Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 151: Phản sát

Đêm khuya, Trần Lạc lợi dùng Phi Hành Thuật bay lượn trên bầu trời đêm. Trang viên bỏ hoang nằm ở một khu vực vắng vẻ gần biên giới của Vương Đô. Khoảng cách đến trung tâm rất xa, dân cư ở đây cũng rất thưa thớt. Từ nơi này về đến nhà cần xuyên qua một mảnh hoang nguyên.
Lúc bay đến cánh đồng hoang, Trần Lạc có cảm giác trong lòng, cấp tốc đáp xuống. Cùng lúc đó, hai bóng đen từ phía sau cũng nhanh chóng bay đến, một trước một sau ngăn chặng đường đi của hắn. Tốc độ phi hành của họ nhanh hơn Trần Lạc không chỉ một lần, ít nhất cũng là Ma Pháp sư cao cấp.
Chẳng qua, Trần Lạc cũng không cảm nhận được uy hiếnpn mãnh liệt từ người của bọn họ, chắc hẳn hai người này cũng chỉ là Ma Pháp sư cao cấp mà thôi. Về phần là hệ gì, Trần Lạc không cảm giác được.
Người áo đen phía trước âm thầm cười một tiếng, nói: "Không có ý tứ, đối với dị đoan vu thuật, anh em chúng ta cũng cảm thấy rất hứng thú, giao cho chúng ta, có thể thả ngươi đi. . ." Trần Lạc bình tĩnh hỏi: "Nếu như ta không đồng ý thì sao?"
Người kia nói bằng giọng lạnh lùng: "Vậy thì xuống Địa Ngục đi!" "Như ngươi mong muốn." Trần Lạc nhàn nhạt nói một câu, vừa dứt lời, người đã biến mất ngay tại chỗ.
Không có quá nhiều giao lưu, cũng không cần quá nhiều giao lưu, hai người này từ chợ đen một đường đuổi tới, ngoại trừ giết người đoạt bảo, không có loại khả năng thứ hai. Từ giây phút hai người này xuất hiện thì đã chú định đêm nay không phải bọn họ chết chính là Trần Lạc sống.
Người áo đen kia cũng đã sớm có phòng bị, trước đó đã câu thông tốt Thủy nguyên tố, gần như trong nháy mắt Trần Lạc xông lên, băng chùy dày đặc xuất hiện trong hư không, lít nha lít nhít bắn về phía trước.
"Muốn chết. . ." Người áo đen cười lạnh, dự định nhìn Ma Pháp sư trung cấp đối diện không biết tự lượng sức mình này bị băng chùy đâm xuyên thân thể.
Từ đồ vật mà hắn mua trên chợ đen đến xem, nói rõ hắn rất có thể chỉ là Ma Pháp sư trung cấp, mà tốc độ phi hành của hắn cũng chứng minh điểm này.
Cho dù đối phương thấp hơn mình một cấp, tên Ma Pháp sư cao cấp này cũng không có bất luận khinh thị gì, đã chuẩn bị kỹ càng phóng ra Băng Đống Thuật trong cự ly gần, hạn chế hành động của hắn. Coi như hắn tránh thoát băng chùy, cũng chỉ sống lâu hơn một chút mà thôi.
Song, gần như cùng lúc băng chùy vừa mới xuất hiện, phía trước hắn bỗng nhiên xuất hiện một màn lửa.
Khóe miệng của hắn hiện ra một tia cười lạnh, Băng Chùy Thuật là ma pháp hệ Thủy cao cấp, mà Hỏa Mạc Thuật chẳng qua là trung cấp hệ Hỏa, bằng vào một tầng màn lửa mỏng tang này, muốn ngăn trở băng chùy của hắn sao?
Chẳng qua sau một khắc, trên mặt của hắn hiện ra một tia nghi hoặc, hắn đã từng thấy Hỏa Mạc Thuật rất nhiều lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy màn lửa màu lam.
Càng làm cho hắn khiếp sợ là thời điểm những băng chùy chạm vào màn lửa màu lam lập tức vang lên tiếng "Xùy" "Xùy", trong nháy mắt hóa thành một đoàn sương trắng, mà tốc độ của màn lửa màu lam kia không giảm, nhanh chóng lao về phía hắn.
Người áo đen biến sắc, nhanh chóng biến đổi kết ấn. Sau đó, cả người hắn đều được bao bọc trong một thủy cầu to lớn. Màn lửa màu lam vừa chạm vào thủy cầu lập tức vang lên tiếng "Xuy xuy" ầm ĩ, vị trí của người áo đen vị trí liền xuất hiện một đoàn sương trắng dày đặc đến không tản ra nổi.
Sau một khắc, trong sương mù trắng truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó thì im bặt, không còn có bất kỳ tiếng gì truyền đến. Hai người giao thủ cực kỳ ngắn ngủi, từ lúc Trần Lạc rơi xuống đất, đến khi người kia biến mất trong màn lửa màu lam, chỉ vỏn vẹn diễn ra trong chớp mắt mà thôi.
"Victor, ngươi thế nào!" Lúc người áo đen nhận ra sự tình không ổn, ở đây đã không còn bóng dáng của kẻ vừa rồi. Trần Lạc nói: "Hắn chết." Đây là lần thứ hai hắn giết người, lúc này, tâm tình của hắn còn bình tĩnh hơn lúc hắn giết Baird rất nhiều.
Mạnh được yếu thua là nguyên tắc của đại lục Thần Ân. Pháp luật của vương quốc và đế quốc có thể quản lý người bình thường, nhưng không thể quản lý những Ma Pháp sư có thực lực cường đại này.
Nếu như hắn thật sự chỉ là một Ma Pháp sư trung cấp hệ hỏa bình thường, những băng chùy vừa rồi có thể đã biến hắn thành cái rổ. Muốn đưa Trần Lạc xuống Địa Ngục thì phải chuẩn bị giác ngộ mình xuống Địa Ngục.
"Ngươi giết hắn, ngươi giết Victor. . ." Người áo đen thứ hai gào lên điên cuồng, hắn nhanh chóng kết ấn, một màn mưa lửa dày đặc phô thiên cái địa lao về phía Trần Lạc. Đối mặt với mưa lửa dày đặc này, Trần Lạc cũng không tránh, trực tiếp đi về phía hắn.
Trong Ma Pháp sư cao cấp, chân chính để hắn kiêng kỵ là hệ Thổ và hệ Phong, so với hệ Thủy, hắn ứng phó ma pháp hệ hỏa gần như không tốn chút sức nào. Mà Ma Pháp sư trên đại lục Thần Ân, trong mười người thì ít nhất bảy người hệ hỏa.
Mưa lủa còn cách Trần Lạc một trượng bỗng nhiên bị dập tắt. Ma Pháp sư cao cấp hệ hỏa kia giật nảy mình. Sau một khắc, một hỏa trụ khổng lồ xuất hiện, lao về phía Trần Lạc. Chỉ có điều, kết cục của hỏa trụ kia hệt như mưa lửa, đều biến mất khi đến gần Trần Lạc như thể bị thứ gì đó nuốt chửng.
Tên Ma Pháp sư cao cấp lúc nào gặp qua tình huống kỳ lạ như thế này, ma pháp cao cấp hệ hỏa gần như không có bất kỳ tác dụng gì với hắn, chẳng lẽ đối phương là Hỏa hệ Ma Đạo Sư sao? Sau vài giây sợ hãi ngắn ngủi, hắn không chút do dự thi triển Phi Hành Thuật chạy trốn.
Hỏa Vũ Thuật và Hỏa Long Thuật là hai ma pháp mạnh nhất của hắn, lúc này không chạy, chẳng lẽ chờ bị thiêu chết giống như Victor sao? Giờ khắc này, trong lòng của hắn đã không còn vẻ mặt phẫn nộ của người anh em, chỉ còn gương mặt đáng sợ của người kia.
Mặc kệ kẻ đối diện có phải là Hỏa hệ Ma Đạo sư hay không, hiện tại hắn chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.
Tốc độ Phi Hành Thuật của Ma Pháp sư cao cấp nhanh hơn Ma Pháp sư trung cấp không chỉ một lần. Mặc dù Trần Lạc có khả năng giết chết Ma Pháp sư cao cấp, nhưng tinh thần lực của hắn cũng chỉ ở mức trung cấp, căn bản không đuổi kịp một tên Ma Pháp sư cao cấp đang chỉ muốn chạy trốn.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bay lên không trung, mất hút trong màn đêm.
Song, Ma Pháp sư cao cấp kia cũng không bay được bao xa, thân thể bỗng nhiên ngừng lại trên không trung. Dưới ánh trăng, một đạo hồ quang lăng lệ xẹt ngang cổ của hắn, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thi thể không đầu đã rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, một bóng người từ đằng sau gốc cây nằm phía trước Trần Lạc không xa. Mượn ánh trăng, Trần Lạc thấy kẻ đến mặt áo choàng màu đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ cổ quái, đúng là lão già đeo mặt nạ hắn vừa gặp trong chợ đen.
Người này mang đến cho hắn cảm giác mạnh mẽ giống như Arthur và Angus. Điều này nói rõ kẻ này ít nhất cũng là một tên Đại Ma Pháp Sư, đồng thời rất có thể chủ tu hệ Phong. . . Phong hệ Đại Ma Pháp Sư, trừ phi lão đứng gần Trần Lạc trong phạm vi năm mét.
Nếu không, Trần Lạc không có bất cứ cơ hội chiến thắng nào. Chỉ là lão già sau khi bước ra cũng không đến gần Trần Lạc.
Lão đứng xa xa nhìn Trần Lạc, hỏi: "Màn lửa màu lam kia là chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ có ba động tinh thần lực của Ma Pháp sư trung cấp, lại có thể hòa tan băng chùy, giết chết Thủy hệ Ma Pháp sư cao cấp. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy ma pháp như thế này. . . , còn có người vừa rồi thôn phệ Hỏa Vũ Thuật và Hỏa Long Thuật.
Đây tuyệt đối không phải tứ hệ ma pháp, chẳng lẽ ngươi là dị đoan. . ."
Hắn tự lẩm bẩm hai câu, lại lắc đầu nói: "Cũng không có khả năng, đây cũng không phải là dị đoan vu thuật, hơn nữa ta có thể cảm nhận được Hỏa nguyên tố không phải bị thôn phệ, bọn chúng vẫn ở chỗ này, chưa từng biến mất, nhưng vì sao không có lửa chứ . ."
Trần Lạc đứng xa xa nhìn hắn, nói: "Cám ơn ngài vừa rồi đã ra tay." "Không cần cám ơn ta." Người kia phất phất tay, nói: "Bởi vì hôm nay ngươi cũng phải chết."
Lão nhìn Trần Lạc, nói: "Đưa bản chép tay dị đoan vu thuật cho ta, sau đó nói cho ta biết mới vừa rồi làm sao ngươi làm được những điều kia, ta sẽ để cho ngươi ra đi không thống khổ." Trần Lạc nhìn hắn, nói: "Ta cho ngươi biết, ngươi có thể tha cho ta hay không?"
Lão già đeo mặt nạ kia nói bằng giọng không có chút tình cảm nào: "Không thể." Trần Lạc nhìn hắn, lấy ra bản chép tay kia, nói: "Ta không hy vọng chết thống khổ."
Lão già đeo mặt nạ nói: "Yên tâm, ta sẽ dùng phong nhận cắt mất đầu của ngươi, trong quá trình này, ngươi không có bất kỳ cảm giác thống khổ nào." "Nó là của ngươi." Trần Lạc giơ tay lên, nói: "Hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa của ngươi."
Lão già đeo mặt nạ chậm rãi đi về phía hắn, cách hắn 20 mét, mười lăm mét, mười mét. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận