Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 222: Tình tay ba

Cuối cùng, Edward vẫn tiện thể nhắn cô Britney để Trần Lạc cách đền thờ xa một chút.
Địa vị của đền Chúng Thần ở đại lục vô cùng cao thượng, Đại Tế Tự có thể trực tiếp câu thông Chúng Thần, tứ đại đền thờ chính là thánh địa trong lòng của vô số Ma Pháp sư. Là Đại Ma Pháp Sư, người cầm lái gia tộc ma pháp được truyền thừa rất lâu đời, thái độ của Edward đối với đền thờ làm cho người ta giật mình. Đồng thời, Trần Lạc cũng cảm thấy hắn cách chân tướng càng ngày càng gần.
Ba năm khắc khổ tu luyện, trong lòng vẫn luôn căng thẳng như dây đàn, lần này trở lại vương đô, Trần Lạc quyết định nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước đã. Hôm nay nhận được không ít tin tức, ban đêm hắn ngồi trên giường, chỉnh lý suy nghĩ trong đầu.
Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, Isabella từ bên ngoài nhảy vào. Nàng đóng kỹ cửa sổ, sau đó hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện cậu gạt tớ, tớ còn chưa tha thứ cho cậu đâu." Trần Lạc nhắm mặt lại, bày ra bộ dáng không quan trọng, hắn nói: "Tùy cậu muốn làm gì thì làm, cho dù cậu hãm hiếnpn tớ, tớ cũng nhận."
"Cậu nghĩ hay lắm!" Isabella khẽ gắt một tiếng, hỏi: "Lúc nào da mặt của cậu trở nên dày như vậy, lúc ở Gaya, có phải cậu cũng thường xuyên nói như vậy với Tasia không?" Trần Lạc lườm nàng một chút,"Cậu cảm thấy tớ là người như vậy sao?"
"Vậy cũng không nhất định." Isabella ném chó hắn một cái liếc mắt, nàng nói: "Gaya cách đây xa như vậy, dù sao tớ cũng không nhìn thấy." Lúc ở Gaya, Tasia đã từng quyến rũ Trần Lạc, chẳng qua lại bị hắn từ chối. Bằng không, hiện tại đứng ở trước mặt của Isabella, chính là vương hậu của Gaya.
Phàm là lúc đương thời như vậy Trần Lạc không kiên định một chút, tiểu vương tử và tiểu công chúa đều đã xuất hiện." Trần Lạc nắm tay của Isabella, để nàng ngồi trên đùi của hắn, nói: "Tớ chỉ nói như vậy với một mình cậu."
Sắc mặt của Isabella hơi ửng hồng, thân thể tượng trưng vặn vẹo mấy lần xem như từng kháng cự Dù sao đánh không lại hắn, ma pháp cũng không bằng hắn, coi như bị hắn khi dễ cũng không có cách nào. Nàng từ bỏ giãy giụa, tựa vào ngực của Trần Lạc, nghiêm tự nghe tiếng tim đập của hắn.
Ba năm, trên người của Isabella cũng thay đổi rất nhiều, không chỉ cao lớn hơn một chút, dang người cũng có xu thế phát triển giống như cô Britney, cảm giác ngồi trong ngực của hắn cũng rất khác so với trước kia. Trần Lạc im lặng một lát, chợt nói: "Hay chúng ta lên giường đi."
Isabella giật nảy mình, vội vàng từ trên đùi của hắn nhảy xuống, đỏ mặt nói: "Không thể, mẹ nói phải chờ sau khi chúng ta kết hôn. . ." Trần Lạc bất đắc dĩ nói: "Cậu nghĩ đến đi nơi nào, tớ nói là giống như kiểu trước đây. . ."
Isabella rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Trần Lạc, cởi giày ra, lúc chui vào trong chăn của Trần Lạc, sắc mặt còn hơi hồng hồng."Tớ đã báo tin cậu trở về cho Alice, ngày mai nàng có thể tới thăm cậu." Trần Lạc khẽ gật đầu, hỏi: "Alice mấy năm này thế nào, nàng đã tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp chưa?"
"Nửa năm trước nàng đã thông qua chứng nhận Ma Pháp sư trung cấp." Isabella nói: "Tớ nhìn cậu ngày mai làm sao giải thích với nàng chuyện Trần Lạc." "Lúc đó. . ." Trần Lạc giải thích: "Chúng ta còn không quá quen, tớ cũng không có cùng với cậu, nếu như tớ nói Baird do tớ giết, các cậu sẽ nghĩ như thế nào?"
Isabella miễn cưỡng tin tưởng giải thích của hắn, sau đó lại hỏi: "Vậy tại sao cô Britney biết?" Trần Lạc thành thật trả lời: "Bởi vì lúc đó, tớ và cô Britney càng thân cận, khi đó cậu dùng hỏa cầu đốt tớ, còn trong trường học chế tạo phiền phức cho tớ, tớ làm sao có thể nói cho cậu. . ."
Isabella hừ nhẹ một tiếng, nó: "Alice còn tưởng rằng cậu nguyện ý vì cứu chúng ta, từ bỏ sinh mệnh, nàng cảm động đến khóc. . ." "Cậu không khóc sao?" "Chúng ta bây giờ đang nói Alice. . ." Isabella nói sang chuyện khác: "Cậu không biết, hai năm nay Alice thay đổi đặc biệt lớn."
"Không thể nào. . ." Trần Lạc bản thân não bổ một chút, lẩm bẩm nói: "Nàng vốn đã đủ lớn, lại lớn sẽ trở thành bộ dáng gì. . ." Isabella nhéo bên hông của hắn một cái, cắn răng nói: "Cậu nghĩ gì thế, tớ nói là tính cách của nàng!"
Trần Lạc vội vàng đính chính: "Tớ. . . Tớ cũng nói chính là tính cách của nàng."
"Cậu còn nhớ rõ lúc nàng còn ở Thánh Donas chứ. . ." Isabella trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới tiếp tục nói : "Lúc đó, nàng rất được chào đón ở học việc, mỗi khóa mỗi ban đều có bạn của nàng. Hiện tại, nàng luôn luôn độc lai độc vãng, cũng không để ý tới những nam sinh theo đuổi nàng kia. . ."
Trần Lạc nghĩ một chút, nói: "Có thể là nàng trưởng thành đi. . ." Trên mặt của Isabella lộ ra vẻ không phục, nàng nhỏ giọng thầm thì: "Sớm muộn tớ cũng sẽ trở nên lớn như nàng vậy." Trần Lạc không có nghe rõ, hỏi lại: "Cậu nói cái gì?"
"Không có gì." Isabella lắc đầu liên tục, nói: "Sau khi trở về vương đô, cậu có đến hiệp hội Ma Pháp đi tìm Jasmine không?" "Không." Trần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ xem nàng như em gái của mình. . ."
"Tớ có nói tớ hiểu lầm sao?" Isabella tức giận nói: "Tớ chỉ muốn nói cho cậu, mấy tháng trước, Ma Đạo Sư John đã dẫn nàng ra ngoài du lịch, cậu đến hiệp hội Ma Pháp cũng không tìm thấy nàng đâu."
Rời vương đô mấy năm, phần lớn thời gian Trần Lạc đều đang đi đường, đối với chuyện xảy ra ở vương đô không thể nào biết được. Isabella kể lại những chuyện xảy ra ở vương đô trong hai năm nay khả năng mà Trần Lạc cảm thấy hứng thú cho hắn nghe, sau khi nàng kể xong, thời gian cũng đã đến khuya.
Chờ đến lúc Trần lạc ý thức được nàng đã rất lâu không lên tiếng, hắn cùi đầu nhìn một chút thì phát hiện nàng đã ngủ. Bộ dạng lúc ngủ của Isabella rất điềm tĩnh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười thản nhiên.
Trần Lạc giúp nàng đắp kín mền, lại nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng một cái, sau đó xuống giường đi vào phòng đọc sách. Trước khi trở về, hắn còn lo lắng Isabella sẽ rất để ý chuyện hắn giấu diếm thân phận, không nghĩ tới cửa này của nàng có thể dễ dàng đi qua như vậy.
Ngược lại Toby ban năm không gặp, vừa mới gặp mặt, liền đưa cho hắn một món lễ lớn. Cô Britney hiển nhiên là hiểu lầm cái gì - Trần Lạc cũng không biết đây rốt cuộc có phải hiểu lầm hay không.
Hiện tại nàng khẳng định cho rằng năm đó hắn đi theo nàng học tập, không phải vì toán học, cũng không phải vì ma pháp, mà là vì nàng... vấn đề là lúc đó, Trần Lạc xác thực chỉ muốn ma pháp. Trước lúc này, ba người bọn hắn hài hòa như một nhà. Sau này, nhà ba người biến thành tình tay ba.
Trần Lạc thở dài, trong phòng ngủ bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít của Isabella Trong chớp mắt, Trần Lạc đã xuất hiện ở bên giường, nắm tay của nàng, hỏi: "Thế nào?" Isabella ôm thật chặt hắn, run giọng nói: "Blair, tớ gặp ác mộng, một cơn ác mộng rất đáng sợ. . ."
Trần Lạc vỗ nhè nhẹ vào lưng của nàng, nhỏ giọng nói: "Không sao, không sao. . ." Chờ đến Isabella bình tĩnh trở lại, Trần Lạc mới cúi đầu nhìn nàng, hỏi: "Vừa rồi cậu mơ thấy gì?" Isabella cố gắng nghĩ lại, nhưng lại không nhớ chút nào, trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Tớ, tớ quên. . ."
Quên giấc mơ của mình là chuyện rất bình thường, sau khi Trần Lạc nhỏ giọng an ủi, Isabella rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Cũng may sau đó, mãi đến hừng đông, nàng cũng không tiếp tục gặp ác mộng. Sau khi trời sáng, nàng cũng từ cửa sổ phòng đọc sách chạy về.
Isabella rời không đầy một lát, ngoài cửa phòng của Trần Lạc vang lên tiếng đập cửa. Hắn đi qua, mở cửa thì thấy Ouston đứng ở bên ngoài. Ouston nhìn hắn, mặt không thay đổi nói: "Ta có mấy câu muốn nói với cậu." Ouston đi vào phòng, nhìn Trần Lạc hỏi: "Còn nhớ rõ cậu cam đoan với ta không?"
Trần Lạc nói: "Vĩnh viễn sẽ không để cho SaSa bị thương tổn, cháu sẽ dùng tính mạng để bảo vệ nàng." "Xem ra cậu không quên." Ouston nhìn hắn một cái, nói: "Thật ra ta càng hy vọng cậu là một người bình thường, không phải Hiền Giả Trần Lạc, cũng không phải cái gì ma quỷ. . ."
Trần Lạc hiểu ý của Ouston, ánh mắt nhìn về phía ông, nói: "Chẳng cần biết cháu là ai, tình cảm đối với SaSa cũng sẽ không thay đổi."
"Không chỉ là tình cảm." Ouston nói: "Về sau cậu sẽ là chồng của SaSa, ta hi vọng cậu mặc kệ gặp chuyện gì, đưa ra quyệt định gì, đều không được quên nó là vợ của cậu, tất cả hành động của cậu đều sẽ ảnh hưởng đến nó. . ."
Dứng ở góc độ của một người cha, Trần Lạc có thể lý giải Ouston.
Ông ta hy vọng chồng của con gái mình là một người bình thường, có thể cùng nàng an an ổn ổn tại cả đời, mà không phải là Hiền Giả một câu liền có thể gây nên oanh động trên đại lục. Ông ta muốn người có thể mang đến cho Isabella cảm giác an toàn, người này là Blair lúc trước, không phải Hiền Giả Trần Lạc hiện tại.
Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Cháu biết." "Như vậy, ta còn có một vấn đề cuối cùng." Ánh mắt của Ouston nhìn về phía giường, một sợi tóc mảnh khảnh chậm rãi bay lên. Ouston cầm sợi tóc kia, nhìn Trần Lạc, hỏi: "Đây là tóc của ai?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận