Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 270:
Ôn Sùng một chút cũng không vội, ngữ khí của anh không vội không chậm: "Tôi không thể đại diện quốc gia, nhưng hành vi của người dân ảnh hưởng đến chính sách của quốc gia, đó là người dân không đúng rồi. Bây giờ quốc gia gọi các phần tử trí thức trở về, đem tài sản của bọn họ trả lại cho bọn họ, nhưng các người lại không dọn đi, đây chính là làm trái với chính sách quốc gia, xin hỏi, nếu không phải các người phản đối chính sách của quốc gia, vậy vì sao lại muốn chiếm tài sản của người khác? Tôi nghĩ, một người dân ưu tú, một con cháu của công nhân ưu tú, sẽ không làm ra loại chuyện này. Nếu có người làm loại chuyện này, như vậy đơn vị cũng thể không thông báo tuyển dụng loại người này, anh nói xem?"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Anh..." Anh ta sao lại không nghe ra người này đang uy hiếp mình.
Ôn Sùng bình tĩnh nhìn biểu tình phẫn nộ của anh ta, đáy mắt sắc bén chợt lóe lên. Lâm Dư Dư không nhìn thấy, nhưng người đàn ông trẻ tuổi lại thấy được: "Tìm một công việc ổn định ở thủ đô không dễ, đặc biệt là vợ chồng công nhân viên như hai người, nếu hai người muốn cho con cái một tương lai tốt đẹp, như vậy ngay từ đầu, phải tạo hình tượng tốt, nếu không có năng lực cho con cái một tương lai tốt đẹp, các người hối hận cũng không kịp. Có lẽ không lâu nữa, đối với loại người có hành vi chiếm nhà người khác, quốc gia sẽ thanh trừ"
Người đàn ông trẻ tuổi: "Tôi không hiểu ý của anh, dù sao chúng tôi cũng không dọn đi." Nói xong liền chạy vào.
Ôn Sùng nhướng mày: "Em nói xem anh ta sẽ chuyển nhà không?"
Lâm Dư Dư: "Tôi muốn biết chính là, trong mấy ngày anh ta sẽ dọn đi."
Ôn Sùng: "Chuyện bác sĩ Lâm suy nghĩ mãi không giống với người khác, nhưng cố tình chúng ta lại giống nhau."
Lâm Dư Dư: “Anh thật kiêu ngạo." Ôn Sùng: "Không, con người tôi từ trước đến giờ vẫn tương đối thành thật."
Hai mặt Lâm Dư Dư trợn trắng: "Giống như Hồng tiên sinh, chắc không ít người đi? Hơn nữa loại chuyện này, quốc gia cũng không quản đi?"
Ôn Sùng: "Đúng vậy, loại chuyện này quốc gia sẽ không quản, nhưng tổ dân phố địa phương có thể quản. Giống hai hộ này, có thể kiêu ngạo vậy, hẳn là do công tác của hai vợ chồng, so sánh giữa công việc và nhà, đương nhiên công việc quan trọng hơn."
Lâm Dư Dư: "Vậy nếu bọn họ vẫn không dọn đi?"
Ôn Sùng: "Hai tháng nữa, tôi sẽ tìm người, đem đồ của bọn họ ném ra ngoài."
Lâm Dư Dư: "A? Hình tượng của anh như vậy sẽ không tốt lắm đâu?"
Ôn Sùng: "Sao có thể? Chuyện này đâu liên quan tới tôi? Tôi chỉ là đem nhà bán cho người khác, chủ hộ muốn làm thế nào, thì sao tôi có thể can thiệp?"
Lâm Dư Dư: "Tuy rằng nói người lành bị người khinh, nhưng vẫn có người ăn mềm sợ ngạnh."
Ôn Sùng: "Cho nên em càm thấy đề nghị này của tôi thế nào?"
Bác sĩ Lâm: "Tôi quá thích đề nghị của anh, Ôn tiên sinh."
Ôn Sùng cười nhẹ, ở trước mặt cô, anh có thể bày ra bộ dạng chân thật nhất của mình, như anh dự đoán cô không cảm thấy phản cảm.
Người đàn ông trẻ tuổi trở lại văn phòng, anh ta nhíu mày. Vừa rồi người đàn ông kia nói, khiến anh ta rất để ý. Hồng Vĩ Phát đã tới rất nhiều lần, bọn họ đều không thèm để ý, hơn nữa mỗi lần Hồng Vĩ Phát tới, bọn họ đều để bà lão giải quyết, bà lão lăn khóc trên mặt đất, mắng nhiếc, khiến Hồng Vĩ Phát không biết làm thế nào. Hơn nữa Hồng Vĩ Phát cũng báo cảnh sát, nhưng bọn họ nhất quyết không dọn đi, cuối cùng cảnh sát cũng không có cách nào.
Nói trắng ra là, bọn họ chính là ỷ vào Hồng Vĩ Phát chỉ là một ông già bình thường mà thôi, nói khó nghe một chút, chẳn làm gì được ai. Nhưng anh ta không nghĩ rằng Hồng Vĩ Phát sẽ đem nhà bán cho Ôn Sùng, mà Ôn Sùng lại dám mua loại nhà như thế này.
Người đàn ông trẻ tuổi bực bội ngồi trên ghế, anh ta có mắt, vừa thấy liền biết Ôn Sùng không phải là người dễ nói chuyện, khác với Hồng Vĩ Phát.
"Suy nghĩ cái gì vậy?" Lúc này, một người đồng nghiệp vỗ vãi người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi: "Không, không có."
Đồng nghiệp: "Xem báo sao? Xem xong đưa tôi xem một chút."
Người đàn ông trẻ tuổi đưa báo cho đồng nghiệp, chỉ là, nhìn thấy báo anh ta đột nhiên nghĩ tới, anh ta nghĩ sao cái tên kia lại nghe quen tai như vậy, giống như đã nghe được ở đâu rồi. Thật ra không chỉ là đã nghe qua, mà người tên Ôn Sùng này anh ta đã từng gặp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận