Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 120:

Chương 120:Chương 120:
Lâm Dư Dư cười đùa: "Em không phải là người của sở y tế, cho dù bản thân muốn ăn cũng không thể ăn a? Cho nên liên lấy tới xin sư mẫu giúp em nấu một bữa, giữa trưa em lại đến ăn."
Trương sư mẫu bị cô nói cho dở khóc dở cười: "Em cũng thật lanh lợi, vậy giữa trưa em lại đây, sư mẫu nấu một nồi cơm tẻ cho em."
Lâm Dư Dư: "Dạ. Ở đây còn có một ít bánh quy và bánh kem, cho hai em làm đồ ăn vặt."
Trương sư mẫu: "Em a, sẽ chiều hư bọn nhóc mất." Trương sư mẫu không có từ chối bánh quy cùng bánh kem, nhưng cũng không biết nên trả lễ như thế nào.
Lâm Dư Dư cười cười.
"Sáng sớm liền nghe được hai người nói chuyện, có việc gì mà vui vẻ như vậy?" Trương Hoành Quốc đi vào phòng bếp.
Trương sư mẫu: "Còn không phải là tại Dư Dư sao, nào là thịt gà rồi bánh quy cùng bánh kem, anh xem con bé kìa, về sau đừng tặng đồ như vậy nữa."
Trương Hoành Quốc vừa nghe: "Sư mẫu của em nói rất đúng, bảo em xem nơi này như nhà của mình cũng không phải kêu em mang đồ tới, về sau mà còn như vậy, cũng đừng tới nữa."
Lâm Dư Dư: "Con gái về nhà mẹ đẻ cũng sẽ trở thành khách khứa mà thôi, còn không được lấy đồ trong nhà đi."
Trương Hoành Quốc nghe mà giận đến phì cười: "Ngươi đứa nhỏ này đều nghĩ tới gả chồng... Em mới 16 tuổi, còn sớm đâu." Ông phi thường không tán đồng chuyện con trai sớm cưới vợ, con gái sớm gả chồng này.
Ở trong mắt ông, nếu có thiên phú về học tập, vậy thì học tập vẫn là quan trọng nhất,'Dư Dư a, em rất có thiên phú về y học, cũng đừng để bạn trai chậm trễ việc học của em a."
Trương sư mẫu nghe được lời này, liền chặn lại nói: "Đi đi đi, Dư Dư, ngươi đừng nghe thầy của ngươi nói bậy, con gái nào có ai không phải lấy chồng."
Nói xong, bà liếc mắt nhìn Trương Hoành Quốc một cái,'Bất quá đâu, thây của em nói cũng có một chút đạo lý, tuy con gái phải lấy chồng, nhưng cũng không cần phải sớm như vậy. Hiện tại em xó thiên phú về y học, có thể hoãn lại một hai năm, làm cho bản thân trở nên càng ưu tú thêm một chút, một cô gái ưu tú có thể tìm được một người bạn trai, trăm phần trăm sẽ tốt hơn một cô gái không ưu tú, em nói có phải hay không?"
Trương Hoành Quốc: "Thầy chính là có ý này."
Sau bữa cơm sáng, Lâm Dư Dư và Trương Hoành Quốc cùng nhau đi sở y tế, bởi vì nhà họ Trương cách sở y tế rất gần. Trên đường đi, Trương Hoành Quốc lại mắc bệnh nghề nghiệp, một đường khảo sát Lâm Dư Dư về các tri thức đã học trong mấy ngày nay, cũng may Lâm Dư Dư không làm ông thất vọng.
Tới bệnh viện, sở trưởng gọi Trương Hoành Quốc đi rồi.
Văn phòng sở trưởng.
Trương Hoành Quốc: "Ngài nói cái gì? Trương Mân cũng muốn theo tôi học sao?"
Sở trưởng: "Đúng vậy, ngày hôm qua chủ nhiệm xã tới tìm tôi, hỏi tôi việc này, tôi vẫn chưa đồng ý, nhưng chủ nhiệm xã nói, Trương Mân phải về đại đội làm nhân viên y tế, học thêm kiến thức cũng là vì người của đại đội, hy vọng anh có thể châm chước một chút, con bé muốn học những tri thức hữu dụng. Tôi nghĩ, dù sao anh dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, cho nên...
Trương Hoành Quốc: "Đây không phải là vấn đề về dạy một người hay hai người, về chuyện sau khi tan tâm tôi còn bổ túc cho Lâm Dư Dư này ngài cũng biết, tôi sử dụng sách vở của thời tôi học ở đại học y để bổ túc cho Lâm Dư Dư, nội dung giảng dạy là ở bậc đại học. Vốn dĩ một tiếng cũng đã có hạn, hiện tại lại thêm Trương Mân sẽ làm chậm trễ thời gian tôi bổ túc cho Lâm Dư Dư. Hơn nữa, trình độ của Lâm Dư Dư và Trương Mân không giống nhau, tôi cũng không phải nói trình độ của Trương Mân không tốt mà là trình độ của Lâm Dư Dư quá cao, nếu Trương Mân học cùng con bé, sẽ làm chậm tiến trình dạy học của tôi, chẳng lẽ tôi phải vì Trương Mân mà thả chậm tốc độ giảng dạy sao? Vậy không phải là chậm trễ Lâm Dư Dư sao? Hơn nữa, không lý nào tôi lại vì Trương Mân mà chậm trễ Lâm Dư Dư cả, chúng ta ai cũng không có tư cách kéo chân sau của Lâm Dư Dư, có phải hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận