Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 116: Đổi Mặt

Màn xe cửa sổ đột nhiên nhấc lên, lộ ra khuôn mặt tú mỹ của thiếu nữ.
Úc Cẩn cùng Khương Trạm không khỏi đồng thời nhìn lại.

Trong lòng Úc Cẩn khó tránh khỏi bồn chồn: A Tự sẽ không phải trực tiếp cự tuyệt chứ?

Khương Trạm cũng đang thấp thỏm: Nếu Tứ muội không muốn Dư Thất ca đi theo, hắn nên làm thế nào mà không tổn hại mặt mũi mà bỏ rơi Dư Thất ca đây?

“Ta có chút hiếu kỳ, là ai đã cứu mẫu thân Lưu Thắng.”

Nghe Khương Tự nhắc đến chuyện này, Khương Trạm gật mạnh đầu: “Đúng nha, không biết vị hảo hán nào làm chuyện tốt? Nếu không có một cái chỉ tay của mẫu thân Lưu Thắng trước khi lâm chung, chỉ sợ Huyện úy cũng không hoài nghi đến Huyền Từ đâu.”

Úc Cẩn ở một bên chỉ cong môi cười.

Khương Tự nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, mỗi người có tâm tư riêng, trong nháy mắt đó ngược lại không ai để ý Khương Trạm nói cái gì.

Khương Tự ở trong nụ cười thản nhiên của thiếu niên nghiệm chứng được suy đoán kia, buông xuống màn xe.

Qua cơn mưa trời lại trong, màn cửa màu lụa mỏng theo gió bay lên, thỉnh thoảng đem tình hình bên trong toa xe lộ ra một góc.

Khương Trạm thấy muội muội không có phản đối, mừng rỡ giả bộ hồ đồ, nói đến trên người trụ trì của chùa Linh Vụ: “ Thoạt nhìn trụ trì của chùa Linh Vụ cũng là một vị cao tăng đắc đạo, chỉ là hơi hồ đồ một chút, nếu như sớm nhìn ra bản tính của Huyền Từ, làm sao lại hại mất hai mạng người đâu.”

“ Hồ đồ?” Khóe môi Úc Cẩn nhếch lên ý cười trào phúng, “Cao tăng sẽ không hồ đồ, hồ đồ không tính là cao tăng.”

Khương Trạm không phục: “Cũng không thể nói như vậy, ai mà không có lúc nhìn lầm. Để Huyền Từ làm bậy như thế, sau này chùa Linh Vụ liền xong rồi, nhưng mà ta thấy trụ trì chùa Linh Vụ đối với chuyện này nhìn rất thoáng, còn hứa hẹn ước thúc đệ tử tốt nữa——”

“ Khương Nhị đệ cảm thấy đối với loại chùa miếu hương dã này mà nói trọng yếu nhất chính là cái gì?”

Khương Trạm khẽ giật mình, thốt ra: “ Thanh danh nha, có thanh danh tốt thiện nam tín nữ khắp láng giềng gần xa mới có thể tới dâng hương, chùa miếu mới có tiền hương dầu......”

Mặc dù đề cập đến tiền hơi tục, nhưng hòa thượng cũng phải ăn cơm mà.

Úc Cẩn lắc đầu: “ Chùa miếu không có tiếng tăm gì xác thực cần thanh danh, mà đối với chùa Linh Vụ hiện tại, những cái này tất nhiên trọng yếu, nhưng mà mất đi cũng không quan trọng như thế nhân nghĩ.”

“ Vì sao?”

Trong xe, Khương Tự nghiêng tai lắng nghe.

Úc Thất thường xuyên có rất nhiều ngụy biện, lần này không biết sẽ nói cái gì lừa gạt nhị ca.

“ Gần hai mươi năm qua, chùa Linh Vụ đã tích lũy đầy đủ tài phú, có mảnh đất đai rộng lớn, dù mất đi thanh danh thì dựa vào mảnh đất này cũng đủ để cho những tăng nhân kia ăn mặc vô lo. Trụ trì chùa Linh Vụ bày tỏ thái độ với Huyện úy như vậy chẳng qua là thấy tốt liền thu thôi, dùng đệ tử bàng môn tà đạo chịu tội thay chùa Linh Vụ kiếm lấy một số lượng lớn tài phú, còn đổi được đệ tử hợp ý kế thừa y bát, còn có chuyện gì vẹn toàn đôi bên hơn chuyện này nữa đây?”

Khương Trạm nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, bĩu môi nói: “Dư Thất ca, huynh đem lòng người nghĩ đến quá xấu rồi đi?”

Khương Tự lại cong cong khóe môi.

Có một số lòng người, vĩnh viễn không biết sẽ xấu đến mức nào. Điểm này, ý nghĩ của nàng và Úc Thất ngược lại thống nhất.

Úc Cẩn cũng không tranh cãi, thản nhiên nói: “Xác thực chỉ là góc nhìn của mỗi người. Không biết tiếp theo các ngươi muốn đi đâu?”

Khương Trạm quay đầu hô với cửa sổ xe: “ Đúng nhỉ, Tứ muội, nghe thấy muội nói muốn đi dạo khắp nơi một chút, tiếp theo chúng ta đi đâu nha?”

Úc Cẩn suýt nữa té từ trên ngựa xuống.

Còn có thể như vậy?

“ Huyện Bảo Tuyền Bắc Hà thành.” Khương Tự cười nhẹ nhàng nói.

“ Huyện Bảo Tuyền Bắc Hà thành?” Khương Trạm kinh hãi, “Nơi này rất xa á, ta có vị bằng hữu chính là người ở đó.”

“ Bao xa?” Khương Tự vừa kinh vừa hỉ, không nghĩ tới Khương Trạm vậy mà đã nghe nói qua nơi này.

Không có cách nào, hình tượng không học vấn không nghề nghiệp của huynh trưởng sớm đã xâm nhập vào trong tâm rồi.

“ Kiểu gì cũng có hơn một trăm dặm, với tốc độ như vậy của chúng ta, phải đi hai ba ngày.” Khương Trạm có chút khó xử, “ Tứ muội, ta cảm thấy mấy huyện thành nhỏ kiểu này đều chẳng khác mấy, nếu không liền đi dạo ở phụ cận thôi.”

Khương Tự vô ý thức nhíu mày, chưa kịp tìm ra cái cớ, Khương Trạm đã thở dài: “ Thôi được rồi, Tứ muội đã muốn đi vậy thì đi thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi.”

“Đa tạ nhị ca.” Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp.

Úc Cẩn dùng khóe mắt liếc qua khinh bỉ Khương Trạm.

Nhanh như vậy đã đổi giọng, dám kiên trì lâu một chút sao?

Một đường vô sự, Bảo Tuyền huyện Bắc Hà thành đã sắp đến nơi.

Trên quan đạo chạy một cỗ xe ngựa thanh duy, không chút nào thu hút, hai thiếu niên sóng vai cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa lại liên tiếp hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.

Tiên y nộ mã *, tuổi nhỏ phong lưu, hai vị thiếu niên lang tuấn tú như thế muốn điệu thấp cũng không phải chuyện dễ dàng.

(* y phục đẹp đẽ, con ngựa bất kham)

Trong xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của A Man.

“ Sao vậy?” Úc Cẩn cùng Khương Trạm trăm miệng một lời hỏi.

Xe ngựa rất nhỏ gọn, trong toa xe lại bố trí rất thoải mái dễ chịu, giờ phút này A Man chăm chú che miệng, trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Khương Tự.

Khương Tự một tay cầm gương, một tay vẽ lông mày, sau khi phác hoạ ra một nét cuối cùng ánh mắt lưu chuyển trừng A Man một cái, thấp giọng trách mắng: “Ngạc nhiên cái gì?”

A Man hai mắt trợn thật to, đưa tay chỉ Khương Tự: Cô nương, ngài, ngài ——”

Vách xe bị gõ vang, truyền đến giọng quan thiết của Khương Trạm: “ Tứ muội, muội không sao chứ?”

Thiếu nữ thanh âm bình tĩnh: “Không có việc gì, đùa giỡn với A Man thôi.”

Úc Cẩn nắm chặt dây cương, môi mỏng khẽ mím, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa sổ xe.

Rất muốn nhìn xem A Tự làm sao, có điều nếu thật sự làm như vậy, sẽ bị đánh cho tàn phế đi?

Trong xe, Khương Tự miễn cưỡng dựa vào vách xe cười cười với A Man: “Thế nào?”

A Man cuối cùng cũng lấy lại sức, thân thể nghiêng về phía trước suýt nữa lại gần mặt Khương Tự: “ Cô nương, ngài làm sao làm được vậy nha?”

Khương Tự giơ gương lên, nhìn gương soi soi.

Trong gương thiếu nữ cười yếu ớt doanh doanh, khuôn mặt như vẽ, thiếu đi mấy phần tuyệt mỹ khiến người động dung, nhiều hơn vài phần thanh tú cùng hoạt bát của tiểu gia bích ngọc.

Người trong gương thình lình đổi một khuôn mặt!

A Man không khỏi cúi đầu nhìn lại, ở trên bàn vuông nhỏ bên người Khương Tự bày một bức họa, người trong bức họa cùng thiếu nữ trước mắt lại có bảy tám phần tương tự.

“ Cô nương, quá thần kỳ, đến cùng làm sao làm được nha?” A Man hiếu kì cực kỳ.

Rõ ràng không thấy cô nương làm gì cả, chỉ tô tô vẽ vẽ, làm sao lại đổi một khuôn mặt rồi?

“ Chút tài mọn thôi.” Khương Tự không muốn nói thêm về bí thuật học được từ chỗ Ô Miêu trưởng lão, nhẹ nhàng chỉ chân dung, “ Ngươi cảm thấy chúng ta giống nhau đến mấy phần?”

“Chí ít bảy tám phần.”

Khương Tự cười.

Bảy tám phần đã đủ rồi, hiện tại vấn đề duy nhất là cũng không biết phụ thân của Trì cô nương đi ra ngoài buôn bán đã trở về hay chưa, có biết nữ nhi đã mất tích hay không.

Vấn đề bối rối của Khương Tự rất nhanh đã không tồn tại.

Đi vào Bảo Tuyền huyện đoàn người tìm một tửu quán nhìn rất náo nhiệt nghỉ chân dùng cơm, liền nghe có người nước miếng văng tung tóe kể bát quái: “ Các ngươi nghe nói gì chưa, Yến Tử trấn có vị Trì lão gia á, khuê nữ mất tích rồi.”

“ Uầy, lão ca, tin tức đủ linh thông nha, chuyện ở Yến Tử trấn mà ngươi cũng biết.”

“ Nhà mẹ bà vợ của huynh đệ nhà mẹ bà vợ ta chính là người Yến tử trấn, bà vợ ta về nhà ngoại nghe nói. Còn nói vị Trì lão gia kia có tiền lắm, đã bắn tiếng, ai có thể tìm được Trì cô nương tất có thâm tạ.”

Vừa nói xong, đám người nói chuyện phiếm lập tức hứng thú: “ Có thâm tạ? Bao nhiêu?”

“ Số này, trọn vẹn một trăm lượng bạc!”

“ Nhị ca, cơm nước xong xuôi chúng ta đi Yến Tử trấn.”

Khương Trạm vẻ mặt khiếp sợ: “ Tứ muội cũng muốn kiếm một trăm lượng bạc kia?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận