Học Tỷ Của Ta Biết Ma Pháp
Chương 126: Bất ngờ đảo ngược
Blair là anh hùng của giới toán học Lorrain, Calvin bởi vì hắn mà nói giúp với phó hội trưởng là xuất phát từ cống hiến của hắn đối với giới toán học Lorain và giao tình giữa hai người. Mà Trần Lạc là thần của Lorrain, là thần của toán học, là tín ngưỡng trong lòng của Calvin và vô số học giả toán học.
Không có ai hiểu rõ hơn hắn ý nghĩa của hai chữ "Trần Lạc" đối với toán học, đối với tiến bộ của nhân loại.
Hắn đã là người Lorrain, cũng là báu vật của toàn nhân loại. Vương quốc Lorrain cuối cùng sẽ bị tiêu diệt, đế quốc Oss cũng sẽ không tồn tại vĩnh cửu, nhưng tên của Trần Lạc chắc chắn vĩnh viễn khắc sâu trên đỉnh tháp toán học cao chót vót. Trên bầu trời toán học, hắn chính là vầng thái dương chói mắt.
Gần mấy tháng qua, Lorrain đã từng bước hấp dẫn các học giả toán từ các nước khác trên đại lục. Chẳng bao lâu nữa, Lorrain có thể thay thế Gaya, trở thành trung tâm toán mới của thế giới. Mà điều này đều bởi vì có hắn. Bởi vì Lorrain có « Hình Học ».
Nếu như bởi vì tài vụ đại thần, để « Hình Học » không còn phần tiếp theo, để Thần Toán Học rời bỏ Lorrain, để Lorrain đánh mất hy vọng trở thành trung tâm toán học của thế giới, Valter chính là tội nhân thiên cổ, ngay cả bản thân Calvin cũng không thể tha tội. . .
Tài vụ đại thần kiểu này chết một vạn lần cũng không đủ.
Mặc dù hiệp hội Toán Học không có nhiều cao thủ giống như hiệp hội Ma Pháp, nhưng trong thời gian ngắn, Calvin vẫn có thể triệu tập được mấy vị Ma Pháp sư cao cấp, cho hắn ba ngày hắn còn có thể mời được học giả cấp bậc Đại Ma Pháp Sư. Nếu như cho hắn đầy đủ thời gian, hắn thậm chí có thể đi Vương Đô mời đại học giả cấp bậc Đại Ma Đạo Sư.
So sánh với tương lai và hy vọng của toán học Lorrain, thậm chí cả toàn bộ đại lục Thần Ân, tính mệnh của Valter lại coi là cái gì? Lúc đầu Trần Lạc chỉ muốn thử một chút thái độ của hiệp hội Toán Học đối với hắn.
Hắn chỉ muốn lấy danh nghĩa Trần Lạc để bọn họ theo lẽ công bằng làm việc, không ngờ tới phản ứng của Calvin đối với việc này lớn như vậy. Sau khi biết thân phận của hắn, trong tíc tắc Calvin muốn giết cả nhà của tài vụ đại thần.
Ngày thường Calvin rất cởi mở dễ gần, nhưng lúc động đến sát tâm, vài phút lập tức trở thành kẻ giết người máu lạnh. Hắn phải mất một lúc lâu mới giải thích rõ ràng mọi chuyện với Calvin, hắn không phải muốn mạng của Valter, chỉ cần tên đó đừng xuất hiện ở thành Yapool là được.
Sát ý trên mặt của Calvin dần dần biến mất, hắn nói bằng giọng chân thành: "Đại nhân yên tâm, Calvin đã hiểu." Trần Lạc khẽ gật đầu, nói: "Đúng rồi, còn có một chuyện, về thân phận của ta, một mình ngươi biết là được rồi, đừng nói cho những người khác."
Sau khi thẳng thắn với cô Britney, mặc dù hắn cũng không ngại bại lộ một thân phận khác, nhưng cũng không muốn phức tạp. Nếu như không phải hôm nay gặp phải chuyện này, hắn cũng không muốn bộc lộ thân phận của mình cho Calvin.
Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ khẩn trương và sợ sệt của Isabella, Trần Lạc liền giận sôi tên tài vụ đại thần mập mạp kia, buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ bị hắn quấy thành dạng này, để hắn cút khỏi thành Yapool xem như tiện nghi cho hắn.
Calvin do dự một lát, lại hỏi: "Đại nhân yên tâm, thân phận của ngài ta sẽ không nói cho người thứ hai, chỉ là phó hội trưởng. . ."
"Ngươi xem đó mà làm thôi." Trần Lạc mỉm cười, nói: "Như vậy đi, có thời gian ta đưa quyển « Hình Học » thứ hai cho ngươi. . . , đúng, để bọn họ mau chóng mang tài vụ đại thần đi, đừng để ảnh hưởng đến tiệc sinh nhật của phu nhân Kravis. . ."
Nhìn Trần lạc rời đi, Calvin lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi hắn thật sự bị dọa không nhẹ. Ma Quỷ và Thần vốn là một thể, điều này đầy đủ để hắn hoảng sợ, mà câu nói mới ban nãy của Lạc Thần càng làm cho hắn sợ không thôi.
Chuyện hôm nay nếu như hiệp hội Toán Học không xử lý cho tốt, chỉ sợ tất cả ảo tưởng của bọn họ trong khoảng thời gian này, tất cả tương lai tươi sáng của giới toán học Lorrain đều tan thành bọt nước.
Nếu như bởi vì chuyện này Thần rời bỏ Lorrain, ngược lại đến giúp Gaya hoặc những quốc gia khác, xem như nghiền Valter thành tro cũng không thể tiêu trừ hối hận trong lòng của học giả toán học Lorrain. Đến lúc đó, Calvin chính là tội nhân của giới toán học.
Calvin không muốn làm tội nhân của giới toán học, cũng tuyệt đối không thể nhìn chuyện này xảy ra. Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu để khôi phục bình tĩnh, sau đó đi về phía đoàn người thuế vụ quan, cũng là phó hội trưởng Cesar của hiệp hội Toán Học vương quốc Lorrain.
"Phó hội trưởng Cesar, xin ngài theo ta một chút, ta có một chuyện rất quan trọng phải nói cho ngài."
"Thành chủ Ouston, xin ngài chờ một lát." Calvin là phân hội trưởng của thành Yapool, mặc dù cấp bậc của hắn thấp hơn một cấp, nhưng Cesar cũng không thể lạnh nhạt. Dù sao, ở hiệp hội Toán Học, Calvin là người duy nhất từng tiếp xúc với Thần.
Hai người đi tới một bên, hắn nhìn về phía Calvin, hỏi: "Ngài nói chuyện quan trọng là gì?" Calvin nhìn hắn, nói: "Ngài Cesar cho rằng chuyện tham nhũng tiền thuế của thành Yapool là do thành chủ Ouston gây ra sao?"
Cesar nhìn hắn một cái, nói: "Ngài hẳn là muốn nói đến Valter đi. Mặc dù nguồn gốc của vấn đề bắt nguồn từ Valter, nhưng Ouston làm thành chủ, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. . ." "Ta biết, Valter là bạn của ngài." Calvin nhìn hắn, nói: "Nhưng Valter đã không thích hợp với chức tài vụ đại thần của thành Yapool."
Cesar nhíu mày, nói: "Ngài Calvin, chuyện này không phải do ngài quyết định." "Nhưng đây là ý của Thần." Calvin bình tĩnh lên tiếng: "Thần nói, không hy vọng thấy kẻ này ở thành Yapool nữa. Ta nghĩ, ngài hẳn chưa quên lời của hội trưởng?" "Thần?" Sắc mặt của Cesar đại biến, hắn hỏi: "Ý của ngài là. . ."
Calvin khẽ gật đầu, đáp: "Ta nghĩ ngài hẳn phải biết làm như thế nào." Cesar đương nhiên biết.
Đầu tiên hắn là một học giả toán học, suốt đời tận sức nghiên cứu toán học. Thứ yếu mới là thuế vụ quan của vương quốc, tất cả vinh dự hắn có, bao gồm cả chức thuế vụ quan đều do thân phận học giả toán học mang đến. Là học giả toán học, hắn và Calvin có chung tín ngưỡng.
Tín ngưỡng của học giả toán học thành Yapool là Thần Toán Học Trần Lạc.
Cesar làm thuế vụ quan của vương quốc, có thể trực tiếp bắt quan viên từ thành chủ trở xuống mang về Vương Đô xét xử. Nhất cử nhất động của hắn đều bị mọi người chú ý. Phần lớn những người ở đây đều thấy Cesar rời đi cùng Calvin, cũng thấy sắc mặt biến hóa của Cesar.
Đây là lần đầu tiên từ khi hắn bước vào phủ thành chủ có sắc mặt khó coi như vậy. Điều này khiến không ít người ở phủ thành chủ lập tức trở nên hồi hộp."Sao vậy, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được chứng cớ gì?" "Lần này thành chủ Ouston nguy hiểm rồi."
"Đáng chết, làm cách nào Valter mua chuộc được thuế vụ quan!" . . .
Valter thoải mái ngồi phịch ở trên ghế, hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt. Ở Vương Đô có rất nhiều người hắn không đắc tội nổi, nhưng ở thành Yapool xa xôi, một tên thành chủ nho nhỏ cũng nghĩ cưỡi trên đầu của hắn. . . , đây chính là kết cục của kẻ như vậy.
Nhưng mà sau một khắc, cử động của thuế vụ quan Cesar đều nằm ngoài dự đoán của mọi người, bao gồm cả Valter. Cesar chỉ thẳng vào Valter, nói: "Bắt lấy tài vụ đại thần Valter, mang đi!" Gần như trong chớp mắt, Valter lập tức bị hai tên Ma Pháp sư cao cấp khống chế.
Valter sửng sốt một chút, lập tức nói: "Cesar, ngươi điên rồi sao, ngươi không bắt Ouston, bắt ta làm gì?"
"Chặn miệng của hắn lại." Cesar nói với một tên Ma Pháp sư cao cấp, sau đó nhanh chân đi đến bên cạnh Ouston."Thành chủ Ouston, chúng ta đã nắm giữ chứng cứ Valter ngầm tham ô tiền thuế của vương quốc. Hôm nay chúng ta làm ảnh hưởng tới buổi tiệc sinh nhật của phu nhân Kravis, gây phiền phức cho ngài. Ngày mai Cesar nhất định tự mình tới cửa xin lỗi. . ."
Nói xong, hắn lập tức xoay người, đối với mấy người bên cạnh phất tay."Chúng ta đi. . ." Gần như trong chớp nhoáng, Valter và bọn người Cesar liền biến mất, tốc độ rời khỏi của bọn họ còn nhanh hơn lúc đến đây. Sau khi bọn họ rời đi, bầu không khí trong sân lập tức rơi vào im lặng dài dằng dẵng.
Thuế vụ quan đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Bọn họ rõ ràng là đến gây phiền phức cho thành chủ, thế mà lại bắt đi tài vụ đại thần. Thái độ và hành vi trước và sau của thuế vụ quan thay đổi chóng mặt để cho người ta căn bản không kịp phản ứng. . .
Ngay cả bản thân Ouston cũng lộ ra vẻ kinh ngạc đến cực độ. Chỉ có Anna Kravis nhìn thoáng qua phương hướng lần thứ hai Trần Lạc biến mất như có điều suy nghĩ. Ở phía sau vườn hoa, đám người Isabella đang lo lắng đi tới đi lui. Lúc thấy Trần Lạc bước vào, Isabella vội vàng đi đến."Blair, thế nào?"
"Xong rồi." Trần Lạc giang tay ra."Tài vụ đại thần bị thuế vụ quan bắt đi, đại khái lần này chức tài vụ đại thần của thành Yapool sẽ có người khác đến thay. . ." Isabella giật mình tại chỗ, nàng lẩm bẩm: "Blair, cậu không phải đang lừa tớ chứ?" Trần Lạc im lặng nói: "Tớ lừa cậu làm gì?"
Rolla nói một cách khó tin: "Vì sao Thuế vụ quan lại muốn bắt tài vụ đại thần, bọn họ không phải là bạn bè hả?" Trần Lạc nhìn nàng một cái, nói: "Có thể do người bạn của tớ còn lợi hại hơn thuế vụ quan một chút xíu. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận