Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 166: Bàn tay đen

Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Các học giả và Ma Pháp sư đều thích đi du ngoạn, một tòa thành thị, một quốc gia, đối với họ mà nói là quá nhỏ bé
Các học giả muốn mở rộng kiến thức của mình, các Ma Pháp sư muốn tăng cường thực lực của mình. Biện pháp tốt nhất chính là đi đến nhiều nước khác nhau, kiến thức thế giới rộng lớn hơn. Chuyện này đối với học giả rất quan trọng.
Không bước khỏi biên giới, mãi mãi là ếch ngồi đáy giếng, chỉ có thể trông coi khoảng trời nhỏ bé trên miệng giếng.
Nếu như học giả toán học Gaya không đến Lorrain một lần, họ vĩnh viễn sẽ không biết Phong hệ Đại Ma Đạo Sư Achilles của họ là người đàn ông nhanh nhất vương quốc Gaya, ngay cả một con rùa đen cũng đuổi không kịp.
Mà thầy thuốc không đi ra ngoài, cũng vĩnh viễn sẽ không biết căn bệnh mà họ không thể chữa. Có lẽ tại quốc gia khác đã có phương pháp điều trị.
Cho nên, có một vị thầy thuốc nước khác lúc đi du lịch, bởi vì cơ hàn mà ngã trước cửa nhà của Trần Lạc, bởi vì một bữa cơm chi ân mà dạy cho hắn một chút y thuật cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Kristen nhìn hắn, hỏi: "Vị thầy thuốc kia tên là gì?" Trần Lạc không cần nghĩ ngợi, đáp: "Hoa Đà."
"Hoa Đà. . ." Kristen nói: "Thật sự là một cái tên kỳ cục." Có điều, so sánh với tiêu diệt dịch bệnh, chuyện này có vẻ cũng không quan trọng như vậy. Kristen nhìn Trần Lạc, nói: "Nếu như dịch bệnh có thể lắng xuống, ta nhất định sẽ làm cho cha khen ngợi ngươi."
Trần Lạc khoát tay áo, nói: "Tôi cũng coi là nửa thầy thuốc, chăm sóc người bị bệnh là thiên chức của thầy thuốc." "Chăm sóc người bị bệnh là thiên chức của thầy thuốc. . ." Catherine từ bên ngoài đi tới, kính nể nói: "Nếu như Blair có thể trở thành thấy thuốc, nhất định là thầy thuốc giỏi nhất."
Trần Lạc mỉm cười, không nói gì nữa. Catherine lại tiếp tục hỏi: "Dịch bệnh không có khả năng không có lý do bùng phát, nguyên nhân lần này là gì chứ?"
"Do muỗi đốt." Trần Lạc nói: "Trong cơ thể của một số giống muỗi có mang theo mầm bệnh, bằng cách hút máu loài người mà lây lan mầm bệnh. Trước kia Vương Đô chưa từng phát hiện bệnh này sao?" Catherine lắc đầu, nói: "Chưa từng, tôi ở Vương Đô rất nhiều năm nhưng chưa từng thấy bệnh này."
Nói lên chuyện này, Trần Lạc cũng cảm thấy kỳ quái. Mặc dù bệnh sốt rét ảnh hưởng lớn, nhưng lại có tính dịch tễ cao. Muỗi mang theo mầm bệnh virus, bình thường chỉ sinh sống ở vùng khí hậu nhiệt đới. Vì lý do đó mà hằng năm 90% số người chết do bệnh sốt rét đều ở châu Phi.
Trước kia, vương quốc Lorrain rất ít xuất hiện bệnh nhân mắc bệnh sốt rét, như thế nào lại bỗng nhiên bùng phát quy mô lớn.
Dù sao, đường lây bệnh sốt rét ngoại trừ từ mẹ sang con, chính là do muỗi đốt và truyền máu có chứa ký sinh trùng sốt rét, cũng không thể lây qua đường không khí hoặc bụi, không có lý do gì trong ngắn ngủi vài ngày xuất hiện nhiều bệnh nhân như vậy.
Chẳng lẽ trong thời gian ngắn, tập thể loài muỗi ở Vương Đô đột biến? Khả năng này rất nhỏ, Trần Lạc nghĩ một chút, nhìn về phía Kristen, nói: "Về chuyện dịch bệnh bùng phát, còn cần phải điều tra kỹ lưỡng một chút, tôi nghi ngờ có người cố ý. . ."
"Ngươi nói có người muốn chế tạo dịch bệnh tại Vương Đô?" Kristen nhăn mày, gật đầu nói: "Ta sẽ nói cha phái người đi điều tra." Sau khi Trần Lạc tóm tắt ngắn gọn phương pháp chiết xuất Thanh hao tố cho Catherine thì phát hiện thời gian đã không còn sớm, hắn cũng nên trở về nấu cơm cho cô Britney và Isabella.
"Không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây." Trần Lạc nhìn Catherine nói: "Có chuyện gì thì có thể đến nhà tìm tôi." Catherine nói: "Blair, nếu như có thể dập tắt được dịch bệnh, cậu sẽ cứu vớt toàn bộ Vương Đô." Kristen nhìn hắn, nói: "Ta thay mặt người dân Vương Đô cám ơn ngươi."
Trần Lạc phất tay, không nói thêm gì nữa, rồi quay người đi ra khỏi phòng. Từ nơi này đi đến bên ngoài hiệp hội Y Học, không có bất ngờ gì xảy ra thì Trần Ljac lại trải qua một trận tẩy lễ bằng ánh mắt.
Bởi vì nổi sợ do dịch bệnh mang lại, trên đường phố Vương Đô lác dác mấy bóng người, ngay cả chợ bán thức ăn cũng đóng cửa. Trần Lạc vốn muốn mua ít thức ăn, chỉ có thể tay không mà về.
Hắn mới đi đến cổng, cửa bỗng nhiên mở ra, Isabella từ bên trong chạy đến, cau mày nói: "Blair, cậu chạy loạn đâu thế, chẳng may bị nhiễm dịch bệnh thì làm sao bây giờ. . ." Trần Lạc nói: "Yên tâm đi, chẳng mấy chốc dịch bệnh sẽ biến mất." Isabella sững sờ, sau đó liền cao hứng hỏi: "Alice cũng sẽ không có chuyện gì sao?"
"Alice cũng sẽ khỏi hẳn." Trần Lạc đóng cửa lại, nói: "Hai ngày nay lúc đi ngủ cẩn thận một chút, không nên bị muỗi đốt. . ." . . . Thời điểm các bác sĩ còn tranh chấp không nghỉ đối với chuyện khống chế dịch bệnh, đoàn thầy thuốc của vương thất đã nhanh chóng tìm ra nguyên nhân và cách điều trị.
Đoàn thầy thuốc của vương thất đều là những thầy thuốc giỏi nhất của vương quốc Lorrain. Bác sĩ Catherine càng rất được người dân Vương Đô tín nhiệm. Trong lúc nhất thời, Vương Đô lập tức tuyên truyền việc diệt muỗi. Quốc vương bệ hạ tự mình phái ra mười mấy vị Thủy hệ Ma Pháp sư chuyên môn vệ sinh đường phố, một góc chết cũng không buông tha.
Các quý tộc cũng đưa Hỏa hệ ma pháp sư đến các ngõ ngách trong nhà thiêu đốt một lần, nhằm giết sạch ấu trùng muỗi. Hai ngày tiếp theo, số bệnh nhân bị bệnh sốt rét cũng không tăng lên nữa, ngược lại hỏa hoạn lại đếm không hết, cũng may trên đường phố có Thủy hệ Ma Pháp sư, mới không tạo thành bao lớn thiệt hại.
Chiết xuất Thanh hao tố thuận lợi hơn Trần Lạc dự đoán rất nhiều. Mặc dù ngay cả cồn và Diethyl ether là cái gì Catherine cũng không biết, nhưng dựa theo hướng dẫn của Trần Lạc, các nàng vẫn thành chiết xuất ra chất có tác dụng chữa bệnh sốt rét từ Hương Ti Thảo.
Sau khi bệnh nhân uống thuốc có chứa chất này, bệnh tình rõ ràng chuyển biến tốt đẹp. Điều này cũng mang ý nghĩa dịch bệnh này đã được kiểm soát hoàn toàn. Sau khi đưa tiễn một người bệnh cuối cùng, Catherine đóng cửa phòng khám bệnh, nàng nhìn viên tinh thể màu trắng trong lòng bàn tay, thoáng xuất thần.
Đây là nàng trực tiếp rút chất có tác dụng chữa bệnh sốt rét từ Hương Ti Thảo, so với phương pháp của Blair còn tinh khiết hơn. Blair cũng không biết nàng là Vu Sư. Thực vật là vũ khí của Vu Sư, không có người nào hiểu rõ thực vật hơn các nàng, hơn nữa các nàng có biết lợi dụng thực vật.
Một lát sau, nàng cất viên tinh thể kia đi, nhìn về phía người áo đen, hỏi: "Là các ngươi làm sao?" "Là. . . Chúng ta." Người áo đen uốn nắn lời nói của nàng."Mặc dù người ở Vương Đô rất nhiều năm, nhưng không nên quên, ngươi là Vu Sư. Trên người của ngươi mang theo sứ mệnh của Vu Sư."
"Ta cũng là một người thầy thuốc." Catherine nói: "Lần sau xin đừng nên làm như vậy, cũng bởi vì sự hiện hữu của các ngươi, Vu Sư mới bị cho là tà ác." "Ngươi sai." Người áo đen lạnh lùng nói: "Tứ đại đền thờ cao cao tại thượng, tất cả những tên Ma Pháp sư ngu xuẩn này đều bị bọn chúng mê hoặc, người không tin Ma Pháp Chúng Thần sẽ bị bọn chúng xem là kẻ dị đoan. Đáng chết dị đoan, mặc kệ người làm gì, cũng mặc kệ ngươi cứu bao nhiêu người, trong mắt bọn chúng, ngươi cũng là tà ác. . ."
Catherine trầm mặc một lát, hỏi: "Mục đích của các ngươi là gì?" Người áo đen nói: "Nếu như không có tên Blair kia, công lao tiêu diệt dịch bệnh là của chúng ta, chúng ta nhất định có thể đạt được tín nhiệm của vương thất Lorrain." Catherine lắc đầu nói: "Nhưng Trì Dũ Thuật không thể chữa bệnh này."
"Nhưng nó cũng sẽ không bùng phát." Người áo đen nói: "Chỉ cần những người bị bệnh đầu tiên đều chết hết, dịch bệnh sẽ kết thúc. Đây là công lao của chúng ta, đáng tiếc bị người đoạt."
Catherine bỗng nhiên nhìn về phía hắn, nói: "Không nên tổn thương hắn, hắn là một người thầy thuốc chân chính. . ." "Ở những quốc gia phương nam xa xôi kia, căn bệnh này được gọi là lưỡi hái của Tử Thần, có thể đoạt lấy lưỡi hái từ trong tay của Tử Thần, hắn đáng giá chúng ta lôi kéo. . ."
Người áo đen nhìn về phía Catherine, nói: "Nghĩ biện pháp lôi kéo hắn, chúng ta cần người như vậy." Catherine lắc đầu, nói: "Hắn là học sinh của học viện Ma Pháp, ta là thầy thuốc, ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc hắn, thế thì làm sao lôi kéo chứ?"
Người áo đen nhìn nàng, thản nhiên nói: "Không có cơ hội thì tự sáng tạo cơ hội. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận