Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 713: Hoàng hậu sợ hãi

Nhìn xung quanh một vòng, lão Tứ, vợ chồng lão Ngũ, lão Lục, vợ chồng lão Thất, lão Bát, trong số các nhi tử trừ Tần Vương ra một đứa cũng không thiếu, Cảnh Minh Đế hừ lạnh một tiếng: “Lại đây làm gì?”
Tết Nguyên Tiêu đám hỗn trướng này có thể đi chơi khắp nơi, đâu giống ông chỉ có thể lên lầu ngắm đèn. Hiện tại Tuyên Đức lâu xảy ra chuyện, một đám chạy tới xem náo nhiệt.

Cảnh Minh Đế đang chuẩn bị đuổi đi tất cả, Hoàng Hậu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ghé vào bên tai Cảnh Minh Đế nói nhỏ vài câu, Cảnh Minh Đế khẽ gật đầu, ngược lại nói với Úc Cẩn và Khương Tự: “Các ngươi theo trẫm cùng hồi cung, những người khác đều giải tán đi.”

Nói xong, Cảnh Minh Đế vươn tay đỡ lấy Thái Hậu: “Mẫu hậu, ngài cẩn thận dưới chân.”

Rất nhanh đoàn người Cảnh Minh Đế mênh mông cuồn cuộn rời khỏi Tuyên Đức lâu, lưu lại đám người Tề Vương hai mặt nhìn nhau.

Thục Vương dẫn đầu mở miệng: “Không nghĩ tới hôm nay Tứ ca cũng ra ngắm đèn, đệ đệ còn tưởng huynh sẽ ở lại Vương phủ với Tứ tẩu cơ.”

Tề Vương cười nhạt nói: “ Tứ tẩu ngươi thân thể không khoẻ, không ra ngoài được, ta đáp ứng thay nàng thưởng thức cảnh đẹp. Lục đệ làm sao cũng là một mình vậy?”

Thục Vương không nghĩ tới Tề Vương có thể nói đường hoàng như thế, không khỏi cứng lại.

Hắn đêm nay một mình ra ngoài, tất nhiên là vì ầm ỹ không vui với Thục Vương phi.

Rõ ràng khi Thục Vương phi chưa lấy chồng ở trong quý nữ kinh thành cũng là nhân vật nổi bật tài mạo song toàn, sao lại là người tính tình thanh cao bướng bỉnh như vậy chứ? Hắn chẳng qua là nhắc tới con nối dõi một câu, thế mà liền mặt nặng mày nhẹ với hắn.

Phải biết rằng hắn thành thân còn sớm hơn lão Thất một tháng, mắt thấy khuê nữ lão Thất đều sắp gọi cha, hắn nơi này còn không có một chút động tĩnh, có thể không vội sao?

Ngày bình thường thì cũng thôi, bây giờ là lúc nào? Có con nối dõi không thể nghi ngờ sẽ tăng thêm phân lượng trong lòng phụ hoàng, nói không chừng thêm một phần ưu thế liền quyết định hắn và lão Tứ ai thắng ai thua.

Thục Vương đè xuống không vui, không chút để ý nói: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì, thấy chúng ta đều tới, phụ hoàng lại chỉ cần vợ chồng Thất đệ tiến cung.”

Luận thứ hạng, trước hắn còn có lão Tứ cùng lão Ngũ, bị phụ hoàng ngó lơ không mất mặt, nhưng lão Tứ bị lão Thất vượt qua, mặt mũi liền khó coi.

Tề Vương hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, chỉ có thể buồn bực vô ích.

Đế tâm khó dò, phụ hoàng khó xử ngoại trừ nhận lấy còn có thể thế nào? Trừ phi hắn ngồi lên vị trí kia, mới sẽ không còn ai dám làm hắn khó xử.

Đối với việc phụ hoàng thiên vị lão Thất, hắn tuy khó chịu, lại an tâm không ít.

Đang là thời điểm mấu chốt, lấy tâm tư của phụ hoàng nếu thật sự nghiêng về lão Thất, ngược lại sẽ không biểu hiện rõ ràng như vậy. Phụ hoàng như thế, nói rõ trong lòng chưa từng cân nhắc đến lão Thất.

Tề Vương nghĩ như vậy, trong lòng lại dễ chịu hơn ít, họa lớn trong lòng vẫn như cũ là Thục Vương trước mắt không thể nghi ngờ.

Lỗ Vương nghe hai người đối thoại không âm không dương, chỉ cảm thấy một chút ý tứ cũng không có, bĩu môi nói: “Các ngươi không hiếu kỳ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nào có nhiều vô nghĩa như vậy chứ.

Tề Vương cùng Thục Vương đồng thời nhìn về phía Lỗ Vương, thầm nghĩ tò mò tất nhiên tò mò, nhưng rõ ràng phụ hoàng không định cho bọn họ biết mà.

Lỗ Vương giật nhẹ khóe miệng, đột nhiên bắt lấy một thị vệ đang muốn đi: “Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

Thị vệ không dám không đáp: “Lúc ngắm đèn cung tỳ hầu hạ Phúc Thanh công chúa trượt chân té xuống……”

“Nói như không nói.” Lỗ Vương biết không hỏi được gì nhiều, nghiêng đầu hỏi Lỗ Vương phi, “Là tiếp tục ngắm đèn, hay là hồi phủ?”

Xảy ra chuyện thế này, Lỗ Vương phi tự nhiên không còn tâm tư ngắm đèn, liền nói: “Hồi phủ đi.”

Lỗ Vương vui vẻ, vội phân phó nha hoàn bà tử đưa Lỗ Vương phi trở về.

Lỗ Vương phi híp mắt: “Vương gia không cùng ta trở về?”

“Ta đi dạo chút nữa, nhiều hoa đăng mới lạ như vậy còn chưa xem hết đâu.”

He he, có thể bỏ lại bà thím già này, trên hội đèn lồng nhiều tiểu nương tử như vậy, nói không chừng có thể gặp được mỹ nhân nhi đâu.

Đang nghĩ đến chuyện tốt, chợt thấy bên hông đau xót.

“Vương gia muốn một mình ngắm đèn?” Lỗ Vương phi gằn giọng nhấn mạnh vào hai chữ “Một mình”.

Lỗ Vương nhe răng, ngay trước mặt đám người Tề Vương không dám kêu đau, đè xuống tiếc nuối nói: “Bỗng nhiên cảm thấy không còn gì thú vị, vẫn là hồi phủ đi.”

Nếu không đi bị cọp mẹ này đuổi giết trên hội đèn lồng thì làm sao bây giờ? Mặt mũi hắn sẽ mất sạch trước mặt bá tánh ở kinh thành.

Thấy vợ chồng Lỗ Vương rời đi, những người khác cũng lục tục giải tán.

Hồi cung tâm tình Cảnh Minh Đế xấu tới cực điểm, thậm chí giận chó đánh mèo lên cả Hoàng Hậu.

Mấy năm nay việc xấu xảy ra liên tục, không ngừng nghỉ, ông đã nói bảo Hoàng Hậu không có việc gì thì bái lạy Bồ Tát, cố tình nữ nhân này còn không vui.

Hiện tại hay rồi, lại xảy ra chuyện rồi đó!

Tuy tâm tình ác liệt, đối mặt với Thái Hậu Cảnh Minh Đế vẫn như cũ gượng cười: “Mẫu hậu, con trước đưa ngài về Từ Ninh Cung.”

“Hoàng Thượng có việc, không cần quản ai gia. Phúc Thanh nó ——”

“Phúc Thanh không có việc gì. Ngài về nghỉ ngơi trước đi, nhi tử làm rõ mọi chuyện xong sẽ nói với ngài.”

“Vậy được, ai gia đi về trước.” Thái Hậu nói rồi khẽ gật đầu với Hoàng Hậu, “Hoàng Hậu, chiếu cố tốt Hoàng Thượng cùng Phúc Thanh.”

Hoàng Hậu hơi uốn gối: “Mẫu hậu cứ yên tâm.”

Đợi Thái Hậu rời đi, mặt Cảnh Minh Đế nhất thời trầm xuống.

Hoàng Hậu vỗ vỗ tay Phúc Thanh công chúa: “Phúc Thanh, con cũng trở về đi.”

Phúc Thanh công chúa lắc đầu: “Mẫu hậu, chuyện xảy ra hôm nay là nhằm vào nữ nhi, lúc ấy xảy ra chuyện gì con rõ ràng nhất, cho con lưu lại đi.”

Nàng còn không yếu ớt đến nỗi gặp chuyện chỉ có thể trốn ra sau lưng Thập Tứ muội.

Nàng là Đích công chúa, không phải Thố Ti hoa. ( Vũ: Hay còn gọi hoa Tơ hồng có đặc điểm ký sinh sống bám trên thân cây khác)

Nghĩ đến trong nháy mắt biến cố phát sinh Thập Tứ công chúa xông tới đem nàng bảo hộ ở sau người, Phúc Thanh công chúa liền có chút hổ thẹn, lúc này tuyệt đối không muốn lưu lại một mình Thập Tứ công chúa bị tra hỏi.

Hoàng Hậu hơi do dự, đón lấy ánh mắt khẩn cầu của nữ nhi, đành phải gật đầu.

“Vậy được, hai đứa các ngươi đem tình huống lúc ấy nói lại rõ ràng, đừng để sót bất luận chi tiết nào.” Cảnh Minh Đế nói.

Nghe hai vị công chúa nói xong, Cảnh Minh Đế nhìn về phía Úc Cẩn.

Lúc ấy Hoàng Hậu nói vợ chồng Yến Vương giỏi về xử án, ông lúc này mới gọi bọn họ cùng nhau tiến cung.

Úc Cẩn trầm ngâm một phen, mở miệng hỏi: “Thanh Đại là khi nào thì bắt đầu hầu hạ Thập Tam muội?”

“Thanh Đại mấy năm trước đã đi theo ta, chưa từng phạm sai lầm.”

“Vậy gần đây nàng ta có dị thường gì không?” Úc Cẩn lại hỏi.

Phúc Thanh công chúa chần chờ lắc đầu: “Ta không thấy nàng ta có dị thường gì. Hồng Tụ, ngươi và Thanh Đại ở chung lâu nhất, có phát hiện gì không?”

Làm một cung tỳ thiếp thân khác của Phúc Thanh công chúa, hôm nay cũng cùng lên lầu Hồng Tụ đã sớm sợ đến nỗi mặt như màu đất, bị Phúc Thanh công chúa hỏi đến, vội vàng nói: “ Ngày hôm trước trong lúc vô tình nô tỳ phát hiện hai mắt Thanh Đại sưng lên, như là đã khóc, hỏi nàng ấy sao vậy, nàng nói là híp mắt xoa lung tung, hiện tại nghĩ lại, lúc ấy Thanh Đại nhất định có việc…… Đều là nô tỳ ngốc, không hỏi cho rõ ràng……”

Hồng Tụ dùng sức tát mình một cái.

Hoàng Hậu mắt điếc tai ngơ với tiếng bạt tai thanh thúy, lẩm bẩm nói: “Thanh Đại là bổn cung tự mình chọn đến bên người Phúc Thanh, tại sao lại có vấn đề được?”

Người hầu hạ Phúc Thanh công chúa đều là Hoàng Hậu ngàn chọn vạn tuyển, nhưng cố tình xảy ra vấn đề chính là cung tỳ bên người Phúc Thanh công chúa, nỗi sợ hãi to lớn cơ hồ bao phủ Hoàng Hậu, làm bà túm lấy tay Khương Tự: “Yến Vương phi, ngươi nói là ai muốn hại Phúc Thanh?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận