Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 46:
Lâm Dư Dư: "Đại đội trưởng, ôi thật sự biết y thuật, hôm đó tới tìm ngài tôi cũng từng nói tôi hiểu dược liệu mà, vậy nên mới biết phổi mình có chút vấn đề, mới muốn đi khám. Hơn nữa, hôm qua thím Lý uống thuốc của tôi cũng đã phục hồi không ít, không tin ngài có thể đi hỏi thử."
Đại đội trưởng lường trước được Lâm Dư Dư không dám nói dối, dù sao khám bệnh đâu phải chuyện nhỏ, gian dối sẽ bị mời lên đồn công an, cho nên ông cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy Lâm Dư Dư nói không chừng lại thật sự biết mấy thứ này."Đi, tôi cùng cô đi thăm Lý Thu Hồng." Hơn nữa, ông cũng có tính toán khác trong lòng.
Vợ đại đội trưởng: "Tôi cũng đi."
Trên đường tới nhà Lý Thu Hồng, Lâm Dư Dư nói: "Đại đội trưởng, hôm nay tôi tới tìm ngài là có ba việc muốn nói với ngài."
Đại đội trưởng: "Cô cũng nhiều chuyện ghê, không phải sức khỏe vẫn chưa tốt sao? Lại xảy ra chuyện gì rồi?"
Lâm Dư Dư cười cười: "Thì chẳng phải tôi đã soạn xong bản thảo rồi sao? Chính là bản thảo về chuyện của Phạm Quốc Đống đó, tôi muốn mang bản thảo đến tòa soạn báo trên huyện xem có thể đưa tin về thôn Phạm gia chúng ta không nên cần mượn xe bò."
Đại đội trưởng vừa nghe liền dừng động tác hút thuốc: "A, đây đúng là chuyện quan trọng." Nếu thôn Phạm Oa gia được đăng báo khen ngợi trong thời gian ông đang làm đại đội trưởng đội sản xuất thì nhiệm vụ của người làm đại đội trưởng như ông cũng coi như hoàn thành. Nói khoa trương một chút chính là có chết cũng mãn nguyện.
Lâm Dư Dư yên lặng chờ ông nói tiếp.
Đại đội trưởng: "Lát tôi bảo Phạm A Ngưu đưa cô đi, đúng rồi, còn có hai việc nữa là gì?"
Lâm Dư Dư: "Chuyện thứ hai là tôi muốn dọn ra khỏi chỗ ở của thanh niên trí thức, có thể do tính cách tôi không được tốt, sống cùng Trần Kiều trong ký túc xá một thời gian vân không hòa hợp được. Nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ không làm ngài khó xử, tôi cũng sẽ giống Lâm Yến, tự bàn bạc với thôn dân để tìm chỗ ở."
Đại đội trưởng vốn cũng cảm thấy phiền phức, thanh niên trí thức thật sự quá phiền toái, nhưng nghe Lâm Dư Dư nhắc tới Lâm Yến, Lâm Yến có thể dọn đi được, chẳng lẽ Lâm Dư Dư lại không thể? Ông không nói gì, lại cẩn thận nhớ lại, lúc Lâm Yến dọn đi nói gì nhỉ? Cũng nói mình và Trần Kiều tính cách không hợp. Chuyện tới nước này, Lâm Yến và Trân Kiều bất hòa, Lâm Dư Dư cũng không hợp với Trần Kiều, vậy chắc chắn vấn đề nằm ở Trần Kiều.
Chẳng lẽ hai người liền mà không ai hợp tính Trần Kiều?
Hơn nữa, mọi người đều biết Lâm Dư Dư ra sao, làm việc chăm chỉ, là cô gái tốt.
Như vậy, khẳng định là Trần Kiều có vấn đề.
Cái cô Trần Kiều này, phải cho cô ta biết đây là đâu, ai mới là chủ, nếu không sau này lại có thêm một nhóm thanh niên trí thức, lại tiếp tục làm loạn cho không có một ngày yên ổn. Đại đội trưởng rung rung cái tẩu, trong lòng suy nghĩ chút chuyện.
Lâm Dư Dư thấy đại đội trưởng không nói gì, nhẹ giọng hỏi: " Đại đội trưởng ngài thấy thế nào?"
Đại đội trưởng thấy cô nói nhỏ còn tưởng dọa cô sợ rồi: "Được thôi, cô cứ tìm chỗ ở cho tốt. Tìm được nơi phù hợp rồi thì đừng kiếm chuyện nghe chưa." Ý ông là, tìm được chỗ ở rồi cũng đừng có để lòi ra chuyện quan hệ nam nữ gì đó. Hiện tại bên trên đang thắt chặt mấy chuyện này, ông vẫn còn muốn tiếp tục giữ chức đại đội trưởng.
Lâm Dư Dư: "Ôi, ngài yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chú ý. Hơn nữa, tôi đã từng tuyên thệ với lãnh tụ vĩ đại, chỉ cân quốc gia không cho gọi thanh niên trí thức trở vê thành phố, tôi sẽ không kết hôn, tôi muốn ở lại, cống hiến suốt đời cho thôn Phạm gia."
Đại đội trưởng nhìn về phía Lâm Dư Dư, vẫn là cô thiếu nữ thanh tú, nhỏ gầy, mới mười sáu tuổi nhưng lại có chút bất cần. Mắt cô chói lọi rực rỡ, phảng phất như đang phát sáng. Nhìn qua, trông cô đã tự tin hơn nhiều so với vẻ e thẹn, hướng nội trước kia, thoạt nhìn phóng khoáng, sáng sủa hơn bao nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận