinh viên ở kí túc xá nửa năm rồi nhưng vẫn cảm thấy cảm thấy ở ngoài tự do hơn, cũng có một số người ra ngoài thuê trọ. Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường cũng nằm trong số đó, Vì một buổi tối không cần tắt đèn đúng giờ, không còn những ngày kiểm tra vệ sinh, không còn ngày ngày phải về trường sớm, hai người quyết định tìm một phòng trọ gần khu Cố Diệp ở, là một biệt thự cao cấp nhỏ hai tầng, mỗi người một tầng, phòng bếp xài chung.
Triệu Bằng Vũ xem nhà xong liền gửi cho Cố Diệp một video, "Cậu xem thử nhà này có đồ vật bẩn thỉu nào không, không có thì hôm nay tớ trả tiền liền."
Cố Diệp nhìn qua video không thấy được gì cả, cậu tính tính thời gian thấy cũng tới giờ đi về nên nói với người nhà một tiếng rồi quay về nhà mình.
Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường đã ngồi đợi sẵn trong nhà, còn đang cắn hạt dưa xem ti vi, thấy Cố Diệp về, Triệu Bằng Vũ nhiệt tình chào hỏi: "Ui chao! Khách quý sao hôm nay lại tới? Có mang theo quà không?"
Cố Diệp cạn lời, "Hai người vào nhà kiểu gì thế?"
Triệu Bằng Vũ ôm Linh Linh ngồi cạnh chân lên, cười ha ha nói: "Tới gõ lên lớp kính ở phòng sách kêu cháu gái mở cửa."
Cố Diệp bị chọc cười, hồi đầu còn sợ hãi búp bê da người, giờ mỗi lần tới lại ôm Linh Linh, còn nói cháu gái thật đáng yêu, tên Triệu Bằng Vũ này, tấm lòng rộng lượng biết bao!
Ba ngườ cùng nhau ăn cơm trưa, buổi chiều lại đi xem phòng cho Triệu Bằng Vũ, Hạ Tường đã hỏi hết thông tin phòng này rồi, "Nhà này cách nhà cậu năm trăm mét, sau này có thể đi học với đi về cùng nhau, trước đây là nhà của một tên đại gia mua cho bồ nhí ở, sau đó chia tay rồi thì phòng để không, giờ thuê qua môi giới, thích thuê bao lâu thì thuê.
Cố Diệp bội phục nói: "Hạ Tường, cậu không mở một văn phòng hóng chuyện thì thật tiếc."
Bản thân Hạ Tường cũng vui vẻ, "Tầm cỡ như tớ phải mở cả một toàn soạn báo, chứ văn phòng hóng chuyện là cái đinh gì."
Nói đùa đã đời xong ba người mới đi vào xem nhà, Cố Diệp nhìn nhìn không khí xung quanh, "Không có vấn đề gì, chỉ là nhà ở bình thường thôi. Nhìn theo góc độ phong thuỷ, biệt thự nhỏ thiết kế theo hình chữ nhất, đầu nhỏ đít to, không có sai sót chỗ nào, đây là dạng tụ tài, không khí có hơi hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng tới người."
Nghe cậu nói thế hai người liền yên tâm, Hạ Tường rất sợ một ngày nào đó nhìn thấy thứ gì đang hấp hối trong nhà chắc xỉu ngang xỉu dọc mất.
Hạ Tường nghiêm túc nói: "Tương lai tới muốn tự học, bốn năm nữa sẽ thi tiến sĩ, mấy cậu có muốn học chung không?"
Cố Diệp nghĩ nghĩ, "Cũng được, vậy học chung đi."
Triệu Bằng Vũ bên cạnh giậm chân, "Hai cái tên biến thái này! Mấy cậu không quan tâm tới cảm xúc của tới à? Hai cậu tốt nghiệp rồi tính để mình tớ ở lại học một mình hay gì?!"
Hạ Tường ôm tay, "Cậu mà dồn hết sức vô học tập thì có khi còn giỏi hơn tụi tới. Hồi ba tháng trước khi thi vào đại học, không phải lúc đó cậu cực kỳ thông minh à?"
Cố Diệp mỉm cười bổ sung, "Cậu ta là thông minh nhất đấy, chỉ tại cậu ta mê chơi, không lo học thôi."
Hạ Tường giơ tay lên cao vỗ vỗ đầu Triệu Bằng Vũ: "Đầu thông minh ơi hãy hiện lên, từ bé tới giờ, Triệu Bằng Vũ cậu muốn thắng cái gì thì chưa bao giờ thua."
Triệu Bằng Vũ đỡ trán, "Hai cậu có vẻ vui với trò dạy con này."
Cố Diệp tóm đầu hắn, "Lên đi con trai nusi của ba! Tốt nghiệp cùng ba với chú!"
Triệu Bằng Vũ tức giận nhảy lên bá cổ Cố Diệp, "Tớ nhịn cậu lâu lắm rồi nhé, cậu mà không phải người có vai vế cao hơn tớ thì tớ đã dần cho vài trận rồi!"
Hạ Tường bên cạnh lôi kéo, "Bình tĩnh đi cháu ơi, giảm thọ bây giờ!"
Ba người đùa giỡn với nhau, hai nam sinh phía xa nhìn thấy, "Đấy là bộ ba nam thần của khoa à?"
"Chòi moẹ! Cố Diệp quay lại rồi! Được cứu rồi! Chúng ta được cứu rồi!" Một bạn nam hơi lùn kích động chạy nhanh lại đây, "Cố Diệp! Nam thần cứu mạng chó của tôi với! Dưới gầm giường nhà tôi có quỷ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận