Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp

Chương 23: Giải Edwin

"Cô Britney!" Ba người Baader bay lơ lửng ở trên trời, khi thấy cô Britney, trong chớp mắt sắc mặt trở nên tái nhợt Người nào không biết cô Britney thích Blair nhất, ngay cả trên luận văn đều để Blair kí tên, bọn hắn ẩu đả Blair bị cô Britney nhìn thấy, nhất định sẽ không có kết quả tử tế.
Nghĩ tới đây, Baader lại cảm thấy tựa hồ có chỗ nào không đúng, vừa rồi cũng không phải là bọn hắn ẩu đả Blair, mà là Blair ẩu đả bọn hắn à!
Britney cũng không phải một thân một mình đi tới, phía sau nàng còn có hai ông lão, một người mặc áo choàng của Ma Pháp sư, trước ngực có thêu ba đạo ngân tuyến, một người khác mặc áo dài kiểu phổ thông, trên vai phải là huy chương của học viện Thánh Donas.
Lúc nhìn thấy trên vai lão giả có huy chương của học viện Thánh Donas, trong lòng ba người Baader run lên một trận, đây là vị phó viện trưởng có quyền lực rất lớn trong học viện, học viện Thánh Donas nghiêm cấm học sinh đánh lộn, nếu như bị học viện phát hiện, nhẹ thì cảnh cáo nặng thì buộc thôi học.
Nghĩ đến loại khả năng sau, sắc mặt của đám Baader lại tái nhợt mấy phần. Britney trừng mắt ba người Baader một chút, đoạn phất phất tay, ba người chậm rãi rơi xuống đất. Nàng cũng không nhìn đám Baader nữa, ánh mắt hướng về phía Trần Lạc, nàng hỏi: "Blair, làm sao chỉ có một mình em ở chỗ này, Isabella đâu?"
Trần Lạc nói: "Học tỷ đã trở về rồi." Britney gật đầu, vừa nhìn về phía đám Baader vừa hỏi: "Bọn hắn là chuyện gì xảy ra?" Trần Lạc mỉm cười, đáp: "Bạn Baader nói muốn dạy em quy củ của học viện Thánh Donas, vừa lúc cô Britney tới, bọn hắn còn chưa kịp dạy em nữa."
Trần Lạc vừa dứt lời, mặt mày của Baader xám như tro. Lão giả trên vai có huy chương của học viện lườm ba người Baader một chút, thản nhiên nói: "Ba người các ngươi trước tiên ở bên kia chờ lấy."
Toàn thân bọn chúng phát lạnh trận, bèn lủi thủi đi về phía bên đó, trong lòng đã hối hận vạn phần, hối hận không nên nghe theo lời của Fitch, khổ sở uổng phí đánh một trận không nói, một hồi còn có thể bị học viện xử phạt nghiêm khắc.
Cô Britney nhìn hai ông lão, rồi giới thiệu với Trần Lạc: "Blair, vị này là phó viện trưởng Archie, em hẳn nhận biết, còn vị này là phó hội trường Calvin, ông ấy đến từ hiệp hội Toán Học." Trần Lạc hành lễ với hai người một chút,"Viện trưởng Archie tốt, Hội trưởng Calvin tốt."
Hai tên lão giả nhìn Trần Lạc, mặt lộ dị sắc, phó hội trưởng hiệp hội Toán Học Calvin càng đánh giá Trần Lạc trên dưới vài lần, hắn gật đầu nói: "Có thể trợ giúp tiểu thư Britney hoàn thành Câu Đố Laus, quả nhiên là hạt giống toán học tốt."
Britney lập tức uốn nắn: "Hội trưởng Calvin, tôi nghĩ ông tính sai một việc, Câu Đố Laus là do một mình Blair giải đáp, tôi chẳng qua là giúp hắn viết luận văn mà thôi."
Calvin nhìn nàng, khẽ lắc đầu: "Giải quyết Câu Đố Laus, cái này đối năm nay bình chọn giải Edwin của cô có trợ giúp rất lớn, cái này cũng là vinh quang cho phân hội thành Yapool, nếu như cô nguyện ý, phân hội sẽ dốc toàn lực trợ giúp cô chiến thắng giải Edwin."
Phó viện trưởng Archie nhìn Britney, hắn nói: "Cô Britney, chuyện này ta nghĩ cô hẳn là suy nghĩ lại một chút, cái này bất kể là đối với cô hay đối với học viện, đều là chuyện có ý nghĩa quan trọng." Cô Britney nghĩ ngợi một chút rồi nhìn về phía Calvin, nàng hỏi: "Không thể là Blair sao?"
Calvin lắc đầu, hắn đáp: "Tuổi em ấy còn rất trẻ, trên toán học, cũng không có thành quả phong phú như cô, liền xem như giải quyết được Câu Đố Laus cũng không có khả năng lấy được giải thưởng." Britney nhìn Trần Lạc, nàng mỉm cười đáp: "Tôi tin tưởng, chừng hai năm nữa giải Edwin nhất định là của Blair."
Calvin thở dài thườn thượt, nói: "Nói như vậy, cô dự định từ bỏ sao?" Britney nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đây vốn chính là vinh quang của Blair." Phó viện trưởng Archie lộ vẻ tiếc nuối, Calvin cũng tiếc nuối nhìn nàng, nói: "Đã như vậy, hiệp hội tôn trọng lựa chọn của cô."
Trần Lạc nhìn ba người một chút, rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi: "Xin hỏi. . . Em có thể biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì không?" . . . Ba người cô Britney nói chuyện về Câu Đố Laus, còn có giải Edwin gì đó, tựa hồ cùng mình có quan hệ, nhưng Trần Lạc nghe chẳng hiểu gì hết.
Sau khi phó viện trưởng Archie giải thích một phen, Trần Lạc rốt cục làm rõ ràng đầu đuôi sự tình. Giải Edwin được thành lập mấy chục năm trước, là một giải thưởng rất có phân lượng trong giới toán học, hàng năm tổ chức một lần, trao tặng cho học giả có cống hiện quan trọng trên nền toán học.
Câu Đố Laus là nan đề khốn nhiễu giới toán học mấy trăm năm nay, nó được giải quyết, đối với giới toán học tới nói, là một cột mốc có ý nghĩa quan trọng, giải Edwin năm nay trao cho học giả giải quyết Câu Đố Laus, chính là rất phù hợp.
Vấn đề ở chỗ, cô Britney tặng tác giả đầu tiên của Câu Đố Laus cho Trần Lạc, điều này liền dẫn đến chính nàng không cách nào nhận được giải Edwin, mà Trần Lạc là một người mới, ngoại trừ Câu Đố Laus, trên toán học hắn cũng không có bất kỳ thành tích nào khác, cũng không khả năng lấy được thưởng.
Giải Edwin là vương quốc trao tặng, nếu như Cô Britney có thể lấy được giải thưởng, đối với học viện và phân hội toán học thành Yapool tới nói, đó là một loại vinh quang, bởi vậy hai người mới phí sức thuyết phục cô Britney để nàng là tác giả thứ nhất của bài luận văn, song lại bị Cô Britney từ chối.
Calvin nhìn về phía Trần Lạc, cảm thán nói: "Không thể không nói, cô giáo của cậu đối với cậu thật rất tốt." Trần Lạc do dự một chút, nhìn về phía Calvin, hỏi: "Em mạo muội hỏi một chút, tiền thưởng giải Edwin là bao nhiêu?"
"Tiền thưởng?" Calvin sửng sốt một chút, sau đó liền lắc đầu nói: "Có thể nhận được giải Edwin là vinh quang lớn lao của một học giả, dùng tiền đi cân nhắc phần vinh dự này là đối với giải Edwin vũ nhục." "Vậy ra là không có tiền thưởng. . ." Calvin gật đầu nói: "Mặc dù không có tiền thưởng, nhưng. . ."
Trần Lạc quả quyết lắc đầu, nói: "Về chuyện Câu Đố Laus, em chỉ là đưa ra ý nghĩ, người chân chính suy tính ra công thức là Cô Britney, cho nên em không thể nhận phần vinh quang này."
Không có tiền thưởng thưởng tính là giải thưởng gì chứ, giải Edwin đối với học giả khác tới nói, có thể là vinh quang không cách nào dứt bỏ, Trần Lạc lại không thuộc hàng ngũ này. Vinh quang lại không thể đổi thành tiền, có thời gian rảnh rỗi này, hắn còn không bằng dùng để minh tưởng.
Hơn nữa, hắn tiếp cận cô Britney, vốn là không có ý tốt, dụng ý khó dò, lấy cớ học toán để ngụy trang, thật ra là muốn cùng nàng học tập ma pháp, hắn đã rất xin lỗi nàng, nếu như không làm chút gì đền bù, Trần Lạc căn bản sẽ day dứt trong lòng.
Đối với một học giả toán học tới nói, giải Edwin là công nhận, cũng là vinh quang, cô Britney có thể từ bỏ loại dụ hoặc này, từ bỏ vinh quang dễ như trở bàn tay, bản thân Trần Lạc tại sao không thể buông tha chứ? Dù sao bọn hắn cũng không cho tiền mình.
Huống chi, vừa rồi lão già kia cũng đã nói, xem như Trần Lạc là tác giả thứ nhất của bài luận văn kia, cũng bởi vì cống hiến chưa đủ mà không thể lấy được giải thưởng, đã như vậy, còn không bằng tặng cho cô Britney.
Cô Britney nhìn Trần Lạc, nàng cau mày nói: "Ý nghĩ của em mới là mấu chốt nhất, xem như không có cô, em sớm muộn cũng có thể tìm được kết quả." Trần Lạc lắc đầu nói: "Ý nghĩ của em cũng là nhận được gợi ý trên lớp học của cô, cuối cùng vẫn là công lao cô Britney. . ."
Sắc mặt Calvin cổ quái, bọn hắn đã gặp không ít bạn bè thậm chí là thầy trò bởi vì thành quả mà trở mặt thành kẻ thù, đôi cô giáo và học sinh trẻ tuổi trước mắt này chỉ cần đưa tay là có thể nhận được vinh dự to lớn, lại đùn đẩy nhau. Calvin vẫn là lần đầu tiên gặp loại tình huống này
Làm hắn động dung nhất chính là bọn họ còn rất trẻ tuổi, bất kể là tiểu thư Britney hay bạn học sinh tên Blair này, đều trong độ tuổi tư duy nhanh nhẹn của đời người, điều này ý nghĩa tiền đồ của bọn họ là vô hạn, trong lịch sử toán học chắc chắn sẽ xuất hiện tên của bọn họ. Trên thực tế, hiện tại bọn họ đã làm được điều này.
Calvin trầm tư một lát, bỗng nhiên nói: "Có lẽ, còn có một loại biện pháp. . ." . . ."Đặt song song?" Sau khi nghe Calvin nói xong, Britney kinh ngạc nhìn hắn, nàng hỏi: "Ý của hội trưởng Calvin là tôi và Blair đặt song song làm tác giả thứ nhất, cùng đề cử giải Edwin, thế nhưng giải Edwin chưa từng có tiền lệ như vậy."
"Trước kia không có, không có nghĩa là về sau không có." Calvin mỉm cười, nói: "Câu Đố Laus lưu truyền quá lâu, đến mức ngay cả rất nhiều học giả toán học đều đối với tính chân thực của nó sinh ra hoài nghi, nghiên cứu của các người có cống hiến rất to lớn không thể thay thế, hiệp hội Toán Học vì thế phá lệ một lần, lại có cái gì không thể nào?"
"Vậy liền quyết định như vậy." Không đợi Britney mở miệng, viện trưởng Archie lập tức quyết định: "Mặc kệ các người có thể nhận được giải Edwin hay không, các người đều là vinh quang của Thánh Donas, học viện lấy các người làm vinh. . ."
Britney nhíu mày, đang muốn mở miệng, Trần Lạc kéo ống tay áo của nàng. Mặc dù cô Britney có trí thông minh và thiên phú ma pháp không ai sánh kịp, nhưng ở một số phương diện, nàng vẫn còn quá mức đơn thuần.
Giải Edwin không chỉ liên quan đến nàng và hắn, còn có học viện Thánh Donas, thậm chí là hiệp hội Toán Học phân hội thành Yapool, nếu như nàng khư khư cố chấp, sẽ đắc tội quá nhiều người.
Britney cuối cùng không nói gì nữa, hội trưởng Calvin và viện trưởng Archie cũng đã đạt được mục đích của riêng mình. Calvin đối với Britney và Trần Lạc mỉm cười nói: "Ta về trước, chuyện liên quan đến giải Edwin, nếu có tiến triển gì, ta sẽ thông báo cho các người sau."
Viện trường Archie cũng chào tạm biệt, chỉ trước khi rời đi, hắn lạnh lùng nhìn ba người Baader một chút, trầm giọng nói: "Ba người các ngươi đi theo ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận