Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 727: Thuyền tặc của yến vương

Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa nghe Cảnh Minh Đế nói xong, không khỏi liếc nhau, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Cảnh Minh Đế nhân tiện nói: “ Hai đứa các ngươi đi ra ngoài chơi đi.”

Hai vị công chúa phúc thân, cùng nhau lui ra.

Thái Hậu cầm lấy chuỗi Phật châu chậm rãi vuốt ve: “Việc này thật sự có chút bất ngờ, không nghe Hoàng Thượng với Hoàng Hậu nhắc tới ——”

Cảnh Minh Đế cười nói: “Nhi tử vừa có quyết định là lập tức chạy nhanh tới báo tin vui cho mẫu hậu liền, ngài là người thứ hai trong cung trừ Hoàng Hậu ra biết được.”

“Ồ, trừ Hoàng Hậu ra người thứ nhất biết được là ai?” Thái Hậu cười hỏi.

Ý cười rất nhạt, không tới đáy mắt.

“Người thứ nhất là Hiền phi.”

Thái Hậu lắc đầu cười: “Ai gia hồ đồ rồi, chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói với Hiền phi. Bên Tông Nhân Phủ đã biết tin tức chưa?”

Cảnh Minh Đế gật đầu: “Tông Nhân Lệnh đã sửa đổi thông tin của lão Thất, hôm nay lâm triều nhi tử cũng đã nói với bách quan việc này rồi.”

Ý cười bên môi Thái Hậu ngưng trệ trong một chớp, rồi sau đó khôi phục như thường: “Hoàng Thượng thật là sấm rền gió cuốn.”

“Nhi tử nghĩ đến năm đó mẫu hậu thu dưỡng nhi tử trải qua khó khăn trắc trở, liền cảm thấy sự tình làm càng nhanh càng tốt……” Cảnh Minh Đế mang giọng điệu phận làm con tranh công với mẫu thân, rõ ràng muốn được Thái Hậu khen ngợi.

Thái Hậu cũng không làm Cảnh Minh Đế thất vọng, nghe xong nhẹ nhàng gật gật đầu: “Hoàng Thượng xác thật làm rất đẹp, Hoàng Hậu so với ai gia thì có phúc khí hơn ——”

“Mẫu hậu nói thế nào, con là con của ngài, trong cung này ai cũng không có phúc khí bằng ngài……”

Mẫu tử hai người nói chuyện một hồi lâu, không khí hoà thuận vui vẻ.

“Hoàng Thượng đi làm việc đi, ai gia cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”

Cảnh Minh Đế đứng dậy: “Vậy ngài nghỉ ngơi cho tốt, nhi tử về đây.”

“Ừ.” Thái Hậu có vẻ mệt mỏi, mí mắt hơi khép, giọng nhẹ xuống.

Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Thái Hậu lập tức mở mắt ra, cầm lấy chuỗi Phật châu ném mạnh xuống đất.

Chuỗi Phật châu bị ném mạnh xuống đất, lập tức đứt dây, hạt châu nhảy loạn khắp nơi.

“Thái Hậu ——” Lão cung nhân duy nhất lưu lại trong phòng thật cẩn thận hô một tiếng.

Thái Hậu tựa như theo Phật châu đứt dây mà tiêu tan lửa giận, thản nhiên nói: “ Nhặt hạt châu rồi xâu lại, chớ có để sót.”

“Dạ.” Lão cung nhân không dám hỏi Thái Hậu vì sao tức giận, càng không dám phỏng đoán, quỳ xuống đất cẩn thận nhặt lại những hạt Phật châu rơi khắp nơi.

Không biết qua bao lâu, lão cung nhân bưng cái hộp đựng đầy Phật châu cẩn thận nói: “Thái Hậu, có một viên tìm không thấy ——”

Thái Hậu thở dài, lẩm bẩm nói: “Thôi, rớt mất chung quy là rớt mất……”

Từ Từ Ninh Cung đi ra ngoài Phúc Thanh công chúa bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, lôi kéo Thập Tứ công chúa nói: “Thập Tứ muội, chúng ta đi tìm mẫu hậu đi.”

Con ngươi Thập Tứ công chúa hơi lóe.

Phúc Thanh công chúa cười giải thích: “Ta đoán mẫu hậu lúc này chắc chắn đang rất cao hứng, chúng ta đi chúc mừng Người đi.”

Thập Tứ công chúa khẽ gật đầu.

Hoàng Hậu thấy hai vị công chúa tới, cười nói: “Hôm nay sao lại tới sớm như vậy?”

Phúc Thanh công chúa hành lễ xong, ngồi xuống sát người Hoàng Hậu, cười hì hì nói: “Phụ hoàng đến chỗ Hoàng tổ mẫu, con với Thập Tứ muội liền tới đây.”

Hoàng Hậu vừa nghe Cảnh Minh Đế đi Từ Ninh Cung, hơi hơi cong môi.

“Mẫu hậu, ngài thật sự nhận Thất ca làm con nuôi?”

“Sao vậy, lo lắng sau này có người tranh sủng với con?” Thấy nữ nhi mắt đầy tò mò cùng hưng phấn, Hoàng Hậu trêu ghẹo nói.

Mặt Phúc Thanh công chúa ửng đỏ: “Có thể có một vị thân ca ca, nữ nhi cao hứng còn không kịp.”

“Đúng vậy, mẫu hậu cũng cao hứng.” Hoàng Hậu nhẹ giọng nói.

Bà sinh ra tâm tư ghi danh hoàng tử, chính là vì Phúc Thanh, chỉ mong Yến Vương chớ làm bà thất vọng mới tốt.

Sự kiện Thất hoàng tử Yến Vương trở thành con của Hoàng Hậu theo Cảnh Minh Đế đến Ngọc Tuyền cung, lại đến Từ Ninh Cung, mà nhanh chóng như một cơn gió truyền khắp hoàng cung.

Trong lúc nhất thời, chúc mừng Hoàng Hậu cũng có, mà đến chỗ Hiền phi an ủi ( chế giễu) cũng có, trong cung nhất thời náo nhiệt vô cùng.

Một nội thị trốn ở chỗ không người, giơ tay vả mình một cái, lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế ——”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Tiểu Nhạc Tử, ngươi rảnh đến điên rồi sao, trốn ở chỗ này vả mặt chơi?”

Hóa ra tự vả miệng mình chính là Tiểu Nhạc Tử đồ đệ của Phan Hải.

Tiểu Nhạc Tử thấy sư phụ xuất hiện, vội khom lưng cười nói: “Hài nhi bỗng nhiên nghe nói chuyện Yến Vương, cho rằng đang nằm mơ, nên vả miệng mình thử xem có đau hay không.”

Phan Hải dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn đồ đệ của mình, bỗng nhiên cảm thấy tâm thật mệt.

Nếu tưởng nằm mơ đánh ai chẳng được, nhất định cứ phải đánh mình? Náo nửa ngày hóa ra hắn thu một tên đồ đệ ngốc.

“ Ngạc nhiên chuyện của Yến Vương có khối người, cũng không có ai giống ngươi. Không có tiền đồ!”

Tiểu Nhạc Tử cười gượng: “Sư phụ giáo huấn chí phải, hài nhi sao có thể so với sư phụ, sư phụ có thể Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc ——”

“Được rồi, đừng lắm lời, đi thôi.”

Phan Hải đi trước, Tiểu Nhạc Tử theo sau, lặng lẽ thở ra một hơi.

Hắn đương nhiên kinh ngạc hơn người khác.

Trước kia bởi vì hoạt động làm khâm sai đi huyện Tiền Hà tuần tra, mà hắn phát hiện ra Yến Vương không đáng chú ý trong ấn tượng của mọi người kỳ thật là một diệu nhân.

Cũng từ khi đó, hắn và Yến Vương bắt đầu có qua lại.

Làm hắn không nghĩ tới chính là Yến Vương không chỉ là một diệu nhân, mà còn là một Thần Tài, rất nhanh hắn nhận được hầu bao nhận đến mềm tay.

Vừa mới bắt đầu tiền không nhiều lắm, hắn thu khá là yên tâm thoải mái, càng về sau hầu bao dày đến nỗi khiến hắn kinh hãi, lại thu quen tay, cũng không còn cách nào cự tuyệt.

Đạo lý cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn Tiểu Nhạc Tử đương nhiên rõ ràng.

Trước đó không lâu Yến Vương rốt cuộc tìm hắn, bảo hắn xếp người canh ở Ngự Hoa Viên làm cho Hoàng Hậu nghe được vài câu nhàn thoại.

Hắn tuy buồn bực mục đích của Yến Vương, lại không khước từ được, tất nhiên phải theo yêu cầu mà làm việc, ai ngờ đâu hôm nay liền nghe được tin tức kinh người Yến Vương được ghi dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu.

Một khắc ấy, Tiểu Nhạc Tử ngỡ rằng mình đang nằm mơ.

Người khác đều cho rằng Yến Vương là gặp vận may bị bánh có nhân đập trúng, nhưng chỉ có hắn biết Yến Vương được như hôm nay đều là bởi vì ai bài ngày đó.

Nhưng Hoàng Hậu chỉ nghe có mấy câu như vậy, thế mà đã ghi tên Yến Vương dưới danh nghĩa? Yến Vương lại làm thế nào bảo đảm cuối cùng người được chọn nhất định là mình?

Tiểu Nhạc Tử quả thực không dám nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy Yến Vương sâu không lường được.

Nghĩ lại vị nam tử tuấn dật khóe miệng luôn treo nụ cười mỉm không chút để ý bình thường mình hay thấy, Tiểu Nhạc Tử kiên định một ý niệm: Không nghĩ nữa, về sau sẽ đi theo Yến Vương lăn lộn!

Phan Hải đi ở phía trước, không nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, dừng lại xoay người mắng: “Nhóc con, mơ còn chưa tỉnh hả?”

Tiểu Nhạc Tử vội vàng đuổi theo, thuần thục nói một chuỗi lời hay dỗ Phan Hải vui vẻ.

Phan Hải nghe xong tâm tình sung sướng, lộ ra ý cười.

Đến địa vị như hắn, đồ đệ thông minh thế nào không quan trọng, quan trọng là có thể làm cho hắn giữ được tâm tình vui sướng đi hầu hạ Hoàng Thượng.

Đi vài bước, Phan Hải dừng lại, nhẹ giọng chỉ bảo: “Về sau khách khí với Yến Vương chút, chớ có chậm trễ người ta.”

“Vângggg ạ!” Tiểu Nhạc Tử khom lưng, chưa từng thật lòng thật dạ trả lời như thế.

Cái này còn phải nói sao, Yến Vương chắc chắn không thể chậm trễ nha, hắn về sau cũng coi như người cùng thuyền tặc với Yến Vương rồi.

Có nên nhắc nhở sư phụ một câu không nhỉ?

Ngẫm lại Phan Hải cáo già xảo quyệt, Tiểu Nhạc Tử thu hồi tâm tư.

Vẫn là thôi đi, ánh mắt sư phụ tốt hơn hắn, trong lòng tất nhiên hiểu được ít nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận