Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 235: Rửa sạch nhục nhã

Chấp chính quan Sean nhìn Orlando, nói: "Thân vương Bolton vừa mới tổ chức hội nghị vương thất quyết định quốc vương Orlando lập tức thoái vị, Kristen điện hạ sẽ kế nhiệm ngai vàng của Lorrain. . ."
Rất nhiều quốc gia trên đại lục bao gồm cả Lorrain, quốc vương chẳng qua là vương thất đẩy ra nhân tuyển, nếu như quốc vương không thể để cho nhân dân và vương thất hài lòng, vương thất có quyền lực lựa chọn quốc vương mới.
Kristen cứ thế đứng nguyên tại chỗ, chuyện này cho nàng trùng kích quá lớn, để nàng nhất thời không cách nào hoàn hồn. Trên mặt của Orlando hiện ra vẻ phẫn nộ và sợ hãi, ông lớn tiếng nói: "Vì sao!"
"Hãy tự hỏi bản thân của ngươi." Thân vương Bolton từ ngoài điện đi tới, dùng hờ hững ánh mắt nhìn Orlando,"Orlando, ngươi để cho ta rất thất vọng, để vương thất Werner rất thất vọng."
Hội nghị vương thất quyết định đã không cách nào vãn hồi, sắc mặt của Orlando dữ tợn, ông chất vấn: "Ta đến cùng đã làm sai điều gì!"
"Lòng dạ của ngươi quá hẹp hòi." Sắc mặt của Bolton bình tĩnh: "Lorrain không cần một quốc vương hẹp hòi, ngươi chỉ có thể mang Lorrain vào vực sâu vô tận. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là quốc vương của Lorrain." Nói xong câu đó, ông không nhìn Orlando nữa, ánh mắt hướng về phía Kristen:
"Chuẩn bị một chút, ngươi nghi thức lên ngôi, sẽ mau chóng cử hành. . ." . . . Trần Lạc còn không biết vương thất xảy ra những chuyện này, hắn đang uống rượu cùng Ouston.
Sáng sớm hai người tan rã trong không vui. Một lúc sau, Ouston cầm hai bình rượu tới, Trần Lạc uống không quen loại rượu đỏ cay đắng này, chỉ là nhấp hai cái, Ouston cũng đã uống cạn một bình. Mà lại từ đầu đến giờ, ông ta cũng chỉ tập trung uống rượu, không nói với Trần Lạc câu nào.
"Ngươi. . . , có thể hiểu được ta sao, lý giải một người cha sao?" Thực lực của Ouston rất mạnh, nhưng tửu lượng hiển nhiên không giống, một bình rượu đỏ uống xong, nói chuyện đã không quá trôi chảy. Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Nếu như cháu là ngài, hẳn sẽ lựa chọn giống như ngài."
Nếu như Trần Lạc là Ouston, hắn nhất định sẽ không để Isabella gả cho hắn, làm Tế Tự, hắn có quá nhiều kẻ địch, khó tránh khỏi sẽ liên lụy người nhà.
"Thế nhưng Anna nói rất đúng." Ouston lắc đầu, nói: "SaSa đã lớn, nó có con đường của riêng mình, ta không thể luôn bảo vệ nó, cũng không thể thay nó quyết định tất cả mọi chuyện."
"Con đường sau này của SaSa cần có ngươi đi cùng." Ouston nhìn hắn, trong ánh mắt thậm chí mang theo một tia khẩn cầu,"Đừng lại để SaSa cuốn vào những nguy hiểm kia, đây là ngươi đáp ứng ta." Trần Lạc ngửa đầu uống sạch rượu đỏ trong ly: "Cháu sẽ từ đi Tế Tự." . . .
"Từ đi Tế Tự?" Theodore nhìn Trần Lạc, ánh mắt bình tĩnh có một tia ba động.
"Suy nghĩ kỹ một chút, ta vẫn không thích hợp làm Tế Tự." Trần Lạc nói: "Ta không có thực lực của ngài, nếu như lần sau đền thờ lại muốn dùng ta làm mồi nhử, hoặc mấy vị Tế Tự Vu Sư tới, chỉ sợ ta sẽ không gặp may như thế. Ta còn trẻ, ta còn chưa kết hôn, không cần thiết vì đề thờ bỏ ra sinh mệnh của mình. . ."
Cũng không phải là tất cả mọi người đều có tinh thần không biết sợ, nguyện ý vì đền thờ đi chết. Mặc dù, Trần Lạc cũng không lo lắng Vu Sư trả thù, nhưng hắn bắt cóc con gái yêu quý của Ouston, dù sao cũng phải cho ông ta một cái công đạo.
Theodore im lặng một hồi, khẽ gật đầu, nói: "Ta sẽ chuyển yêu cầu của ngài về đền thờ, nhưng mặc kệ lúc nào, hi vọng ngài sẽ không đứng đối lập với đền thờ." Trần Lạc không cho Theodore đáp án mà hỏi lại: "Ngài đang lo lắng điều gì?"
"Chiến tranh." Ánh mắt của Theodore nhìn về phía phương xa "Chiến tranh sắp bắt đầu." "Chiến tranh?" "Thánh Chiến." "Ngài nói đến Vu Sư?" Theodore nói: "Vu Sư sắp nghênh đón thời khắc cường đại nhất của họ, họ sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, chỉ không biết chiến hỏa sẽ từ chỗ nào dấy lên, Walter, Fares, hay Oss. . ."
Mặc dù Vu Sư trên đại lục không phải là một khối đoàn kết, nhưng họ lại có chung mục tiêu. Đó chính là phá hủy hoặc thay thế đền thờ, trở thành chủ nhân của đại lục Thần Ân. Trong lịch sử, các cuộc chiến giữa Ma Pháp sư và Vu Sư nhiều vô số kể, gần như mỗi lần đều sẽ mang đến thương tổn cho song phương, kết quả cho tới bây giờ đều là Ma Pháp sư chiến thắng, Vu Sư lui về Hắc Ám sâm lâm, nghỉ ngơi dưỡng sức, đồng thời ấp ủ cho lần chiến tranh tiếp theo.
Chiến tranh tôn giáo không có kết thúc, cũng không có khả năng kết thúc, trừ phi tất cả Vu Sư đều hoàn toàn bị tiêu diệt hoặc đền thờ bị thay thế, cũng có thể là Ma Pháp Chúng Thần và Nữ Thần Hắc Ám tự mình ra mặt, bắt tay giảng hòa, thống nhất Ma Pháp sư và Vu Sư. . .
Loại khả năng này rất nhỏ, mặc dù Vu Sư và Ma Pháp sư đều tin tưởng vững chắc thần của họ vẫn tồn tại, nhưng mấy ngàn năm nay, chưa từng có ai từng thấy bọn họ. Theodore bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Hiền Giả là học giả uyên bác nhất trên đại lục, trước khi đi, ta muốn hỏi ngài một vấn đề."
Trần Lạc khẽ gật đầu: "Nói đi." Theodore nhìn hắn, hỏi: "Nếu như nói ma pháp là Chúng Thần ban cho, thần chú và kết ấn là môi giới để câu thông với Chúng Thần, vì sao Ma thú không cần thần chú và kết ấn vẫn có thể phóng thích ma pháp, chẳng lẽ bọn chúng không cần câu thông với Chúng Thần?"
Trần Lạc lắc đầu, rất thẳng thắn nói: "Ta không biết." Câu trả lời của Trần Lạc nằm trong dự đoán của Theodore, thân thể của ông từ từ bay lên: "Nếu có một ngày Hiền Giả biết đáp án của vấn đề này, hi vọng ngài có thể nói cho ta biết."
Nói xong, thân thể của ông bay vụt lên, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Đây là vấn đề mà Trần Lạc đã tò mò rất lâu, ngược lại cách giải thích của Vu Sư rất hợp lý, nhưng tính chân thực còn có đợi kiểm chứng, bọn họ có lập trường của mình, đương nhiên muốn tìm một lời giải thích có lợi cho mình, làm nền tảng của tín ngưỡng.
Đây là tín ngưỡng của bọn họ, cũng là lý do bọn họ chiến đấu với Ma Pháp sư nhiều năm như vậy."Blair!" Trần Lạc đang ngồi ở trong sân. Bỗng nhiên, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi như thể kìm nén sự tức giận
Trần Lạc quay đầu lại thì thấy Kristen đứng ở sau lưng hắn, nhìn hắn với vẻ mặt đầy sương lạnh. Ngực của nàng vì tức giận mà hơi chập trùng, mặc dù đường cong không lớn, nhưng kết hợp với quy mô vốn có, đây đã là bộ dáng rất tức giận của nàng.
Trần Lạc nhìn nàng, hỏi: "Học tỷ, có chuyện gì sao?" Kristen cả giận nói: "Đừng gọi ta học tỷ, niên đệ của ta không phải là Hiền Giả, cũng không phải là Tế Tự!" Trần Lạc nghĩ một chút, lại hỏi: "Nữ Vương bệ hạ, có chuyện gì sao?"
"Quả nhiên là ngươi!" Kristen chỉ vào hắn, phẫn nộ nói: "Ngài Hiền Giả, ngài Tế Tự, ngươi cho rằng phía sau có đền thờ liền có thể can thiệp vào nội chính của vương thất, liền có thể an bài cuộc sống của người khác sao?"
Trần Lạc nói: "Nếu như cô không nguyện ý, có thể cho cho đại vương tử hoặc công tước Charles. . ." "Blair!" "Đây." Kristen nhìn hắn, biểu lộ không còn phẫn nộ, mà là thất vọng, nói: "Ta nhìn lầm ngươi." Trần Lạc thở dài, nói: "Cha của cô, Orlando Werner, cấu kết với Vu Sư."
Kristen sửng sốt một chút, sắc mặt đại biến,"Cái gì?"
"Nếu như chuyện này bị đền thờ biết được, toàn bộ gia tộc Werner đều sẽ bị trừng trị rất nghiêm khắc." Trần Lạc nhìn nàng, giải thích: "Cho nên, Lorrain nhất định phải đổi một vị quốc vương, lúc ấy tình huống khẩn cấp, xin tha thứ trước đó tôi không tìm cô bàn bạc, nếu như cô không muốn trở thành quốc vương của Lorrain, có thể tặng vương vị cho người khác, nhưng nếu như bọn họ vẫn như cũ dính líu đến Vu Sư, lần tiếp theo Tế Tự Theodore đến cũng không phải đơn giản chỉ đổi một vị quốc vương, khi đó tôi nhiều nhất chỉ có thể cứu cô, không cứu được gia tộc Werner."
Kristen khiếp sợ nhìn hắn: "Ngươi nói là sự thật?" Trần Lạc đáp: "Có tin hay không là tùy cô."
Kristen không nghi ngờ lời nói của Trần Lạc, nhưng còn đang không cam lòng vì hắn không được sự đồng ý của nàng mà tự ý an bài hết thảy. Trong lòng của nàng buồn bực khó bình, nàng nhìn Trần Lạc, nói: "Thời gian rất lâu chưa kiểm tra thuật cận chiến của ngươi."
Trần Lạc đã chờ đợi ngày này rất lâu, hắn còn chưa quên ngày đó bị nàng đặt dưới thân sỉ nhục. Hắn chậm rãi đứng lên, không nói một lời đi về phía bãi đằng sau nhà.
Mặc dù thuật cận chiến của Kristen lợi hại, nhưng tinh thần lực của Trần Lạc cao hơn nàng một đại cấp bậc, lại có thể đền bù điểm chênh lệch nho nhỏ này. Chiến đấu bắt đầu rất nhanh, kết thúc càng nhanh.
Kết cục chính là Kristen bị Trần Lạc vô tình đặt trên đồng cỏ, trong lòng hết sức chấn kinh, càng nhiều hơn chính là sỉ nhục, nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ nhìn Trần Lạc, nói: "Thả ta ra!"
Hình ảnh này giống như đã từng quen biết, chỉ có điều lần trước người bị đè xuống đất chính là Trần Lạc. Trần Lạc thở phào một hơi thật dài, đại thù đã báo, cảm giác rửa sạch nhục nhã thật sảng khoái, tựa như trong mùa hè gay gắt được uống một lon Cocacola ướp lạnh vậy.
Huống chi, lúc này thân phận của Kristen đã khác nhau rất lớn, dù sao, Nữ Vương và công chúa, thế nhưng là một cái trên trời, một cái dưới đất. . . Trần Lạc vốn còn muốn cảm thụ nhiều một hồi, đáng tiếc phía sau lưng đã truyền đến tiếng ho khan của cô Britney.
Bạn cần đăng nhập để bình luận