Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 102: Vay tiền

"Gall, ngươi qua đây một chút." Người tiếp tân trẻ tuổi của hiệp hội Toán Học nghe Trần Lạc gọi vội vàng chạy qua, ân cần hỏi: "Thưa ngài Blair, xin hỏi ngài có chuyện gì?" Trần Lạc chỉ vào vách tương, hỏi: "Bài toán treo thưởng ở đây đâu rồi?"
Gall quay đầu nhìn một chút, hỏi: "Ngài nói bài toán 200 đồng vàng hả?" Trần Lạc gật đầu."Là nó." "À, nó đã được người ta chứng minh rồi." Gall cười nói: "Mới chiều hôm qua, cũng không biết chủ nhân bài toán đó là ai, tôi nhìn hình thôi mà đã hoa mắt. . ."
Trần Lạc cắn răng hỏi: "Là ai chứng minh?" Gall đáp: "Là ngài Abell." "Abell Howard?" "Đúng, chính là hắn." Lòng của Trần Lạc đang rỉ máu, hắn phát hiện mình vẫn coi thưởng anh hùng trong thiên hạ.
Mặc dù toán học hiện đại trên đại lục Thần Ân còn chưa chớm nở, nhưng hình học lại là lĩnh vực cổ xưa nhất của toán học. Hàng ngàn năm trước, các học giả cổ đại đã bắt đầu nghiên cứu nó. Bài toán hắn chọn tuy nói để chứng minh vô cùng phiền phức, gần như đạt đến trình độ đề thi cấp 3 ở hậu thế, nhưng nhất định không làm khó được tất cả mọi người.
Toán học là một ngành khoa học rất thần kỳ, không ai có thể giỏi tất cả các chi nhánh của ngành này. Có một số bài toán khó chuyên gia toán học đỉnh cấp thế giới chưa chắc biết làm nhưng học sinh trung học ưu tú nhiều khi lại giải ra.
Đương nhiên, chuyện này chưa chắc là một chuyện tốt, nghiên cứu những thứ này quá nhiều sẽ đi vào lối mòn cực hạn tiền đồ của mình.
Trần Lạc lo lắng thành Yapool là nơi ngọa hồ tàng long, có người hái được quả đào hắn tự mình bồi dưỡng, cho nên mới chờ không nổi đến đây nhận lấy tiền thưởng, không ngờ vẫn chậm một bước. Trong 200 đồng vàng kia có 50 đồng của hắn. Đây là toàn bộ tài sản của hắn.
Mặc dù mấy ngày trước đó, Trần Lạc là trọc phú với tài sản lên đến cả vạn đồng vàng, nhưng tất cả số tiền kiếm lời từ hiệp hội Ma Pháp đều đổ ngược trở về, hắn chẳng còn thừa một cắc nào cả.
Nếu không phải Jasmine tiết kiệm, lấy cớ Trần Lạc mua sắm rất nhiều xin hiệp hội Ma Pháp giảm giá cho hắn 5%, hắn thậm chí còn không đủ tiền. 50 đồng vàng này là tiền cô Britney và Isabella đưa hắn mua thức ăn trong mấy ngày. Tất cả đều bị Trần Lạc đập vào hiệp hội Toán Học.
Hắn thừa nhận hắn có máu cờ bạc nhưng lại không ngờ rằng hắn sẽ cược thua.
Mấy tháng trước, một câu hỏi của hắn đánh cho phái Số từ trên trời rớt xuống địa ngục, gia tộc Howard phụ thuộc phái Số trong thời gian ngắn ngủi mấy tháng, thực lực mười phần không còn một. Vài tháng sau, Abell Howard cầm đi số tiền vốn thuộc về hắn - đây có tính là nhân quả báo ứng hay không?
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất ngờ như vậy, thời khắc này trên người của Trần Lạc đã không còn đồng nào, thậm chí ngay cả tiền để một hồi mua thức ăn hắn cũng không có. Trần Lạc không biết trở về bàn giao như thế nào với cô Britney.
Gall đứng bên cạnh hắn, thấy sắc mặt của hắn tựa hồ không tốt lắm, rất có ánh mắt lui về phía sau."Học đệ?" Trần Lạc dự định trở về nghĩ biện pháp một chút, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Hắn dằn xuống cảm xúc trong lòng, quay đầu nhìn Alice xuất hiện ở cửa của hiệp hội Toán Học, trên mặt cố nặn ra nụ cười."Học tỷ, buổi sáng tối lành, chị đến hiệp hội Toán Học có chuyện gì không?"
"Chị giúp dì Nyxia đưa luận văn." Gặp Trần Lạc ở chỗ này khiến tâm tình của Alice rất tốt, nàng hỏi: "Mới sáng sớm học đệ đến đây làm gì đó?" Trần Lạc miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Tùy tiện đi dạo. ."
Ngoại trừ Isabella, Alice xem như một trong những bạn bè thân thiết nhất của Trần Lạc trong học viện, Trần Lạc đợi nàng đưa luận văn xong, rồi đi về chung với nàng. Hắn đang muốn đi khu nghỉ ngơi ngồi một hồi, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng bước chân.
Trần Lạc ngoái đầu thoáng nhìn thì thấy hơn mười người đang từ tốn bước vào hiệp hội Toán Học, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ một chút. Không biết thân phận của những người này là gì thế mà để hai vị phó hội trưởng Calvin và Odry ra đón.
"Ngài Blair." Calvin rất ít khi thấy Trần Lạc ở hiệp hội Toán Học, lúc này gặp hắn, trên mặt liền hiện ra vẻ kinh ngạc."Ngài đến đây có chuyện gì không?" Trần Lạc cười đáp: "Chỉ là chờ một người bạn thôi, hội trưởng Calvin không cần phải để ý đến ta."
Trần Lạc vừa dứt lời, đám người vừa mới bước vào hiệp hội Toán Học tức thì xôn xao."Blair, Blair ma quả?" "Số vô tỷ do hắn phát hiện?" "Hắn chính là người đoạt giải Edwin lần này của Lorrain các người?" . . .
Calvin nhìn thoáng vách tường rỗng tuếch, trên mặt ẩn ẩn một chút lo âu nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Lạc: "Đây là các học giả nổi tiếng từ vương quốc Gaya, ta dẫn bọn họ đi lên trước. Nếu ngài có chuyện gì, có thể chờ một chút tới tìm ta."
Trần Lạc gật đầu, tự mình đi về phía khu nghỉ ngơi.
Nhưng học giả nổi danh này bình thường sẽ không ở lâu một chỗ. Dù sao tin tức của thế giới này vẫn còn nhiều hạn chế. Thời điểm toán học của vương quốc Lorrain phát triển một cách chậm chạp, có lẽ quốc gia khác đã có bước đột phá. Ở một chỗ vĩnh viễn khó tránh khỏi sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng.
Vì gia tăng kiến thức của mình, có không ít học giả sẽ rời khỏi quốc giả của mình để du lịch các nước khác, đồng thời mở mang tầm mắt, cũng có thể mang những phát kiến mới nhất mang về. Mấy vị đại học giả của vương quốc Lorrain lúc còn trẻ đều từng có một đoạn thời gian ngao du nay đây mai đó.
Cái tên vương quốc Gaya Trần Lạc có hơi quen thuộc, tựa hồ là nước láng giếng của vương quốc Lorrain. Trần Lạc nhớ thực lực của quốc gia này cũng không cường đại, nhưng trình độ toán học phát triển cực cao, so với Lorrain phải cao hơn một bậc, có rất nhiều đại học giả.
Bất kỳ ngành nào của một quốc gia phát triển đến một độ cao nhất định sẽ trở thành trung tâm của ngành đó ở đại lục Thần Ân. Vương quốc Gaya chính là trung tâm toán học của đại lục Thần Ân.
Một khi vương quốc được thế giới công nhận trở thành trung tâm của một ngành nào đó, cũng sẽ trở thành thánh địa trong lòng của các học giả thuộc ngành này, sẽ từ từ hấp dẫn các học giả của các quốc gia khác đến đây du lịch thậm chí là định cư, việc này khiến cho tổng thể thực lực của bọn họ tiến thêm một tầng.
Trần Lạc nhanh chóng tìm đến những tin tức này trong đầu, nhưng hắn đối với các học giả Gaya viếng thăm không có hứng thú chút nào, hắn còn đang rầu thúi ruột do mất 200 đồng vàng. Khác với hắn, những học giải toán học Gaya lại rất chú ý đến hắn.
Mặc dù thực lực toán học của vương quốc Lorrain không yếu, nhưng là trung tâm toán học của đại lục Thần Ân, Gaya không để các học giả toán học Lorrain vào mắt. Bọn họ không quan tâm người đoạt giải Edwin của vương quốc Lorrain, nhưng lại không thể không quan tâm người phát hiện số vô tỷ.
Đây gần như là phát hiện quan trọng nhất của bọn họ trong quá trình đi viếng thăm các nước. Để cho người ta khó mà tin được chính là người châm ngòi cho sự kiện đủ để ghi chép vào sử sách này còn trẻ như vậy. . .
Trần Lạc không để ý ánh mắt của những người kia. Đợi một hồi ở khu nghỉ ngơi, hắn mới thấy Alice từ trên lầu đi xuống, nhà của hai người cùng một phương hướng, Alice sánh vai đi với Trần Lạc, hắn đang suy nghĩ nên không nói chuyện với nàng.
"Phía trước là nhà của chị." Tới một giao lộ, Alice nhìn Trần Lạc, hiếu kỳ hỏi: "Học đệ, em có phải có lời gì muốn nói với chị không?" Trên đường đi, nàng nhìn ra Trần Lạc hơi lơ đãng, nhiều lần muốn nói với nàng thứ gì, cuối cùng lại thôi. Trần Lạc lắc đầu, đáp: "Không có."
Alice mỉm cười, nói: "Học đệ, em muốn nói cái gì thì cứ nói đi, giữa chúng ta không cần khách khí như thế. . ." Trần Lạc lúng túng nói: "Vậy em hi vọng chị không nên tức giận, coi như chị không đồng ý, về sau chúng ta vẫn là bạn bè. . ."
Alice sửng sốt một chút, cẩn thận nghĩ đến lời nói vừa rồi của Trần Lạc, tựa hồ là ý thức được chuyện gì, trên mặt nàng dần dần ửng đỏ. Nàng chờ đợi lâu như vậy, chẳng lẽ hắn thật sự muốn nói với mình câu nói kia. . . ở chỗ này sao?
Mặc dù việc này chênh lệch không nhỏ với cảnh tượng nàng chờ đợi trong lòng đã lâu, nhưng quan trọng nhất chính là kết quả, không phải quá trình. Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Lạc, nhỏ giọng nói: "Học đệ, em nói đi, chị sẽ không tức giận. . ."
Trần Lạc hít sâu một hơi: "Học tỷ, chị có thể cho em mượn 20 đồng vàng hay không?" Alice không kịp chờ đợi nói: "Chị đồng ý!" "Quá tốt rồi!" Trên mặt của Trần Lạc hiện ra vẻ tươi cười, quả nhiên Alice là người có ơn tất báo, không uổng công mỗi ngày hắn giảng bài cho nàng.
Da mặt của hắn vẫn tương đối mỏng, nếu không phải tất yếu, hắn cũng không nguyện ý mở miệng vay tiền bạn bè. Dù sao đây là một chuyệt rất tổn hại tình cảm, với hắn mà nói, mượn tiền Alice còn khó hơn thổ lộ với nàng.
Sau khi Alice không kịp chờ đợi thốt lên "Chị đồng ý" mới nhận ra có chỗ nào không đúng, nàng nhìn Trần Lạc, không chắc chắn hỏi lại: "Học đệ, em mới vừa nói gì?"
Trần Lạc cũng biết, mặc dù quan hệ giữa hắn và Alice không tệ, nhưng há miệng chính là 20 đồng vàng, vẫn còn hơi chút đường đột, hắn nghĩ một chút, nói: "12 đồng vàng cũng được, em sẽ mau chóng trả lại cho chị." Alice khó có thể tin nói: "Em vừa rồi muốn nói với chị điều này hả?"
Trần Lạc gật đầu, đáp: "Nếu chị cảm thấy khó xử coi như em chưa từng nói gì. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận