Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính
Chương 246:
Cái này là ở ác thì gặp ác.
Nhưng, ngay sau khi chuyện của Lâm Yến xảy ra ai sẽ là người đi đánh anh trai Phạm Lan Hoa? Lâm Dư cảm thấy, chỉ có thể là Tiền Liệt.
Nhưng đó cũng chỉ là cô nghĩ, cũng không có bằng chứng, chuyện này không liên quan đến cô, không có chứng cứ là đương nhiên. May mà một tháng sau, kinh nguyệt của Lâm Yến tới, cô ta cũng không có thai, đây mới là chuyện đáng mừng nhất.
Đối với Lâm Dư Dư, chuyện vui mừng nhất là đã xây xong phòng ở. Vốn dĩ dự tính toàn bộ ngôi nhà sẽ mất 500, không nghĩ tới chỉ cần mất 480 là đủ, tổng cộng có 9 phòng, dùng bằng toàn bộ lợi nhuận của xưởng rượu nho.
Đại đội trưởng: “Bây giờ đã xây xong nhà rồi, tiếp theo sẽ làm gì?”
Lâm Dư Dư: “Căn nhà này tổng cộng mất 480, định giá là 500, nhưng 500 này là có quy định, lúc thanh toán tiền sẽ lấy 500, nếu quá một năm sẽ mất hơn 10 đồng tiền lãi, quá hai năm sẽ mất hơn 20 đồng tiền lãi, mọi người muốn có phòng ở, nhưng đây không phải trách nhiệm của chúng ta, cho nên chúng ta cũng không có lý do gì kéo dài miễn phí phòng cho người khác ở.”
Mấy người đại đội trưởng nghe xong cũng không có ý kiến, bởi vì mấy phòng này thật sự rất đẹp, phòng lát gạch, lại còn màu trắng xanh, bên trong toàn đồ cao cấp. Cả căn phòng đều trát xi măng, còn có vườn rau. Phòng vệ sinh ở sân sau, giống như ở trong huyện.
Thật ra ban đầu, Lâm Dư Dư thiết kế phòng vệ sinh ở trong phòng, giống như ở hiện đại, nhưng đại đội trưởng và thư ký đều không đồng ý, bọn họ đều cho rằng để phòng vệ sinh ở trong phòng không được, chuyện này đối với tư tưởng của người niên đại này trước nay đều chưa có tiền lệ như vậy. Cho nên Lâm Dư Dư liền thiết kế nhà vệ sinh ở bên ngoài. Bên ngoài phòng của xưởng rượu có rất nhiều người vây quanh, mọi người đều nhìn. Nhìn thấy Lâm Dư Dư và đại đội trưởng đến, mọi người vội hỏi: “Bác sĩ Lâm, đại đội trưởng, mấy phòng này để làm gì a?”
Đại đội trưởng: “Mấy phòng này là để bán, đây là dùng tiên của đại đội chúng ta xây phòng ở, cho nên sau khi bán, tiền cũng là của đại đội.”
Tiền của vườn nho và xưởng rươu, cũng là của đại đội.
“Vậy một phòng sẽ bao nhiêu tiền?”
Đại đội trưởng: “500 một phòng.”
“Đắt như vậy?”
“Nơi này ai mua nổi?”
“Đúng vậy, quá đắt?”
Đại đội trưởng: “Sao lại đắt? Mấy người tự mình xây nhà còn không phải mất chừng ấy sao? Mấy người có thể sẽ dùng đến gạch và vôi sao?”
Lâm Dư Dư: “Chỗ này tổng cộng có 9 phòng, nếu người mua vượt qua 9 người, sẽ rút thăm. Mọi người trước tiên xem phòng, sau đó tìm đại đội trưởng đăng ký nếu muốn mua.”
Tới hôm sau, Lâm Dư Dư đến hỏi đại đội trưởng, có ai đăng ký, kết quả chỉ có 5 người.
Lâm Dư Dư: “Chỉ có 5 người? Ngoài tôi cà Chương Long còn có ai?” Lâm Dư Dư đương nhiên muốn mua, tuy rằng sống ở Lý gia rất thoải mái, nhưng cô thích có không gian riêng. Chương Long là làm theo Lâm Dư Dư, Lâm Dư Dư làm gì, cậu ta liền làm theo đó. Bản thân Chương Long có 200 đồng tiền tiết kiệm, tiền lương, đổi công điểm, hơn nữa tiền mấy năm nay Chương Nham gửi cho cậu ta, bởi vì giá phòng mà Lâm Dư Dư đề ra quá cao, cho nên cậu ta lại nói với Chương Nham muốn 500.
Chương Nham đối với con trai vẫn luôn yêu thương, con trai nhỏ xuống nông thôn, bây giờ muốn kết hôn, nếu mua nhà ở trong thành phố ông ta đương nhiên không mua nổi, nhưng nếu mua một căn phòng ở nông thôn cũng tâm 500 tệ, làm cha đương nhiên phải cho. Hơn nữa, ông ta biết phòng là do Lâm Dư Dư thiết kế, bản thân Lâm Dư Dư cũng mua, cho nên ông ta lại càng tin tưởng. Mấy năm nay, ông ta vẫn luôn cảm kích người con gái riêng của vợ này.
Người thứ ba trong danh sách là Trần Hà. Nhà Trân Hà đương nhiên có tiền, cô ta là giáo viên lại còn tới xưởng rượu làm, mấy năm nay tiền lương của Phạm Quốc Đồng tính ra cũng được mấy ngàn, cho nên nhà bọn họ không lo không mua nổi phòng. Đương nhiên, Tiên Cúc Phân không muốn con trai dọn đi, nhưng vốn dĩ đã phân nhà, hơn nữa Trần Hà vẫn luôn tôn trọng bà ta, hơn nữa nhà mới cũng rất tốt, lại cùng ở một thôn, nên bà ta cũng không phản đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận