Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 115:
Lâm Dư Dư:" Không, không, tôi không cảm thấy lâu. Ngược lại, tôi cảm thấy nên lâu một chút sẽ tốt hơn." Cô phát hiện Ôn Sùng là một người cực kỳ nghiêm túc, cùng anh ta nói chuyện trong một thời gian thì anh ấy sẽ nhìn chằm chằm vào mình đã thế còn thêm thái độ cùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
Ôn Sùng nhướng mày, đôi mắt hiện lên vài phần bất ngờ, không giống vẻ nghiêm nghị hồi nấy. Thực tế, Ôn Sùng cũng có chút tò mò vì sao cô gái này lại nói ra những lời anh ấy không ngờ tới.
Ôn Hiền không nhịn được hỏi:" Bác sĩ Lâm, cô giỡn đó hả?"
Lâm Dư Dư trêu đùa nói:" Không có giỡn, tôi nghiêm túc đó. Bơi vì Ôn tiên sinh không có giải quyết chuyện đó cũng thể hiện là tôi vẫn tiếp tục làm việc, mỗi tháng 20 đồng tiền lương, với thẻ có hai ký thịt cùng một cân đường, công việc như vậy tôi kiếm đâu ra đây. ?"
Ôn Hiền nghe xong nói:" Bác sĩ Lâm vui tính thật."
Khóe miệng Ôn Sùng giật giật, nhưng lại cố gắng ép xuống:" Không nghĩ tới tính cách bác sĩ Lâm lại hài hước như vậy, nếu bác sĩ Lâm đã nghĩ như vậy thì tôi cũng an tâm. Đối với yêu cầu của bác sĩ Lâm thì tôi không có ý kiến nhưng tôi có một điều kiện, sau này mỗi tháng bác sĩ Lâm có thể gọi điện thoại cho tôi một lần nói về tình trạng của Ôn Lễ cho tôi được không?"
Lâm Dư Dư:" Không thành vấn đề, gọi cho anh có an toàn không?"
Ôn Sùng:" Chuyện này cô an tâm, gọi điện thoại nhà cho tôi, không có người nào có thể giở trò trong nhà của tôi."
Lâm Dư Dư suy nghĩ một lát:" Anh cho tôi địa chỉ đi, một hồi tôi sẽ gửi hình Ôn Lễ cho anh, sau khi trở về tôi sẽ dẫn Ôn Lễ đi chụp hình. Tôi nghĩ anh không thấy Ôn Lễ hai năm nay rồi chắc hẳn cũng rất nhớ thằng bé." Ôn Hiền vừa nghe, sao mình không nghĩ tới chuyện này? Quả nhiên là nữ chu đáo hơn.
Ôn Sùng vốn đặt tay trên đùi nghe tới đây thì nắm chặt tay lại, giọng nói trầm ổn có lẫn lộn một chút cảm xúc:" Cảm ơn cô, bác sĩ Lâm." Cảm xúc dao động khiến giọng nói của anh áy càng trầm xuống.
Lâm Dư Dư:" Không cần khách sáo."
Tiếp theo, bọn họ nói thêm một ít chuyện rồi Ôn Hiền dẫn Ôn Sùng ra phòng. Một lúc sau, Ôn Hiền quay lại đưa một phong bì cho Lâm Dư Dư:" Đây là tiền lương cùng với phiếu, có phiếu vải, phiếu giày, ... Anh Sùng nói cô cũng hiếm khi qua đây nên ngày mai cô có thể đi dạo một chút rồi mua vài món đồ."
"Cảm ơn vị Ôn tiên sinh kia, Ôn tiên sinh cũng thật có lòng." Lâm Dư Dư nhận phong bì.
Ôn Hiền cười một tiếng rồi đuổi theo Ôn Sùng.
Ôn Hiền tiễn Ôn Sùng tới dưới lầu nói:" Anh Sùng, qua mấy ngày nữa em quay về mà anh lại muốn đối phó Dương gia chắc chắn cần người."
Ôn Sùng thận trọng nói:" Không cần, nếu em trở lại thì Dương gia sẽ chú ý tới, bọn họ sẽ hoài nghi anh đã tìm được Ôn Lễ, dù sao bọn họ cũng không tin chuyện anh sẽ buông tha việc đi tìm Ôn Lễ. Người của anh đủ, em không cần lo."
Ôn Hiền:" Vậy em đi đâu?"
Ôn Sùng:" Em cứ cưới vợ rồi an cư lạc nghiệp, chú Trọng mới có thể an tâm."
Ôn Hiền vội nói:" Thôi anh, em thích tự do, ai mà thích bị con gái quản, em nghĩ tới còn sợ đây này. Hơn nữa anh lại lớn hơn em, ba em hi vọng anh cưới vợ rồi an cư lạc nghiệp mới đúng chứ. Nhưng mà dạng người phụ nữ nào mới có thể được anh Sùng để ý đây?"
Ôn Sùng lắc đầu nói:" Em cảm thấy bác sĩ Lâm thế nào?"
Ôn Hiền sợ hết hồn:" Anh Sùng, anh vừa ý bác sĩ Lâm à? Bác sĩ Lâm không tê nhưng là... Nhưng mà em không tưởng tượng được hai người..."
Ôn Sùng vỗ vai anh ấy:"Anh nghe em nói về bác sĩ Lâm thì mới biết cùng với báo cáo của cấp dưới thì cũng biết bác sĩ Lâm, hơn nữa hôm nay tiếp xúc với cô ấy thì cảm giác anh gặp 3 người bác sĩ Lâm."
Ôn Hiền vừa nghe xong cả người trở nên nghiêm túc hẳn:" Bác sĩ Lâm có vấn đề?"
Ôn Sùng:" Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ có thể nói tích cách thay đổi đột ngột. Cấp dưới đưa ra báo cáo thì thấy bác sĩ Lâm là người hướng nội, chăm chỉ, yên tĩnh nhưng là cô gái hiếu thảo. Bác sĩ Lâm qua lời nói của em là người hiếu học, lễ phép, can đảm, mà hôm nay anh nhìn thấy ... Một loại cảm giác không tả được về bác sĩ Lâm. Cảm giác như là ...' Không giống vẻ ngoài cho lắm, làm cho người khác có cảm giác tò mò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận