Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 267:

Chương 267:Chương 267:
Nhưng hôm nay Lâm Dư Dư không bắt thằng bé đi ngủ. Đứa nhỏ lần đầu tiên xem TY, bởi vì thích thú, cho nên xem nhiều một chút cũng không sao, đồng thời, cũng khiến thằng bé thoải mái hơn một chút. Hôm nay là ngày đầu tiên, nhưng sau này không thể mỗi ngày đều như thế được.
Lâm Dư Dư lên lầu, quay đầu nhìn thấy cha Ôn và mẹ Ôn còn đang ngồi cùng Ôn lễ, cô nhớ tới cha mẹ của mình, bọn họ cũng thường xuyên ngồi xem TV với Ôn Lễ ở phòng khách. Nhưng chuyện đó lại dường như đã rất xa rồi.
Lâm Dư Dư rất ít khi nhớ tới cha mẹ của mình, hai năm mạt thế, cô dường như đã chết lặng, cũng đã không còn quá đau lòng, nếu không, cô sẽ không mất đi hy vọng với cuộc sống này, Ôn Lễ, Lưu Á Cầm, Lý Thu Hồng, đều là những người mà cô muốn chăm sóc. Loại trách nhiệm này đối với cô, là ấm áp, là vui mừng.
Lâm Dư Dư ở cùng phòng với Ôn Sùng, bởi vì hôm nay hai người đã kết hôn, cho nên không chia phòng, nếu không sẽ khiến cha Ôn và mẹ Ôn hiểu lầm. Hơn nữa đã kết hôn, Lâm Dư Dư cũng không muốn ra vẻ muốn chia phòng ở.
Nói thêm câu nữa lại cảm thấy thẹn, phụ nữ đến tuổi này, lại đã trải qua hai đời, với chuyện này sao có thể không tò mò?
Lâm Dư Dư trước tiên gõ cửa phòng.
"Mời vào." Trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp của Ôn Sùng, còn có một chút khẩn trương và chờ mong mà Lâm Dư Dư không nghe ra. Giống như cô, nam nhân 30 tuổi, so với Lâm Dư Dư càng tò mò về chuyện này hơn.
Lâm Dư Dư mở cửa đi vào, Ôn Sùng đã nằm trên giường, trong tay anh còn cầm một quyển sách. Nhìn thấy Lâm Dư Dư bước vào, anh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô, nhìn như vậy giống như không có ý tốt.
Trong một giây Lâm Dư Dư như muộn chạy khỏi căn phòng này, cảm thấy chuyện này không có lợi với cô. Nhưng lại nghĩ, chuyện anh tình tôi nguyện này nếu nói không có lợi lại quá ra vẻ,'Nhìn cái gì? Cười cái gì?", lúc người đàn ông này nhìn cô, ánh mắt kia như muốn người ta trâm luôn xúc động.
Quả nhiên, 30 tuổi, là lúc nam nhân có mị lực nhất.
Ôn Sùng: "Nhìn em."
Lâm Dư Dư: "Tôi đi tắm." Cô ngồi xổm xuống, từ hành lý lấy ra một bộ quần áo đi tắm, áo ngủ của cô màu trắng có đai đeo, quần ngủ giữ nhiệt màu trắng.
Trong phòng Ôn Sùng có phòng tắm, rất tiện để tắm rửa. Chờ cô tắm xong, trên người mang theo hơi ấm và mùi hương, khiến Ôn Sùng trong nháy mắt đã không chịu nổi kích thích.
Bác sĩ Lâm tuy rằng cao gây, nhìn qua rất gây, nhưng thực ra dáng người lại rất đẹp. Hai chân trắng nõn lại dài, chiếc quần ngủ màu trắng dài đến đùi, vừa vặn ôm lấy cái mông cao vểnh, vòng eo mảnh khảnh bị đai đeo che lại, tuy rằng không nhìn được, nhưng từ dáng người của cô có thể tưởng tượng ra. Bởi vì trẻ tuổi, cho nên muốn mặc đai đeo, bộ ngực cũng vểnh cao.
Lâm Dư Dư đi đến mép giường: "Dịch sang bên kia một chút."
Ôn Sùng cảm thấy hôm nay thật sự muốn ngủ: "A." Anh dịch sang bên phải một chút. Đến lúc này, anh mới thật sự nhận thức được, vợ anh đúng là một đóa hoa, hơn nữa lúc đóa hoa này nở, lại thực sự thấy được màu đỏ.
Thời tiết tháng 10 không nóng không lạnh, trên giường có một cái chăn mỏng, chăn rất lớp, đắp được hai người. Lúc Lâm Dư Dư tới nhà họ Ôn cũng đã chuẩn bị tâm lý tốt, cô cùng với Ôn Sùng tuy dựa vào những thứ khác àm quyết định kết hôn, nhưng cũng không phải kết hôn giả. Lúc vừa tắm xong ra, cô cũng lại chuẩn bị lần nữa, cho nên cho dù bây giờ có chút lo lắng, nhưng cô vẫn biểu hiện là rất hào phóng.
Cô trước tiên mở chăn lên giường, nhanh chóng chui vào trong chăn, động tác một lần hoàn thành. Ôn Sùng: "... Em nằm dịch lại đây một chút, ngủ ở gần méo ngoài như vậy nhỡ ngã xuống phải làm sao?"
Tim Lâm Dư Dư đập thình thịch, nằm dịch vào bên trong.
Ôn Sùng thấy cô đưa lưng về phía mình, trư đầu, cả người đều giấu trong chăn, anh không khỏi cười ra tiếng, hóa ra bác sĩ Lâm cũng sợ. Anh duỗõi tay, có chút đùa dai mà sờ lên cổ cô: "Bác sĩ Lâm, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc."
Toàn thân Lâm Dư Dư cứng đờ, sau đó xoay người nhìn anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận