Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 15: Hòa giải

Mười đồng vàng đối với Trần Lạc tới nói, là một sự hấp dẫn không hề nhỏ tí nào.
Nghĩa là hắn có thể mượn đọc tài liệu trong hiệp hội Ma Pháp, tiếp xúc với lý luận ma pháp ở cấp độ sâu hơn, lại thêm cô Britney làm vị cố vấn ma pháp miễn phí nữa, trong thời gian ngắn, hắn không cần lại lo lắng vấn đề học tập ma pháp.
Lúc này, Isabella chính là mỏ vàng trong mắt hắn, nàng lập tức biến xinh đẹp hơn rất nhiều. Cùng Isabella đánh cược, có thể thiếu phấn đấu 40 năm. Quả nhiên, lựa chọn so với cố gắng quan trọng hơn.
Britney biết tình huống kinh tế của Trần Lạc, lắc đầu nói: "Blair, em tốt nhất lại suy nghĩ một chút, 10 đồng vàng cũng không phải số lượng nhỏ đâu." Trần Lạc mỉm cười nói: "Em đã suy nghĩ kỹ."
Isabella và cô Britney đối với nhận biết loại hiện tượng vật lý cơ bản này còn rất sai lầm, cũng không ngoài Trần Lạc dự đoán. Ở một thế giới khác, liên quan tới vật rơi tự do, lý luận sai lầm của Aristotle thống trị giới học thuật gần hai ngàn năm, mãi cho đến cuối thế kỷ XVI mới bị Galileo lật đổ.
Nhiều khi, mọi người bị giới hạn dưới thường thức và quyền uy, không dám, cũng căn bản không nghĩ qua đi phủ định bọn chúng, cho dù quá trình tiến hành thí nghiệm này đơn giản đến mức chỉ cần tìm hai tảng đá quẳng ra.
Britney bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nhưng cũng không ngăn cản, tự tin tất nhiên là chuyện tốt, nhưng cũng không thể quá tự phụ, lúc còn trẻ gặp phải một chút ngăn trở, đối với tương lai của hắn rất có ích lợi.
Ba người đi ra ngoài ký túc xá, Isabella nhặt được hai hòn đá lớn nhỏ không đều nhau từ trong hoa viên, nàng đặt ở trong tay ước lượng một lúc rồi nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Hai hòn đá này có trọng lượng xê xích ước chừng gấp đôi nhau, bây giờ cậu hối hận còn kịp đó."
Trần Lạc ném cho nàng một ánh mắt ra hiệu nàng có thể bắt đầu. Mười đồng vàng đối với Isabella tới nói không tính là gì, nhưng có thể làm cho Blair xấu mặt lại là chuyện nàng hết sức nguyện ý thấy.
Thứ nhất là bởi vì hắn đã từng mạo phạm nàng, thứ hai là xuất phát từ trên phương diện toán học bị áp chế mà sinh ra một loại tâm tư đố kị. Nàng dùng ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc ngó Trần Lạc một chút, một tay cầm một hòn đá, giơ lên ngang ngực, sau đó đồng thời buông tay ra.
Dựa theo định luật vật rơi các nàng vừa mới học qua, hòn đá trong tay trái của nàng có trọng lượng nặng hơn hẳn là rơi xuống trước.
Nhưng mà sự thật là ngay khi nàng buông tay ra, trong một đoạn thời gian cực ngắn, nàng trơ mắt nhìn hai hòn đá có trọng lượng cũng không giống nhau từ cùng một độ cao rơi xuống, gần như đồng thời chạm đất.
Trên mặt Isabella hiện ra vẻ không thể tin được, nàng sửng sốt trong chớp mắt, giống như nghĩ tới điều gì đó, nàng bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Có phải cậu đang giở trò hay không, vừa rồi cậu đối với hòn đá lớn sử dụng Phiêu Phù Thuật phải không?"
Trần Lạc không trả lời, chỉ dùng ánh mắt giống như nhìn thằng ngốc ngó nàng.
Kỳ thật sau khi vừa dứt lời, Isabella tức thì ý thức được nàng hỏi một câu rất ngu ngốc, Phiêu Phù Thuật là pháp thuật Phong hệ sơ cấp, chỉ có Ma Pháp sư sơ cấp trở lên mới có năng lực thi triển Phiêu Phù Thuật, ngay cả nàng cũng không thể thi triển được, huống chi là Blair.
"Không có khả năng, mới vừa rồi cô không có cảm nhận được Phong nguyên tố." Britney hơi kinh ngạc nhìn hai hòn đá trên mặt đất, hỏi: "Có phải do khoảng cách không đủ hay không?" "Chắc cú là do nó!" Isabella nói bằng giọng chắc nịch.
Định luật khoa học trên sách làm sao có thể phạm sai lầm cơ chứ, làm sao tiên hiền có thể sai được, vận tốc rơi của vật thể không liên quan đến trọng lượng, chuyện này tựa như là đại lục Thần Ân không phải là trung tâm của thế giới, điều này ai có thể tin được.
Isabella một lần nữa nhặt lên hai hòn đá lên rồi nói: "Cô Britney, làm phiền cô ở phía dưới quan sát, em trèo lên mái nhà thử một lần nữa." Britney lắc đầu, nói ra: "Không cần phiền phức như vậy đâu."
Chỉ thấy bờ môi nàng giật giật, trên tay biến ảo rất nhanh mấy ấn chú Hai hòn đá trong tay Isabella chầm chậm trôi nổi lên không trung. Trần Lạc nhìn cô Britney, một mặt hâm mộ.
Phiêu Phù Thuật là pháp thuật Phong hệ sơ cấp, chỉ có Ma Pháp sư sơ cấp mới có thể thi triển được, Phong nguyên tố có thể làm vật thể thoát ly khỏi lực hút trái đất, tựa như cô Britney bây giờ.
Đến Ma Pháp sư trung cấp, đã có thể thi triển Phi Hành Thuật, đây là một loại ma pháp cực kỳ thuận tiện lại thực dụng, coi như Ma Pháp sư chủ tu không phải Phong hệ , bình thường cũng sẽ học tập ma pháp phi hành.
Mà Ma Pháp sư cao cấp, đã coi như trên ý nghĩa là cường giả, Phong Nhận vô hình để cho người ta khó lòng phòng bị, bị Phong Nhận chém trúng, không chết cũng bị thương, Phong hệ Ma Pháp sư có đặc điểm là lặng yên không tiếng động, điều này khiến cho mỗi một vị Phong hệ Ma Pháp sư đều là thích khách ưu tú.
Mỗi thời khắc, Trần Lạc đều không quên, cô Britney nhìn như yếu đuối, đã là một vị Ma Pháp sư cao cấp, nàng ít nhất thông thạo một loại ma pháp cao cấp, mà bản thân Trần Lạc, hiện tại chỉ có thể dùng Phong ma pháp thổi một chút lá rụng bụi bặm để quét dọn phòng học mà thôi.
Britney đưa hai hòn đá bay tới độ cao ngang ngửa mái nhà của ký túc xá, sau đó liền thu hồi Phiêu Phù Thuật. Ầm! Ầm!
Hòn đá lớn hơn rơi xuống trước, trong tai Trần Lạc và Isabella truyền đến hai tiếng va chạm, loại kết quả này nằm trong dự liệu của hắn, hai hòn đá dừng trên không trung càng lâu, ảnh hưởng lực ma sát càng không thể xem nhẹ, chỉ có điều ảnh hưởng sức cản của ma sát cũng có hạn, mặc dù hai hòn đá không phải cùng lúc rơi xuống đất, nhưng trong khoảng thời gian rất ngắn, nếu không chú ý nghe, rất có thể lẫn lộn nó là một tiếng.
Mà dựa theo định luật rơi mà tiên hiền nói, thời gian hòn đá nhỏ rơi xuống đất, hiển nhiên hẳn là gấp đôi hòn đá lớn. Isabella đã hoàn toàn ngây người tại chỗ. Ngay vừa rồi, nàng thấy tận mắt, lý luận khoa học trên sách, chân lý của tiên hiền - lại là sai!
Britney cũng kinh ngạc há hốc miệng, nàng thấy đồ vật, muốn nhiều hơn Isabella rất nhiều. Mặc dù bước chân của nàng đối với khoa học cũng nhập không sâu, nhưng cũng biết, lật đổ định luật vật rơi, uốn nắn lại lý luận của tiên hiền ắt hẳn có thể trong giới khoa học dẫn phát một cuộc cách mạng.
Phát hiện vĩ đại này, nhất định sẽ được ghi vào sử sách. Nàng nhìn về phía Trần Lạc, trề môi một cái, hỏi: "Blair, làm sao em phát hiện định luật vật rơi là sai?"
Trần Lạc nhún vai, đáp: "Em thấy định luật này trên sách, liền cầm hai tảng đá thử một chút, sau đó thì phát hiện quy luật vật rơi không giống với trên sách giáo khoa viết." Isabella và Britney không còn gì để nói.
Quá trình này đơn giản cỡ nào, kết cục lại là rung động như thế, có thể đoán trước, lúc cự thạch này vùi mình vào mặt hồ phẳng lẳng của giới khoa học sẽ khiến nó gợn sóng như thế nào.
Chân lý bị truyền thừa hơn mấy trăm ngàn năm, chỉ cần dùng hai hòn đá nhỏ nho liền có thể lật đổ. Mà trong suốt ngàn năm này, không một ai từng làm như thế, điều này nhìn như khó có thể lý giải, nhưng lại vừa vặn thể hiện ra Blair không giống bình thường.
Bao nhiêu tiên hiền, bao nhiêu học giả đều không phát hiện tính sai lầm của thường thức này vì sao hết lần này tới lần khác lại bị hắn phát hiện, điều này chỉ sợ không chỉ là vấn đề may rủi.
Sắc mặt Britney dần dần trở nên nghiêm túc, lật đổ định luật vật rơi ý nghĩa xa xa lớn hơn rất nhiều so với giải quyết vấn đề Laus, tư tưởng của vị tiên hiền kia đến nay còn có không ít phái thờ phụng, lật đổ định luật vật rơi cũng xa xa không hề đơn giản như tưởng tượng.
Nàng nhìn Trần Lạc, nghiêm túc nói: "Blair, em chỉ sợ còn không biết ý nghĩa của hai hòn đá như thế nào, vẻn vẹn lật đổ định luật vật rơi cũng có thể khiến cho em dương danh trong giới khoa học, nếu như em có thể đưa ra định luật vật rơi chính xác, trong tương lai không xa, trên sách khoa học của năm ba sẽ xuất hiện định luật vật rơi Blair."
Nếu như không phải Isabella cứ nằng nặc muốn cùng hắn đánh cược, Trần Lạc cũng không rảnh rỗi đi làm những chuyện ruồi bu như thế này, nhưng bây giờ đã đâm lao phải theo lao, hắn đành phải nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Định luật vật rơi mới còn có rất nhiều nơi cần hoàn thiện, hơn nữa, đó cũng không phải công lao của một mình em, định luật vật rơi là do ba người chúng ta cùng nhau lật đổ."
"Không, đây là công lao của em, Blair, cô chỉ giúp em ném đi hai hòn đá này mà thôi." Britney lắc đầu, nhìn Isabella còn đứng như trời trồng tại chỗ, lại nói: "Tuy nhiên, nếu như em đồng ý, có thể cùng một chỗ với Isabella hoàn thiện định luật vật rơi mới này."
Cùng một chỗ với Isabella mang ý nghĩa định luật Blair muốn biến thành định luật Blair - Isabella, có điều Trần Lạc cũng không để ý những thứ này, huống chi hắn còn thiếu Isabella một cái nhân tình, thừa cơ hội này trả lại nàng cũng tốt."Em nghĩ em cũng cần học tỷ Isabella trợ giúp." Trần Lạc nhìn Isabella, mỉm cười hỏi:
"Không biết chị Isabella có nguyện ý hay không?" Lời mời này, không chỉ mang ý nghĩa nàng muốn chứng kiến một định luật hoàn toàn mới được sinh ra, còn muốn tham dự vào trong đó, đồng thời có khả năng lưu lại tên mình trong lịch sử khoa học, định luật Isabella nha, ngẫm lại chính là việc để cho người ta rất háo hức.
Isabella rốt cục lấy lại tinh thần, lập tức gật đầu như băm tỏi, nàng vội lắp bắp: "Tôi, tôi nguyện ý. . ." . . .
Hoàn thiện và đưa ra định luật mới, chính là cô Britney cho Trần Lạc và Isabella đề tài nghiên cứu đầu tiên, điều này mặc dù giống vấn đề khoa học hơn là vấn đề toán học, nhưng trong vòng tròn học giả, loại sự tình vượt giới này cũng không hiếm thấy.
Ngoài ra, nàng cũng hết sức nghiêm túc căn dặn Trần Lạc và Isabella, trước khi nàng đồng ý, không thể lung tung truyền chuyện này ra ngoài.
Trần Lạc có thể hiểu được ý nghĩ của cô Britney, biết đây là nàng đang bảo vệ bọn hắn. Dù sao thì xem như năm đó Galileo sửa đổi định luật rơi tự do, cũng không phải thuận buồm xuôi gió, phủ nhận tiên hiền, phá vỡ chân lý, ở thời đại bây giờ, gặp phải lực cản cực lớn.
Loại lực cản này không phải hai học sinh nho nhỏ ở học viện Thánh Donas, thậm chí cũng không phải cô Britney có thể áp chế.
Isabella không nghĩ tới điểm này, nàng chỉ muốn về sau có thể lấy tên của mình đặt cho định luật mới sắp sửa sinh ra. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như gấc, tựa hồ đã thấy được một ngày này. Giờ phút này, nàng đối với Trần Lạc bất mãn đã sớm ném lên chín tầng mây, dù sao chuyện lần này là nàng dính ánh sáng của hắn.
Nàng vui vẻ vỗ bồm bộp bả vai Trần Lạc, nói: "Về sau trong học viện có người nào khi dễ em, em nói cho chị, chị giúp em ra mặt." Chỉ cần nàng không tìm mình làm phiền, Trần Lạc đã đủ hài lòng.
Đánh cược đã kết thúc, rõ ràng là mình thắng cuộc, Trần Lạc giơ tay lên, duỗi bàn tay trắng noãn với nàng. Isabella nghi ngờ hỏi: "Làm gì?" Trần Lạc đưa tay, mặt không thay đổi nói: "Đưa tiền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận