Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 173: Phiền phức
Đó là một gã quý tộc, gã mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng với những viền tơ bằng nhung màu đỏ thẫm, chiếc mũ trên đầu thêu ba đạo kim tuyến, cho thấy gã là một vị bá tước. Kristen nhìn gã một cái, nói: "Bá tước Phil, tử tước Blair không phải có ý đó."
"Tốt nhất không nên có." Bá tước Phil nhìn Trần Lạc một cách khó coi, sau đó gã quay lưng bỏ đi. Kristen nhìn về phía Trần Lạc, nói: "Sau khi vũ hội kết thúc, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đưa người trở về." Trần Lạc khoát tay nói: "Không cần, tôi biết đường về." "Chờ ta."
Kristen cũng không nhiều lời với hắn, nàng ném lại hai chữ rồi tạm thời rời đi. Wilker lại gần, nhìn Trần Lạc, nói: "Blair, ngươi rước lấy phiền phức rồi, hơn nữa là đại phiền toái, muốn biết hay không?" Trần Lạc dứt khoát nói: "Không muốn."
Wilker nói: "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, làm sao để nhiều nữ sinh như vậy yêu thích, ta sẽ nói cho ngươi biết." Wilker nói rất trôi chảy, Trần Lạc nhìn hắn một cái, lên tiếng: "Ngươi nói trước đi."
Wilker cười tươi, nói: "Lần này Vương Đô suýt chút nữa rơi vào đại dịch. Ngươi là người giải quyết, nhưng Kristen điện hạ cũng bỏ khá nhiều công sức trong đó." "Đây chính là phiền phức của ta à?"
"Chuyện không đơn giản như vậy." Wilker lắc đầu."Thời điểm dịch bệnh vừa bùng phát, bệ hạ xem nó như khảo nghiệm với đại vương tử và Nhị vương tử, thủ hạ của đại vương tử và Nhị vương tử có rất nhiều thầy thuốc. Ai có thể dẫn đầu làm lắng lại dịch bệnh này sẽ được chấp chưởng kỵ sĩ đoàn. Kỵ sĩ đoàn phụ trách bảo vệ vương cung, hai vị vương tử đều muốn lấy được. . ."
Wilker lại nói tiếp: "Thế nhưng, đại vương tử và Nhị vương tử còn chưa làm ra thành tích gì, dịch bệnh đã bị ngươi và Kristen điện hạ giải quyết, bệ hạ phong ngươi làm tử tước, lại giao kỵ sĩ đoàn cho Kristen điện hạ, đại vương tử và Nhị vương tử không đạt được gì, ngươi nói bọn họ có hận ngươi hay không?"
Trần Lạc nhìn Wilker, hỏi: "Đây chính là phiền phức mà ngươi nói?"
"Việc này cũng chưa tính là phiền phức?" Wilker nghiêm túc nói: "Hai vị vương tử và Kristen điện hạ về sau cũng có thể kế thừa vương vị, ngươi trợ giúp Kristen điện hạ, chính là đối nghịch với bọn họ. Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua ngươi?"
"Nên nói ta đều nói cho ngươi biết." Wilker nhìn Trần Lạc, nói: "Hiện tại đến phiên ngươi nói cho ta biết, làm sao để nhiều nữ sinh thích. . ."
Trần Lạc nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Đầu tiên, ngươi phải đạt được giải Edwin. Sau đó tại thời khắc mấu chốt, vãn hồi vinh dự của Lorrain, trở thành anh hùng của đất nước. Sau đó, ngươi chỉ cần đợi đến đợt dịch bệnh kế tiếp, cứu vớt những tiểu thư quý tộc kia khỏi tay của Tử Thần, ngươi sẽ được các nàng yêu thích. . ."
Wilker đờ đẫn nhìn hắn,"Nếu như ta có thể làm được những thứ này, ta còn phải hỏi ngươi sao?"
Đứng trên góc độ của người ngoài, Trần Lạc cũng không thể không thừa nhận điều kiện của Wilker rất tốt. Dáng dấp xuất chúng, thiên phú ma pháp cực cao, xuất thân từ đỉnh cấp ma pháp thế gia, theo lý thuyết hẳn có thể hấp dẫn ánh mắt của một nhóm thiếu nữ.
Nhưng Wilker có được điều kiện tốt như vậy, hắn lại khúm núm, nịnh nọt trước mặt của con gái, lúc này mới dẫn đến không có người vừa mắt hắn. Nếu như hắn có thể tỏ vẻ lạnh lùng, có lẽ tình huống bây giờ đã ngược lại.
Xem ở hắn đã có lòng tốt nhắc nhở mình, Trần Lạc hơi gợi ý cho hắn một chút."Như vậy mà cũng được?" Wilker một mặt không tin, nhìn chằm chằm Trần Lạc, hỏi: "Ngươi không phải đang gạt ta à?" Trần Lạc nói: "Có tin hay không là tùy ngươi."
Wilker chớp chớp ánh mắt, sau khi cẩn thận cân nhắc lời nói của Trần Lạc, vẫn quyết định dựa theo lời nói của hắn thử một lần. Xem như không dùng được, tình huống cũng sẽ không kém hơn hiện tại.
Wilker đàng hoàng ngồi lại chỗ của mình, không tiếp tục đi mời bất luận quý cô nào nữa. Trần Lạc giơ ly rượu lên giả vờ như đang thưởng thức rượu, để tránh lại có người tới mời hắn.
Lúc đó hắn chỉ muốn cố gắng hết sức trong khả năng của mình, cứu một ít bệnh nhân, không hề muốn tham dự vào cuộc tranh đấu vương quyền của nhà Werner.
Tranh giành vương quyền ở nơi này khác với Hoa Hạ cổ đại. Không có đích thứ, không có trưởng ấu, không phân biệt nam nữ. Các quốc gia ở đây, bao gồm cả Lorrain, lựa chọn người thừa kế bình thường đều dựa vào năng lực, có thể cống hiến bao nhiêu cho đất nước. Trên nguyên tắc mà nói, xác suất Kristen kế thừa vương vị là một phần ba.
Vương hậu sinh ra ba người con, quốc vương đời tiếp theo của Lorrain cũng sẽ được chọn từ trong ba người bọn họ.
Chỉ là Kristen giống như không có hứng thú gì với vương vị, bằng không nàng cũng sẽ không làm giáo viện tại học viện Ma Pháp, mà đã thật sớm xây dựng thế lực của mình chuẩn bị tranh giành vương quyền.
Trước khi tiệc tối kết thúc, Kristen lại xuất hiện ở trước mặt Trần Lạc, nàng nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi trở về." Hai người đi ra đại điện. Một bên khác, vài vị tiểu thư quý tộc lại có chút đứng ngồi không yên.
Thiếu gia Wilker của nhà Stern vừa rồi mời mấy vị nữ sinh, lại duy chỉ có không mời các nàng, bây giờ vũ hội đã sắp phải kết thúc, nếu như đến cuối cùng các nàng còn không nhận được lời mời, chẳng phải sẽ bị những người khác làm hạ thấp đi?
Việc này trong vòng tròn của các nàng là một chuyện rất mất mặt. Một tiểu thư quý tộc rốt cục nhịn không được, từ tốn đi đến bên cạnh Wilker, hỏi: "Thiếu gia Wilker, ngài không có ý định mời tôi nhảy một điệu sao?"
Trong lòng của Wilker mừng khấp khởi, theo bản năng muốn đồng ý. Trong thời khắc mấu chốt hắn nghĩ tới lời của Trần Lạc, lại lắc đầu lên tiếng: "Thật có lỗi, tôi hơi mệt." Thời điểm thiếu nữ kia đi trở về, vẫn không thể tin vào tai của mình.
Vừa rồi, nàng bị Wilker từ chối, Wilker vừa thấy con gái xinh đẹp sẽ không nhịn được tiến lên bắt chuyện. . . , Đây là chuyện cỡ nào không thể tưởng tượng được. Sau khi liên tiếp từ chối mấy vị tiểu thư quý tộc, Wilker giơ ly rượu đỏ lên, đoạn nốc một hơi cạn sạch, cả người có chút phiêu diêu.
Buổi tối hôm nay, quả thực là đỉnh phong nhân sinh của hắn. Hắn cũng rốt cục cảm nhận được bị một đám thiếu nữ mời gọi, hơn nữa hắn phát hiện, từ chối các nàng dường như còn kích thích hơn việc đồng ý các nàng.
Hắn lại nhớ tới lời của Trần Lạc, Wilker rốt cục nhịn không được, thấp giọng nói: "Lợi hại nha. . ." . . . Mặc dù Phi Hành Thuật không có uy lực gì, nhưng đối với Ma Pháp sư mà nói, nó tuyệt đối là ma pháp thuận tiện nhất. Nhiều nhất năm phút đồng hồ, Kristen đã mang theo hắn bay đến cửa nhà.
Nếu như không phải ban đêm hơi se lạnh, thời gian này còn có thể ngắn hơn. Sau khi đáp xuống đất, Kristen nhìn Trần Lạc, nói: "Đến, ngươi đi vào đi." Trần Lạc hỏi: "Điện hạ không vào ngồi một hồi sao?"
"Quá muộn, ta không vào." Kristen lắc đầu, sau đó lại nói: "Hơn nữa, ta đã nói bao nhiêu lần, gọi ta là cô Kristen." Trần Lạc nói: "Được rồi, cô Kristen. . ."
"Cô Kristen" dù sao cũng tốt hơn "Nữ Vương đại nhân". Mặc dù cái tên sau nghe kích thích hơn - Trần Lạc đột nhiên giật mình, không biết vì sao hắn lại cảm thấy cái tên sau kích thích hơn. Đây không phải ý tưởng chân thật của hắn.
Kristen quay người chuẩn bị rời đi, bước chân lại dừng lại, nói: "Thật có lỗi, chuyện lần này không cẩn thận liên lụy đến ngươi." "Xem như biết sẽ đắc tội hai vị vương tử, tôi cũng sẽ làm chuyện kia." Trần Lạc phất tay, đi vào cửa."Cô Kristen ngủ ngon."
Kristen quay đầu nhìn thoáng lại, hồi lâu sau, mới bay về phía bầu trời. Khi Trần Lạc về đến nhà, cô Britney và Isabella đã ngủ, hắn đẩy cửa phòng của mình ra. Thắp lên ngọn nến, trên giường bỗng nhiên có cái gì đó giật giật. Isabella từ trong chăn leo ra, giọng hàm hồ hỏi: "Blair, sao giờ cậu mới trở về?"
"Buổi tiệc vừa mới kết thúc, cô Kristen đưa tớ về." Trần Lạc đi qua, hỏi: "Cậu làm sao còn chưa ngủ?"
"Tớ trên giường chờ cậu, không cẩn thận ngủ thiếp đi. . ." Isabella buồn ngủ mông lung nói một câu, sau đó hít mũi một cái, trong nháy mắt thanh tỉnh, nàng cả giận thốt lên: "Hương bách hợp, hương hoa nhài, hương hoa hồng, còn có uất kim hương. . . , Blair, ban đêm cậu đến cùng đã làm gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận