Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 111: Ly biệt
"Không." Trần Lạc lắc đầu, nói: "Em muốn ở lại Thánh Donas." Alice sửng sốt một chút, hỏi: "Ở lại Thánh Donas làm gì?" "Thì làm trợ giáo." Trần Lạc đáp: "Em đã nói với viện trường Angus rồi, tốt nghiệp xong em sẽ ở lại học viện làm việc."
Alice nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, nàng đã từng nghĩ đến năm loại khả năng nhưng chưa từng nghĩ đến hắn sẽ chọn loại thứ sáu.
Lấy năng lực và danh tiếng của mình, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn bất cứ trường nào trong ngũ đại danh giáo đều sẽ có tương lai xán lạng hơn, làm sao lại lựa chọn ở lại Thánh Donas? Người bình thường cũng sẽ không chọn như vậy.
Nếu như hắn lựa chọn Viện Khoa Học Vương Đô, như vậy hắn rất có thể trở thành đại học giả, nếu như hắn lựa chọn học viện Ma Pháp Vương Đô, lấy thiên phú của hắn, nhất định có thể trở thành một vị Ma Pháp sư vĩ đại. . .
Nếu như hắn lựa chọn ở lại Thánh Donas làm một trợ giáo, như vậy cả đời này, hắn nhiều nhất chỉ là một ông thầy giáo của Thánh Donas mà thôi. . . Hắn sẽ không còn cơ hội trở thành đại học giả, trở thành Ma Pháp sư mạnh mẽ. . .
Alice mấp máy bờ môi, khó nhọc nói: "Học đệ, em không suy nghĩ lại một chút à, chỉ có đi Vương Đô em mới có thể. . ." Trần Lạc lắc đầu, cười nói: "Em đã nghĩ rất kỹ, so với vương đô, em vẫn thích thành Yapool hơn."
Thật ra cũng không phải là hắn thích thành Yapool, mà là cô Britney ở nơi nào, hắn sẽ đi nơi đó. Nếu như cô Britney đi Vương Đô, Trần Lạc sẽ không chút do dự nào đi cùng nàng. Hắn nhìn Alice ngẩn người tại chỗ như thể đang đắn đo quyết định, hỏi: "Học tỷ, còn có vấn đề gì sao?"
Alice nhìn hắn, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng gượng cười lắc đầu nói: "Không, không có, học đệ, chị trở về lớp học đây. . ." Nàng đứng dậy đi về phía cửa, trên mặt nàng vẫn còn vẻ hốt hoảng. Lúc đi đến cửa lớp học, nàng lại ngừng bước.
Chỉ còn cách một bước là nàng có thể ra khỏi lớp. Nhưng mà Alice rất rõ ràng, một bước này là lùi trở về hay bước tiếp ra không chỉ là lựa chọn lúc này của nàng, mà là lựa chọn cả đời của nàng. Nàng ngoái đầu nhìn về phía nào đó.
Trần Lạc ngẩng đầu thì thấy Alice còn đứng ở cửa phòng học, hắn mỉm cười với nàng, đồng thời nhẹ nhàng vẫy tay. Alice chậm rãi giơ tay lên, quơ quơ tay với hắn, rồi quay người bước ra khỏi phòng học, không ngoái đầu lại nữa. . . ."Alice, cậu chuẩn bị ghi danh trường nào?"
"Alice sẽ ghi danh học viện Ma Pháp phải không, chúng ta lại được học chung nữa. . ." "Alice, cùng mình thi vào Viện Khoa Học đi. . ." Năm thứ ba ban một, Alice mỉm cười với mấy người bạn cùng lớp, nói: "Mình chuẩn bị thi vào học viện Ma Pháp Vương Đô. . ."
Lựa chọn của nữ thần Alice ở trình độ nhất định sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của những học sinh trong lớp. Có mấy tên nam sinh sau khi nghe được câu nói này, lặng lẽ sửa trường đăng ký của mình thành học viện Ma Pháp Vương Đô.
Alice thấy được cử động của bọn họ nhưng lại không để ý chút nào, nàng đi đến một chiếc bàn nằm gần cửa sổ, hỏi: "Isabella, cậu chuẩn bị ghi danh chỗ nào?" Isabella lườm nàng một chút, nói: "Dù sao không giống của cô." Alice kinh ngạc nhìn nàng, hỏi: "Cậu không định thi vào học viện Ma Pháp Vương Đô sao?"
Isabella nhìn nàng, cười hỏi: "Có phải rất vui vẻ hay không, sau này chúng ta không cần thường xuyên gặp mặt nữa rồi." Mặc dù Alice hoàn toàn chính xác thở phào một hơi trong lòng, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt."Chúc cậu có thể đậu trường mình muốn. . ." Isabella vẫy tay qua loa với nàng."Cô cũng thế. . ."
Alice cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng nàng, đối với Isabella sẽ dự thi trường nào vẫn hết sức tò mò. Bởi vậy, khi học sinh phụ trách thu phiếu đăng ký để nộp cho giáo viên, nàng bèn ngăn cản hắn ngoài hành lang.
Học sinh phụ trách thu phiếu đăng ký là một nam sinh, đối với yêu cầu của nữ thần Alice muốn kiểm tra lại xem mình có điền sai nguyện vọng hay không, tự nhiên sẽ không từ chối. Alice không tìm tờ phiếu của mình, mà là của Isabella.
Song, lúc nàng tìm được tờ phiếu đề tên Isabella thì phát hiện chỗ đăng ký nguyện vọng trống rỗng. Nói cách khác, Isabella cũng không chọn bất cứ trường nào trong ngũ đại học viện Vương Đô. Nàng lựa chọn khác, nàng chọn thứ mà Alice cuối cùng từ bỏ. Sau khi tan học, Isabella gặp lại Alice ngoài cửa lớp học.
Alice nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp."Cậu thắng." Isabella kinh ngạc nhìn nàng một chút, hỏi: "Cô đang nói cái gì?" "Chúc mừng cậu." Alice chậm rãi nói một câu, rồi xoay người rời đi.
"Không hiểu nổi. . ." Isabella nhìn thoáng qua bóng lưng của Alice dần mất hút ở cuối hàng lang, rồi vội vã đi về phía ký túc xá giáo viên, ánh mắt của nàng không giấu được vẻ mong đợi. Blair nói tối hôm nay ăn thịt thỏ. . . . . . Học kỳ mới khai giảng chưa được mấy ngày thì Alice đã rời khỏi học viện.
Ở kỳ nghỉ đông, nàng đã đậu chứng nhận Ma Pháp sư sơ cấp, thành tích các môn học cũng rất xuất sắc, dựa theo quy định của học viện Thánh Donas nàng có thể tốt nghiệp sớm. Theo lý thuyết Isabella cũng được, chẳng qua nàng vẫn lựa chọn tốt nghiệp đúng hạn như bình thường.
Isabella nói nàng không nỡ rời xa cô Britney, Trần Lạc cho rằng nàng không nỡ rời xa thỏ nướng của hắn thì có. Có điều lời này chỉ nói ở trong lòng, nếu như Isabella đi thật, Trần Lạc cũng sẽ rất buồn.
Ở chung một chỗ lâu như vậy, xem như con chó cũng sẽ có tình cảm, chớ nói chi là nha hoàn làm ấm giường cho hắn, trước kia luôn luôn là một nhà ba người, lập tức chỉ còn một mình cô Britney, chỉ sợ Trần Lạc cần một đoạn thời gian rất dài mới làm quen lại được.
Buổi tiệc chia tay Alice được tổ chức trong trang viên của nhà Herman. Herman là họ của Alice. Nhà Herman cũng là một gia tộc toán học có thực lực không kém trong thành Yapool. Từ sau khi gia tộc Howard suy bại, gia tộc Herman nhanh chóng quật khởi, trong giới toán học thành Yapool đã có ảnh hưởng hết sức quan trọng.
Bạn bè của Alice rất đông. Trong buổi tiệc hôm đó có tới mười mấy người là học sinh của Thánh Donas, Trần Lạc và Isabella đều được mời đến. Trần Lạc không thích nơi quá náo nhiệt, đối với ấn tượng của buổi tiệc hôm đó đại khái chỉ dừng lại ở bánh ngọt rất mềm và Alice ôm rất ngọt. . .
Trước khi buổi tiệc kết thúc, Alice đều ôm tất cả nữ sinh trong đó có cả Isabella. Trần Lạc là nam sinh duy nhất được nàng ôm. Đêm hôm đó, lúc Alice ôm Trần Lạc, hắn suýt chút nữa bị ánh mắt của mấy nam sinh còn lại giết chết.
Mà trong khoảnh khắc này, Alice ghé vào lỗ tai của hắn thì thầm, hiện tại Trần Lạc vẫn còn nhớ như in. Trần Lạc không thể không thừa nhận, khi Alice ôm hắn thật chặt, thì thầm vào tai hắn "chị sẽ vĩnh viễn nhớ em", trong chớp mắt đó, tim của hắn đã rung động. Hắn chỉ giả ngu, cũng không phải là ngốc thật.
Alice nhiệt tình chủ động như vậy, Trần Lạc đều thấy, hắn cũng không phải chưa từng suy nghĩ qua. Nhưng nhiều khi, người phải đối mặt với đủ loại lựa chọn. Tiến lên hoặc lùi lại chỉ có thể chọn một cái. Alice đã đưa ra lựa chọn của mình.
Trần Lạc chọn Thánh Donas, Alice chọn học viện Ma Pháp Vương Đô, nhân sinh của hai người bọn họ về sau hẳn không còn gặp nhau nữa."Alice đã đi nửa tháng, còn chưa lấy lại tinh thần sao?"
Bên tai truyền đến tiếng trêu chọc mang theo ghen tuông, kéo Trần Lạc từ trong hồi ức ra ngoài. Lúc này, hắn mới nhớ đến mình đang đi dạo phố cùng Isabella. Vì che giấu xấu hổ, Trần Lạc không nhìn Isabella, tiện tay cầm lên một quyển sách trên quầy bên cạnh, hỏi: "Quyển sách này bán thế nào?"
Người chủ tiệm sách đáp: "20 đồng vàng." Trần Lạc để sách xuống, lắc đầu nói: "Một bản sách nát bán 20 đồng vàng, sao ông không đi làm ăn cướp đi?" "Cậu đi nơi khác hỏi thăm một chút, quyển sách này bán 20 đồng vàng rất đắt sao?"
Chủ tiệm phản bác: "Hơn nữa, tôi bán là sách hả, không, là tri thức, tri thức vô giá!" Trần Lạc ngẩn người hình như có sở ngộ, bỗng nhiên nhìn về người chủ tiệm, hỏi lớn: "Ông nói cái gì!"
Người chủ tiệm sách bị phản ứng của hắn làm cho giật nảy mình, lập tức lùi về sau, nhỏ giọng nói: "Thiếu niên, nếu không tôi giảm giá cho cậu, 15 đồng vàng, không, 12 đồng vàng cũng được. . ."
Bỏ 12 đồng vàng mua sách Trần Lạc cũng cảm thấy thua thiệt, 12 đồng vàng này cho Isabella mua mũ không phải trông dễ nhìn hơn sao, tại sao muốn mua cuốn sách nát chưa tới mấy chục trang này?
Isabella đội chiếc mũ dạ màu đen có viền ren trên đầu, trong lòng hết sức vui vẻ, nàng lườm Trần Lạc một chút, hỏi: "Vì sao bỗng nhiên mua quà cho tớ?"
"Cậu không cảm thấy nó rất hợp với chiếc váy đen của cậu sao?" Trần Lạc nhìn nàng, nói: "Tin tưởng ánh mắt của tớ, đội chiếc mũ này lên cậu chính là hot girl trên con đường này. . ." "Hot girl?" "Chính là tiểu thư xinh đẹp. . ." . . .
Thẩm mỹ của Trần Lạc vẫn còn được, Isabella đội chiếc mũ này lên tỉ lệ người đi đường ngoảnh đầu lại nhìn tăng lên không ít. Mũ của Isabella Trần Lạc có thể trở về từ từ thưởng thức, bây giờ hắn còn muốn làm chuyện khác.
Mặc dù chủ tiệm sách vừa rồi chặt chém một chút, nhưng hắn nói một câu rất có lý. Sách có giá, tri thức vô giá. Vô giá là không định được giá nào cho đáng. Cũng chính là có nghĩa rất nhiều tiền. -
Bạn cần đăng nhập để bình luận