Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 283: Ủy Khuất một chút

Khương Tự đứng lên, mang theo một loại sảng khoái thông suốt nói không nên lời, phảng phất như đè nén cùng thống khổ hai đời cộng lại đều tan thành mây khói vào thời khắc này.
Nàng thừa nhận, nàng đại khái là chui vào ngõ cụt, đặc biệt là kiếp trước, sau khi thành thân xong mỗi một lần nghĩ đến trong lòng nam nhân cùng chung chăn gối với nàng nhớ nhung chính là một người khác, đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hận Úc Thất vô sỉ, hận chính mình không tiền đồ.

Mà nay, nàng rốt cuộc nghe chính miệng Úc Thất nói hắn ái mộ vẫn luôn là Tứ cô nương Đông Bình Bá phủ Khương Tự, những chuyện không hiểu rõ cũng nghĩ không ra kiếp trước cứ như vậy đi.

Nàng hà tất không vượt qua được bản thân chứ, nhất định phải trăm phương ngàn kế chứng minh Úc Thất nói dối nàng, sau đó tiếp tục trái với lương tâm uất nghẹn sao?

Khương Tự quyết định buông tha chính mình.

Nàng nguyện ý tin hắn, cũng bởi vì tin tưởng mà không tiếc nuối cùng không cam lòng, như vậy là đủ rồi. Về phần nàng với hắn đời này, đương nhiên không có khả năng ở bên nhau.

Rõ ràng làm quyết định giống nhau, đối với Khương Tự mà nói lại hoàn toàn bất đồng.

Trước đó nàng rời xa người nam nhân này, giãy dụa cũng không thoát chính là loại tâm tình không cam lòng cùng thống khổ đan xen theo nàng cùng trùng sinh, mà bây giờ nàng cảm nhận được chính là thoải mái.

Nàng là từng lui hôn địa vị là cô nương Bá phủ bình thường, mà hắn lại là đứa con thứ bảy của Đế vương Yến Vương, bọn họ đương nhiên không có khả năng ở bên nhau.

Nàng không có gì oán, cũng không có tiếc nuối, những lời tâm tình ngọt ngào ấy nàng nghe qua vô số câu, người nam nhân trước mắt nàng từng triệt triệt để để có được, vậy là đã đủ rồi, nếu còn tiếp tục dây dưa vô ích lẫn nhau, chẳng qua là thêm phiền não mà thôi.

Tất cả lực chú ý của Úc Cẩn đều đặt ở trên người Khương Tự, cơ hồ là trong nháy mắt liền phát hiện thiếu nữ trước mắt không giống, nét buồn bã thấm sâu giữa mi mắt của nàng trong mấy lần gặp trước dường như đã bị gió thu thổi tan, ngay cả độ cong nhếch lên của đuôi mắt đều giãn ra hơn dĩ vãng, mang theo ý cười thoải mái uyển chuyển nhẹ nhàng.

Nhưng ý cười này lại làm hắn không khỏi hoảng hốt, thấy Khương Tự xoay người muốn đi, một tay kéo cổ tay lôi nàng trở về.

Hai người nháy mắt kéo gần khoảng cách, góc bàn cứng rắn đụng vào vòng eo mềm mại của thiếu nữ, làm nàng không khoẻ nhíu mày: "Buông ra!"

"Không buông!" Khoảng cách gần như vậy, hương thơm nhàn nhạt trên người đối phương truyền đến quanh quẩn ở chóp mũi Úc Cẩn, làm giọng hắn trở nên âm trầm.

Khương Tự một tay chống đầu vai hắn, tuy rằng đẩy không nhúc nhích, ý tứ cự tuyệt lại rõ ràng: "Vương gia xin tự trọng."

Xưng hô "Vương gia" làm trong lòng Úc Cẩn bực bội không thôi.

Vương gia con mẹ nó, lại nói lão tử Hoàng đế của hắn không sinh ra hắn cũng không nuôi qua hắn, thêm phiền ngược lại có một tay.

Bực bội qua đi, Úc Cẩn càng không thể nhìn thái độ càng xa cách hơn lúc trước của người trước mắt, hắn một tay chế trụ eo nàng, một tay chống ở trên bàn làm người trong lòng không thể chạy thoát, gằn từng chữ một nói: "A Tự, nàng không cần lừa mình dối người, nàng rõ ràng để ý ta có phải ái mộ Thánh Nữ hay không. Bằng không nàng hà cớ gì phải xác nhận thật giả, vì cớ gì khóc, lại vì cái gì mà quan tâm Thánh Nữ có phải một mỹ nhân hay không?"

Úc Cẩn hỏi xong này đó, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Thừa nhận vừa ý ta, có khó như vậy sao?"

A Tự nếu là nam nhân, hắn thế nào cũng phải đánh cho nàng một trận! Cho nàng miệng không đúng lòng, cho nàng xa cách lãnh đạm, cho nàng luôn làm hắn khổ sở thương tâm!

Con mẹ nó chứ, đánh một trận không được liền đánh hai trận, đánh cho đến khi thành thật nghe lời mới thôi.

Đáng tiếc A Tự là một nữ hài tử!

Úc Cẩn cuối cùng chỉ còn lại có thở dài.

Đời này đại khái chỉ có A Tự đánh hắn thôi, hắn còn phải lo lắng người ta lười đến đánh.

Hơi thở che trời lấp đất của đối phương quẩn quanh, từng tiếng chất vấn giống như mưa đá nện vào trong lòng người, làm Khương Tự không thể trốn đi đâu được, tâm hoảng ý loạn.

Nàng cúi đầu, hung hăng cắn lên cánh tay hắn.

Toàn bộ thân thể chợt bay lên không, khi Khương Tự phản ứng lại thì đã bị đè ở trên mặt bàn, tên nam nhân hẳn còn được gọi là thiếu niên chống hai tay treo ở phía trên nàng, đôi mắt như bén lửa.

Tư thế này, nàng cực kỳ quen thuộc......

Khương cô nương vừa lơ đãng nghĩ xa.

"Nàng còn cắn ta." Úc Cẩn lên án.

"Vậy thì thế nào?" Rõ ràng là tư thế ái muội như vậy, Khương Tự lại ung dung hỏi.

Giải trừ được khúc mắc, nàng giống như lập tức được đả thông Ngũ kinh Lục Mạch, tâm thái khi đối mặt với người nam nhân này hoàn toàn khác xưa.

Nàng sợ cái gì, chỗ nào của người nam nhân này nàng chưa thấy qua, mặt đỏ tim đập? Không tồn tại.

Lại nói, chỉ sợ hắn mới là cái người nên thẹn thùng ấy.

Khương Tự híp mắt đánh giá thiếu niên phía trên.

Nàng nhớ rõ, lúc thành thân hắn còn cái gì cũng không biết......

Ánh mắt thiếu nữ như cái móc dài nhỏ, móc đến trái tim Úc Cẩn co rút khó chịu.

Biểu tình không sợ cùng với ý cười ý vị thâm trường giấu ở đáy mắt của nàng, dừng ở trong mắt hắn chính là mười phần khiêu khích.

Có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!

Úc Cẩn bỗng nhiên tới gần kiều nhan nhớ thương trăm ngàn lần trong mộng ấy, há mồm cắn vành tai nàng.

Không có đạo lý chỉ có hắn bị cắn!

Khương Tự lập tức cứng đờ.

Phản ứng của nàng không thể nghi ngờ cổ vũ gan tặc của Úc Cẩn, cắn cắn vành tai còn ngại không đủ, một tay nâng lên gáy nàng rồi gặm xuống cánh môi kiều diễm của nàng.

Gặm lung tung vài cái...... Á, thế mà còn không có việc gì này?

Úc Cẩn có loại cảm giác không chân thực bầu trời rớt bánh có nhân.

Có lẽ là đang nằm mơ đi.

Ý niệm này hiện lên, hắn cơ hồ không kịp chờ đợi dứt bỏ tia do dự cuối cùng, cạy mở bờ môi hương thơm mềm mại mạnh mẽ luồn vào.

Trong đầu Khương Tự nháy mắt sấm sét ầm ầm, hoảng hốt từ tối nay tới tối mai.

Trọng sinh chỉ là một giấc mộng dài đằng đẵng của nàng đi, tỉnh mộng, nàng với hắn lại tiếp tục ngọt ngào cùng thống khổ vô biên vô tận......

Úc Cẩn thở hổn hển dồn toàn bộ trọng lượng đè lên, trên bàn một cái chén trà rớt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

Một tiếng vang này chợt kéo hai người về với hiện thực.

Có trong chớp mắt bọn họ nhìn nhau như vậy, vẫn duy trì tư thế trước đó mãi không nhúc nhích.

"Đè đủ rồi chứ?" Một lát sau, Khương Tự hỏi.

Úc Cẩn đứng dậy, sửa sửa y phục nhăn nhúm rồi ngồi xuống, nghiêm trang nói: "Không đủ......"

Mà nội tâm sớm đã sóng gió mãnh liệt, hận không thể cất bước vọt vào phòng rửa mặt, tắm nước lạnh một lần rồi một lần.

Khương Tự phí chút sức lực ngồi dậy, oán hận trừng nam nhân trước mắt.

Được một tấc lại muốn tiến một thước, chính là nói bộ dạng lúc này của hắn!

Úc Cẩn rốt cuộc có chút chột dạ, hơi hơi điều chỉnh hô hấp hỗn độn, biện giải nói: "Cái đó...... Nàng cắn ta trước......"

Khương Tự quả thực tức cười: "Cho nên ngươi liền làm xằng làm bậy?"

Nếu như chậm chút nữa, hắn có phải định động phòng ở ngay chỗ này luôn không?

Úc Cẩn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Ta chỉ là cắn trả, chuyện sau đó không phải ta làm......"

Hắn đánh giá sắc mặt Khương Tự, rốt cuộc tìm được người cõng nồi: "Nói không chừng là bị ta của vài năm sau bám vào người......"

Ừm, vài năm sau hắn tuyệt đối đã cùng A Tự thành thân, làm chút chuyện giữa phu thê nên làm tính là gì.

Khương Tự nhìn hắn, phun ra một chữ: "Cút!"

So da mặt dày, hỗn đản này đại khái là trước không có ai sau cũng không ai bằng.

"A Tự --"

Khương Tự không nói.

"Khương cô nương!"

Khương Tự lúc này mới liếc mắt nhìn hắn.

"Nàng xem, chúng ta đều cắn lẫn nhau rồi, lại cắn người khác cũng không thích hợp, nàng liền ủy khuất một chút, gả cho ta đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận