Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 22: Ngẫu nhiên gặp

Edit: Khuynh Vũ
Thiếu nữ là cô nương nhị phòng của An Quốc Công phủ, khuê danh Phương Hoa. Bởi vì An Quốc Công phủ chỉ có một vị cô nương như vậy, nên Quý Phương Hoa ở trước mặt các trưởng bối trong phủ rất được yêu thích, dưỡng thành tính tình hoạt bát rộng rãi.
Khoảng thời gian Khương Tự ở An Quốc Công phủ tựa như ở trong một cái lồng giam, Quý Sùng Dịch đối với nàng làm như không thấy, An Quốc Công phu nhân đối với nàng càng chưa nói tới chào đón, mỗi một ngày đều trôi qua trong sự ngột ngạt khiến người ta ngạt thở.
Bây giờ nghĩ lại, thời điểm nàng ít nhiều được nói chuyện chính là thời điểm Quý Phương Hoa ngẫu nhiên đến thăm nàng.
Cứ việc căm thù An Quốc Công phủ đến tận xương tuỷ, nhưng Khương Tự đối với Quý Phương Hoa lại không có ác cảm, liền mỉm cười trả lời: “ Đúng vậy.”
Quý Phương Hoa trong lòng bồn chồn: “ Không biết Khương tỷ tỷ còn nhớ ta hay không? Mùa hè năm ngoái chúng ta từng gặp nhau trong bữa tiệc thưởng hà.”
“ Tất nhiên còn nhớ.”
Quý Phương Hoa nhìn lướt qua bốn phía: “ Nơi này nói chuyện có nhiều bất tiện, Khương tỷ tỷ bồi tiểu muội qua bên kia đi dạo một lát được không?”
Khương Tự có chút kinh ngạc, lại bất động thanh sắc đáp ứng.
Hai người dọc theo bờ đê liễu đi về phía trước.
“ Các ngươi ở đây chờ là được rồi, ta cùng Khương cô nương tùy tiện đi dạo một lát.” Quý Phương Hoa ngăn lại đám nha hoàn bà tử đi theo.
Khương Tự ra hiệu cho A Man cùng A Cát lưu lại, theo Quý Phương Hoa đi về phía trước.
Bờ sông liễu xanh lượn quanh, sương khói chứa sầu, Quý Phương Hoa đi đến bên một gốc cây liễu thì dừng lại, Khương Tự cũng dừng lại theo.
Nàng nghĩ mãi mà không rõ hai nhà đã từ hôn rồi, Quý Phương Hoa còn có lời gì nói với nàng nữa.
Quý Phương Hoa vuốt vuốt khăn, bỗng nhiên làm một cái lễ với Khương Tự.
“ Quý cô nương sao lại làm thế?” Khương Tự nghiêng người né ra.
“ Chuyện Tam ca...... Ta cảm thấy hẳn là nên nói với Khương tỷ tỷ một tiếng thật xin lỗi.” Quý Phương Hoa gò má phiếm hồng, chỉ sợ nhắc đến Quý Sùng Dịch sẽ khiến Khương Tự tức giận, có chút khẩn trương nhìn nàng.
Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “ Quý cô nương không cần xin lỗi với ta, ta cũng không để ý.”
Nàng cho dù để ý, cũng không trách tội đến trên đầu Quý Phương Hoa.
Nàng thậm chí còn lười chẳng muốn nghe Quý Sùng Dịch xin lỗi, đối với nàng mà nói, đôi  hữu tình nhân đó cách xa nàng một chút so với gì khác đều mạnh hơn nhiều rồi.
“ Ta biết một tiếng nói xin lỗi không có ích lợi gì, chính là...... Chính là muốn nói với Khương tỷ tỷ một tiếng. Kỳ thật Tam ca của ta rất tốt ——”
Khương Tự cười đánh gãy lời Quý Phương Hoa: “ Lòng áy náy của Quý cô nương ta xin nhận, còn những người khác thì xin Quý cô nương đừng nhắc đến, ta thật sự không hề để ở trong lòng.”
Khương Tự trả lời thực ra vượt ngoài dự kiến của Quý Phương Hoa.
Nàng vốn cho rằng Khương Tự đầy bụng oán khí, đã làm tốt chuẩn bị bị trách tội, lại không nghĩ rằng đối phương phản ứng như thế.
Nhìn chăm chú nét mặt bình tĩnh lạnh nhạt trên khuôn mặt  tuyệt mỹ của thiếu nữ, Quý Phương Hoa bỗng nhiên thở dài trong lòng.
Tam ca hắn...... Thực sự là hồ đồ.
“ Quý cô nương, ta ra ngoài chỉ được một lát, không quay lại người trong nhà sẽ trách cứ, tha thứ ta thất lễ đi trước một bước.”
“ Khương tỷ tỷ đi thong thả.” Quý Phương Hoa nhìn Khương Tự đi xa, đứng ở dưới cây liễu không hề động đậy.
Nàng hôm nay ra ngoài vốn là giải sầu.
Trong Quốc Công phủ từ trước đến nay trưởng bối từ ái, huynh đệ tỷ muội hòa thuận, nhưng từ khi tam ca náo ra chuyện như vậy liền thay đổi hoàn toàn.
Nàng ở nhị phòng đều mơ hồ nghe thấy Đại bá phụ cùng Đại bá nương tranh chấp, dẫn tới bầu không khí trên dưới cả nhà ngột ngạt vô cùng, phảng phất như cả hô hấp đều không thông thuận.
Vì thế nàng mới mang theo nha hoàn bà tử ra ngoài giải sầu, không nghĩ tới lại gặp Khương Tứ cô nương.
Gặp được Khương Tự, Quý Phương Hoa chẳng những không giải được sầu, ngược lại càng thêm bực bội.
Càng so sánh, nàng càng cảm thấy mắt tam ca bị trát phân rồi.
“ Cô nương, chúng ta cũng nên về thôi.” Bà tử nhắc nhở.
“ Ừm.” Quý Phương Hoa gật gật đầu, được đám nha hoàn bà tử vây quanh lên xe ngựa rèm xanh dừng ở cách đó không xa.
Bên bờ đê liễu rất nhanh khôi phục yên tĩnh, ngàn vạn dải lụa nhẹ vỗ về mặt nước, nhiễu loạn ảnh ngược che phủ bóng hình xinh đẹp ở trên mặt nước.
Quý Phương Hoa về đến Quốc Công phủ, một trái tim lại thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Nàng trái lo phải nghĩ, nhấc chân đi đến nơi ở của Quý Sùng Dịch.
Quý Sùng Dịch rơi xuống nước bị cảm lạnh, hiện tại thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa vào phòng liền có thể nghe được một mùi thuốc nồng nặc.
“ Muội muội tới à.” Vừa thấy Quý Phương Hoa đi vào, Quý Sùng Dịch liền lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Hai phòng Quốc Công phủ chỉ có một nữ hài là Quý Phương Hoa, hai người tuy là đường huynh muội, nhưng Quý Sùng Dịch lại xem Quý Phương Hoa như muội muội ruột thịt.
“ Tam ca đỡ nhiều chưa?” Ở trước mặt Quý Sùng Dịch, Quý Phương Hoa cũng không câu nệ, chậm rãi ngồi xuống phía đối diện hắn.
“ Đỡ hơn nhiều rồi.” Quý Sùng Dịch đẩy đĩa quỳ hoa ( hướng dương ) đặt trên bàn đến trước mặt Quý Phương Hoa, “ Muội muội ăn mứt hoa quả đi, bên trong có vị mơ không tồi.”
Quý Phương Hoa nhặt lên một quả mơ bắt đầu ăn, hiện ra mấy phần thất thần.
“ Muội muội có phải có tâm sự không?” Quý Sùng Dịch nhận ra Quý Phương Hoa khác thường, lo lắng hỏi.
Quý Phương Hoa liếc Quý Sùng Dịch một chút, trong lòng giãy dụa mấy lần, vẫn là không nhịn được hỏi: “ Tam ca thật sự muốn cưới Xảo Nương làm vợ?”
Quý Sùng Dịch khẽ giật mình, sau đó lông mày nhẹ chau lại: “ Ta với Xảo Nương lưỡng tình tương duyệt, bây giờ phụ mẫu cũng gật đầu rồi, muội muội vì sao hỏi như vậy?”
“ Nhưng tam ca không cảm thấy Xảo Nương cùng nhà chúng ta môn không đăng hộ không đối ——”
“ Muội muội, Xảo Nương là cô nương tốt, xuất thân thấp hèn không phải lỗi của nàng. Nàng rất nhanh sẽ là Tam tẩu của muội, tam ca hi vọng muội có thể cùng nàng ở chung hòa thuận, mà không phải xem thường xuất thân của nàng.”
Quý Phương Hoa ủy khuất mím môi: “ Tam ca, sao huynh lại nói muội như vậy? Môn không đăng hộ không đối là sự thật không thể thay đổi, chẳng lẽ muội không nói, vấn đề này sẽ không tồn tại sao? Chuyện này với chuyện muội coi hay không coi trọng người khác có gì tương quan đâu?”
“ Được rồi, muội muội, chuyện này huynh không muốn thảo luận với muội.” Trong lòng Quý Sùng Dịch hơi bực bội.
Vì tranh thủ cùng Xảo Nương ở bên nhau, hắn đã tiếp nhận quá nhiều áp lực đến từ trưởng bối, bây giờ không có tâm tư tiếp tục ứng phó người khác nữa.
“ Chỉ là hôm nay muội gặp được Khương Tứ cô nương ——”
Chân mày Quý Sùng Dịch càng nhíu chặt hơn: “ Muội muội nghe Khương Tứ cô nương nhàn thoại ư?”
Quý Phương Hoa ném quả mơ vào trong hộp, đứng lên: “ Tam ca đừng phỏng đoán lung tung, Khương Tứ cô nương không nói gì cả, là ta cảm thấy Khương Tứ cô nương là một người rất tốt ——”
“ Muội muội ở nơi nào gặp được Khương Tứ cô nương?” Quý Sùng Dịch không vui hỏi.
“ Lúc tản bộ trên bờ đê liễu ngẫu nhiên gặp được.”
Quý Sùng Dịch cười nhạo: “ Muội muội thật sự là ngây thơ, muội nghĩ thật kỹ đi, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy!”
Quý Phương Hoa cũng bực, cười lạnh nói: “ Tam ca chẳng lẽ bệnh hồ đồ rồi ư, huynh cùng Khương Tứ cô nương đã từ hôn, hẳn là nhà ta có người kế thừa hoàng vị, có thể khiến người ta trăm phương ngàn kế để ngẫu nhiên gặp đường muội của huynh!”
“ Phương Hoa, muội điên rồi, loại lời này mà cũng dám nói!” Quý Sùng Dịch quýnh lên, ho khan.
Quý Phương Hoa thấy vậy đành dừng tâm tư tranh chấp với Quý Sùng Dịch, giậm chân một cái nói: “ Thôi, tam ca bị ma quỷ ám ảnh, chỉ một chốc thì chưa thể thanh tỉnh được, chỉ hi vọng tam ca về sau chớ có hối hận!”
Nàng nói xong, xách theo váy chạy như bay, Quý Sùng Dịch ho khan dùng sức đấm đấm mặt bàn.
Hắn chẳng qua chỉ muốn ở cùng người yêu thôi, làm sao lại khó như vậy!
Khương Tự trở lại trong phủ, phát hiện vẻ mặt A Xảo có chút không đúng.
“ A Xảo, trong thời gian ta ra ngoài trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận