Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 145:
"Tớ... Chính là... Cái kia... , trường học của đại đội đã sắp xếp xong, tháng 9 năm nay các học sinh bậc tiểu học liền có thể bắt đầu nhập học, tớ... Tớ đã báo danh tham gia kỳ khảo hạch làm giáo viên tiểu học."
Lâm Dư Dư: "Phải không? Vậy khá tốt, làm thầy cô giáo cũng nhẹ nhàng hơn xuống ruộng trồng trọt, hy vọng cậu có thể thông qua kỳ thi, tớ đây liền trước tiên chúc cậu thông qua kỳ thi."
Không biết như thế nào, hiện tại Lâm Yến vừa nghe đến hai chữ nhẹ nhàng, liền sẽ nhớ tới đề tài lúc trước, cô cảm thấy hiện tại Lâm Dư Dư nhắc đến việc làm giáo viên sẽ nhẹ nhàng hơn, hình như là cố ý chặn miệng cô vậy.'Cảm ơn. Nhưng mà... Còn phải thông qua cuộc thi, các thanh niên trí thức đều báo danh, mọi người đều muốn tham gia cuộc thi này, tớ cũng không biết kết quả sẽ như thế nào."
Lâm Dư Dư: "Cậu thông minh như vậy, nhất định là có thể, tớ tin tưởng câu."
Lâm Yến: "..." Cô ngay cả bản thân mình còn không tin tưởng được. Đại đội trưởng đã nói, cuộc thi này chia làm hai phần, một là thanh niên trí thức chấm điểm cho thanh niên trí thức, mặt khác sẽ do đại đội trưởng, thư ký, kế toán, Lâm Dư Dư, bốn người họ sẽ chấm điểm cho thanh niên trí thức, cũng chính là cán bộ của đại đội chấm điểm cho thanh niên trí thức. Lâm Dư Dư là bác sĩ của đội sản xuất, cũng đã chuyển hộ khẩu về đây, cho nên cô cũng được xem như là một trong các vị cán bộ của đại đội.
Vốn dĩ hôm nay cô tới tìm Lâm Dư Dư, là muốn nhờ cô nói vài lời hay trước mặt các vị thôn khác, nhưng hiện tại, trải qua chuyện vừa rồi, những câu nói này cô đã cũng không thốt nên lời.
Lâm Dư Dư thấy cô lại im lặng, cô cũng không nghĩ tiếp tục ở chỗ này cho muỗi chích: "Yến Tử? Cậu còn có việc khác không? Nếu không thì tớ đi về trước."
Lâm Yến: "A? Không có, vậy cậu trở về đi, tớ cũng trở về thôi." Lâm Dư Dư: "Ừ, cậu cố lên."
Trên đường vê hai người đều thực an tĩnh, tới nửa đường liền tách ra, bởi vì nhà của Phạm Hồng Hoa không cùng phía với nhà họ Lý. Trên đường trở về, đi được vài bước, Lâm Dư Dư nghe được Phạm Quốc Đống đi hướng về phía núi kia, cô nghĩ ngày mai muốn uống canh thịt, vì thế cũng theo lên núi, muốn đi bắt gà rừng.
Kết quả: "Đàm Thanh... Đàm Thanh anh tới rồi..."
Lâm Dư Dư ngạc nhiên, người Phạm Quốc Đống gọi chính là Đàm Thanh? Kỳ thật khoảng cách giữa Phạm Quốc Đống cùng Lâm Dư Dư cũng không xa, nhưng bởi vì có nhiều chỗ rẽ, cho nên Lâm Dư Dư vừa lúc bị cây cối che chắn, vậy nên Phạm Quốc Đống không nhìn thấy cô. Hơn nữa, tuy lúc trước dị năng của Lâm Dư Dư ở bậc sơ cấp, cũng không có biện pháp thăng cấp, nhưng thính lực của dị năng giả tốt hơn người bình thường. Cô xuyên đến đây hai tháng, linh hồn cùng thân thể đã hoàn toàn dung hợp nhau, thân thể này đã có được sức mạnh của dị năng giả.
Phạm Quốc Đống gọi Đàm Thanh làm cái gì? Đàm Thanh không phải đang có mập mờ với Phạm Cường sao? Làm nữ phụ của nguyên tác, Phạm Cường được xem là một trong những người ủng hộ số một của Đàm Thanh a. Giống như nữ chủ có người ủng hộ, nữ phụ đương nhiên cũng có.
Đàm Thanh: "Chán ghét, sao bây giờ anh mới đến, em đều đợi hồi lâu, anh xem, trên tay em đều là dấu muỗi chích."
Lâm Dư Dư nghe xong, nổi hết cả da gà. Này, Đàm Thanh cùng Phạm Quốc Đống sao lại ở bên nhau rồi? Làm cô còn tưởng Phạm Quốc Đống đã thay đổi, hiện tại là chuyện như thế nào? Còn có Đàm Thanh, cùng Phạm Cường chia tay rồi sao?
Lâm Dư Dư không thèm quan tâm chuyện của bọn họ. Cô xoay người đổi hướng đi, nhưng mới đi vài bước, lại nghe được Đàm Thanh nói: "E. đã viết thư cho người nhà, bọn họ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, anh ự định khi nào cưới em a?"
Phạm Quốc Đống: "Thật sự? Em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?"
Đàm Thanh: "Em mới không muốn gả cho anh đâu, nhưng mà ba mẹ em nói, anh là một người tốt, là người nỗ lực, có chí tiến thủ, cho nên muốn em gả cho anh đâu. Ba mẹ em còn chưa gặp qua anh, liền thiên vị anh, thật là tức chết em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận