Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 184: Tập kích 2
Bởi vì thực lực cá nhân của họ đã viễn siêu người bình thường. Tính nguy hiểm và tính phá hoại cực mạnh, họ có thể gây ra những ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ cho xã hội. Thực lực đạt tới mức độ này, pháp luật đối bọn họ ước thúc sẽ dần dần thu nhỏ.
Trong những vụ án nghiêm trọng hằng năm của vương quốc có rất nhiều vụ án đều do Ma Pháp sư cao giai gây ra. Không chỉ Lorrain, tại rất nhiều quốc gia trên đại lục, đều là như vậy. Băng Chùy, Phong Nhận, Thổ Tường, Hỏa Long. . .
Ma pháp dự trữ của Trần Lạc đã viễn siêu Ma Pháp sư bình thường, lại thêm vài loại ma pháp cải tiến lấy được từ chỗ của Ô Nha và tài nguyên của hiệp hội Ma Pháp Lorrain, mặc dù không đủ để để hắn thuận lợi tấn cấp Đại Ma Pháp Sư, nhưng cũng để hắn có chuyện làm trong mấy tháng nữa.
Trong bất tri bất giác đã đến cuối học kỳ. Tới gần cuối năm, vương đô vẫn chưa hoàn toàn yên bình trở lại. Mấy vị học giả Lorrain bị ám sát tại trụ sở của mình mặc dù không tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì, lại có vài người bị thương nhẹ.
Đối với việc này, phía quan phương giải thích rằng do học thuật của Lorrain phát triển, dẫn đến nước khác ghen ghét, vì thế bọn họ phái ra sát thủ và gián điệp mưu hại học giả Lorrain, ngăn chặn Lorrain phát triển.
Mỗi một vị học giả đều là tài sản của Lorrain, vì bảo vệ những học giả này, Orlando điều tới không ít Ma Pháp sư từ vương cung, cố ý tăng cường tuần tra phụ cận vương đô.
Hôm qua hội trưởng Andy của hiệp hội Toán Học còn liên tục căn dặn Trần Lạc, để hắn nhất định phải chú ý an toàn của mình. Nếu như mục đích của những người kia là học giả Lorrain, như vậy Trần Lạc nhất định là mục tiêu hàng đầu của bọn họ.
Đối với chuyện do học giả nước khác ra tay, một khi bại lộ, quốc gia đí sẽ phải gánh chịu trừng phạt đến từ tứ đại đế quốc. Trần Lạc đối với chuyện này không chỉ không sợ, ngược lại còn hơi mong chờ.
Từ khi tấn cấp Ma Pháp sư cao cấp, hắn còn chưa có một cuộc chiến thật sự. Trong học viện Ma Pháp, Trần Lạc đã không học được gì nữa, từ khi Helen Werner thua Trần Lạc trong chiến đấu, nàng lập tức đồng ý Trần Lạc không cần đến lớp học cách đấu của nàng.
Về phần tiết ma pháp, chỉ cần học sinh có thể đạt được tiêu chuẩn tốt nghiệp cuối kỳ, cũng không cần nhất định phải đến học viện. Hiện tại Trần Lạc đã sớm đạt đến tiêu chuẩn tốt nghiệp của học viện Ma Pháp.
Chẳng qua hắn không đến hiệp hội Ma Pháp chứng nhận mà thôi. Trước mắt, tư liệu của hắn tại hiệp hội Ma Pháp vẫn là Ma Pháp sư sơ cấp như cũ.
Trong khách sạn nào đó ở Vương Đô, Twain đập tay lên mặt bàn, nói: "Dựa vào cái gì nói do Gaya chúng ta làm, làm sao Gaya có thể làm chuyện này với các học giả?"
Học giả Lorrain liên tiếp gặp ám sát, mặc dù còn chưa tìm được hung thủ, nhưng Gaya lại trở thành đối tượng hoài nghi của người dân Lorrain, ngay cả đoàn học giả Gaya cũng bị vạ lây. Tasia nói: "Nền học thuật của Lorrain phát triển, ảnh hưởng lớn nhất chính là Gaya, bọn họ nghi ngờ chúng ta cũng rất bình thường."
Trình độ học thuật của Gaya đều là số một toàn đại lục, Lorrain cũng không kém, hai nước đã cạnh tranh nhiều năm. Nếu như không có Blair và Trần Lạc xuất hiện, Gaya sẽ còn dẫn trước Lorrain rất nhiều năm. Bọn họ khiến nền toán học của Lorrain dẫn trước thế giới, mà toán học được xem như nền tản của rất nhiều ngành khác, điều này cũng sẽ kéo theo những ngành khác đồng loạt phát triển.
Twain có phần buồn bực nói: "Có phải do nước khác muốn giá họa chúng ta hay không?" Tasia nói: "Cũng có thể đang làm cho người khác nhìn. . ." . . .
"Blair, Ma Pháp sư sơ cấp. . ." Vương đô, xóm nghèo, trong một ngôi nhà thấp bé nào đó, một bóng người toàn thân được bao phủ trong áo choàng đen nhìn về phía chân dung trong tay, nói: "Mặc dù đẳng cấp không cao, nhưng hắn là anh hùng của Lorrain, giết hắn muốn bốc lên rất nhiều nguy hiểm. . ."
Đối diện với của hắn, một người đeo mặt nạ khác hỏi: "Cho nên, ngươi không nhận việc này?" Người áo đen nói: "Đương nhiên có thể nhận, chỉ là cái giá này. . ." Người kia nói: "Lại thêm 5000 đồng vàng, xem như giết Đại Ma Pháp Sư cũng đầy đủ." Người áo đen dứt khoát nói: "Thành giao.". . ."Blair, trên đường cẩn thận." Trước khi tan học, giáo viên mới đến lớp hệ Thủy, Abalo đặc biệt căn dặn Trần Lạc: "Gần nhất có sát thủ nước ngoài muốn gây bất lợi cho học giả Lorrain, ý nghĩa của em đối với Lorrain hết sức quan trọng, em càng phải cẩn thận."
"Cám ơn ngài quan tâm." Trần Lạc cười nói: "Em về chung với cô Britney, không có gì đâu." Mặc dù Trần Lạc ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn lại không đi chung với cô Britney. Sau khi tan học, hắn trước tiên đi đến thư viện, đợi cho trời tối đen mới rời khỏi trường học.
Ra khỏi học viện Ma Pháp, sắc trời đã hoàn toàn đen kịt, Trần Lạc tản ra tinh thần lực, đi trên con phố mờ tối. Gần năm mới, tiết trời se lạnh, về đêm, trên đường đã không còn bóng người nào. . Ngẫu nhiên có người đi ngang qua, cũng bước nhanh vội vã.
Một hỏa cầu lơ lửng phía trước Trần Lạc, chiếu sáng một vùng nhỏ xung quanh hắn. Một lúc sau, hỏa cầu bỗng nhiên vụt tắt. Gần như trong nháy mắt, Trần Lạc lắc mình một cái, nhanh chóng tránh né một phong nhận bay đến, rồi hắn vung tay ra mấy đoạn băng chùy bay về phía một góc khuất bên cạnh. Phốc. . .
Trong bóng tối truyền đến một tiếng vang, sau đó chính là một giọng nói hoảng sợ,"Ngươi không phải Ma Pháp sư sơ cấp, ngươi là. . ."
Hỏa Cầu Thuật lần nữa chiếu sáng không gian xung quanh, một kẻ mặc áo choàng đen xuất hiện ở trong bóng tối, trên vai của gã có hai lỗ máu rất lớn, xung quanh miệng vết thương còn bốc lên từng đợt hàn khí. Gã không kịp lo xử lý vết thương của mình, nhanh chóng phi thân lên, muốn rời khỏi nơi này.
Trong tình huống bị thương, bất kể như thế nào gã đều không phải là đối thủ của một vị Ma Pháp sư cùng cấp bậc. May mắn gã là Phong hệ ma pháp sư, tốc độ Phi Hành Thuật nhanh hơn hệ Thủy, rất nhanh có thể vứt bỏ hắn.
Trần Lạc có thể giải quyết tên sát thủ kia trước khi gã kịp dùng Phi Hành Thuật, nhưng hắn cũng không tính làm như thế, hắn còn muốn từ trong miệng của tên sát thủ này đạt được một ít tin tức hữu dụng.
Song, không chờ Trần Lạc đuổi theo, một thanh băng mâu phá không mà đến, đâm xuyên qua ngực của tên sát thủ, ghim gã trên mặt đất. Tên sát thủ kia ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra thì đã mất mạng. Quan trị an dẫn mấy tên thủ hạ kịp thời đuổi tới, cung kính khom người với Trần Lạc:
"Xin chào tử tước Blair, tôi là quan trị an, thật có lỗi, chúng ta đã tới chậm. . ." Trần Lạc nhìn hắn, hỏi: "Ngài biết tôi sao?" Quan trị an nói: "May mắn từng thấy chân dung của ngài trên bức tường Anh Hùng."
"Sát thủ đã bị tôi giết chết." Quan trị an nhìn Trần Lạc, dặn dò: "Những ngày gần đây Vương Đô cũng không yên bình, có sát thủ ngoại quốc muốn gây bất lợi cho học giả Lorrain. Những người có công lao to lớn cho đất nước như ngài ắt hẳn cũng là mục tiêu của bọn chúng, xin ngài nhất định phải cẩn thận. . ."
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Tôi đã biết, cám ơn ngài đã nhắn nhở." Quan trị an cười nói: "Đây là nhiệm vụ của tôi, để tôi hộ tống ngài trở về. . ." "Không cần." Trần Lạc cười nói: "Tôi nghĩ không có tên sát thủ thứ hai đâu, hơn nữa nhà của tôi ngay ở phía trước cách đó không xa."
Trần Lạc nhìn quan trị an một chút, liền quay người rời đi. Quan trị an nhìn bóng lưng của hắn dần dần biến mất, cuối cùng nhìn về phía đã tên sát thủ đã chết, ánh mắt dừng lại tại miệng vết thương của gã hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "Ma Pháp sư cao cấp, điều này sao có thể. . ."
Trần Lạc đi hơn phân nửa con phố, thời điểm đến góc đường mới dừng lại, lên tiếng: "Theo lâu như vậy, nên đi ra rồi hả?" Hắn vừa dứt lời, xung quanh vẫn yên lặng như tờ. Trần Lạc đưa tay phóng xuất ra một đạo phong nhận, đống cỏ khô sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.
"Đừng hiểu lầm, ta không phải đến ám sát ngươi." Nam tử đeo mặt nạ quạ đen nhìn Trần Lạc, nói: "Có người ra giá 10. 000 đồng vàng thuê ta giết ngươi, chúng ta có thể giao dịch, ngươi cho ta 20. 000 đồng vàng, ta sẽ từ bỏ giết ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Lạc nhìn Ô Nha, nói: "Ta không có nhiều tiền như vậy." Ô Nha lại nói: "15. 000 cũng được." Trần Lạc lắc đầu: "15. 000 cũng không có."
"Quên đi." Ô Nha khoát tay áo, nói: "Lúc đầu ta cũng không muốn nhận chuyện của ngươi, ngươi là người tốt, nhớ kỹ cẩn thận một chút, có vị đại nhân vật muốn giết ngươi. . ." Trần Lạc hỏi: "Ai muốn giết ta?"
Ô Nha lắc đầu đáp: "Ta không thể tiết lộ tin tức của cố chủ, đây là nguyên tắc của sát thủ." Trần Lạc hỏi: "Ngay cả ta cũng không thể sao?" Nghe được giọng nói quen thuộc kia, Ô Nha sửng sốt một chút, kinh ngạc hỏi: "Wilker!"
"Hóa ra ngươi chính là Wilker. . ." Hắn cơ hồ trong nháy mắt kịp phản ứng, lập tức nói: "Wilker, đi theo ta. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận