Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 149: Một lần bị vạch trần

Editor: Khuynh Vũ 
Rốt cuộc sao lại bị vạch trần Úc Cẩn chết sống nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đương nhiên trước mắt việc này không trọng yếu, trọng yếu chính là làm sao vượt qua cửa ải này.

“ Ta thế mà không biết Dư công tử còn biết đóng kịch.” Khương Tự túm ống tay áo Úc Cẩn lạnh lùng nói.

Úc Cẩn chớp chớp mắt: “ Cái đó...... Chúng ta đây coi như là da thịt thân cận sao?”

Mặt Khương Tự nóng lên, cuống quít buông ống tay áo Úc Cẩn ra.

Nếu giả bộ đáng thương bị phơi bày, vậy thì vẫn là khôi phục bản sắc đi, Úc Cẩn mỉm cười, mặt dày nói: " Còn là nàng chủ động."

" Úc Thất!" Khương Tự chán nản, " Ngươi còn cần mặt mũi hay không?"

" Không cần nha." Úc Cẩn mỉm cười xích lại gần Khương Tự, bỗng nhiên thả nhẹ thanh âm, " Ta chỉ cần nàng."

Có thể có được A Tự, cần mặt làm gì?

Ta chỉ cần nàng......

Khương Tự nghe được câu nói giống như thì thầm này, trong lòng bỗng nhiên giật thót, lại có loại bối rối không thể trốn đi đâu được, nhất thời quên đẩy ra người tới gần luôn.

Nhìn thiếu nữ gần trong gang tấc, Úc cẩn nhẹ nhàng liếm liếm môi, sinh ra xúc động âu yếm.

Không biết hôn gương mặt đỏ rực của A Tự, sẽ phải chịu một bạt tai hay là hai cái tát nhỉ?

Mặc kệ, hôn trước rồi nói......

Đầu Úc Cẩn rủ xuống thấp hơn, lại chợt dừng lại.

Không được, trên mặt hắn còn có máu đâu, sẽ làm cho A Tự không thoải mái.

Hắn dù dừng lại, nhưng Khương Tự lại phản xạ theo điều kiện đánh tới một bạt tai.

Một tiếng bốp vang lên, Úc Cẩn nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Khương Tự, ủy khuất nói: " Coi như Khương cô nương cảm thấy ta là đang diễn trò, cũng không thể đánh mặt ta nha."

Sớm biết thế thì nên hôn rồi, uổng phí tự dưng bị đánh.

" Đừng có khơi chuyện diễn kịch nữa, ngươi vừa rồi ——"

" Vừa rồi thế nào?" Lại không có hôn được, hắn mới không thừa nhận đâu.

Khương Tự cũng bị hỏi đến cứng lưỡi, cắn môi nhất thời nói không ra lời.

Úc Cẩn lộ ra thần sắc tỉnh ngộ:" Khương cô nương, nàng vừa mới sẽ không phải là hiểu lầm ta muốn hôn nàng chứ?"

Khương Tự trầm mặt càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Hỗn đản này, mỗi lần ở trước mặt hắn cứ luôn bị thiệt thòi, nàng vẫn là rời đi thì tốt hơn.

Khương Tự hất tay Úc Cẩn ra, không nói một lời quay đầu liền đi, một cỗ lực mạnh mẽ lại túm nàng trở về.

Do không kịp xoay sở, Khương Tự đụng phải thân thể của đối phương.

" Ngươi buông tay!"

" Xuỵt ——" Úc Cẩn đột nhiên nheo mắt, trước khi Khương Tự còn chưa chưa kịp phản ứng lại liền đã cúi đầu, môi mỏng khắc ở trên gương mặt kiều diễm như hoa của nàng.

Nụ hôn kia như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào tức thì, nhưng hai người lại đồng thời toàn thân chấn động, có thể nghe được cả tiếng tim đập như sấm của nhau.

Ngắn ngủi trầm mặc mà vi diệu qua đi, Úc Cẩn khẽ nói: " Được rồi, hiện tại nàng không phải hiểu lầm, muốn đánh thì đánh đi."

Trên mặt hắn điềm nhiên như không có việc gì, nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng, phảng phất như xuân hoa xán lạn nở một đóa tiếp nối một đóa.

Hắn rốt cục có thể xác định,  trong lòng A Tự có hắn.

Khương Tự lui lại một bước, chật vật tránh thoát ôm ấp của Úc Cẩn, quay người chạy ra ngoài.

A Man đang ở dưới gốc Hợp Hoan nhặt lên một đóa hoa Hợp Hoan cài lên trên lỗ tai Nhị Ngưu, thấy Khương Tự vội vàng chạy đến liền vội đứng lên: "Cô nương, ngài ——"

" Hồi phủ!" Khương Tự đầu cũng không dám ngoái lại, chỉ cảm thấy phía sau như có mãnh thú doạ người, một khi quay đầu liền sẽ rơi vào trong bụng đối phương, bị hắn ăn sống nuốt tươi, vạn kiếp bất phục.

Trong nháy mắt chủ tớ hai người chạy đi không còn thấy tăm hơi, Nhị Ngưu gâu gâu sủa hai tiếng, thức thời không có đuổi theo.

Long Đán nghe được động tĩnh từ phòng bếp chạy đến, nhìn cửa viện rộng mở, lại nhìn Úc Cẩn đứng ở trên thềm đá trước cửa phòng, vẻ mặt ngu ngơ: " Chủ tử, Khương cô nương sao đi rồi?"

Úc Cẩn căn bản không có để ý tới Long Đán, cứ nhìn cửa viện rồi cười ngây ngô.

Hôn A Tự thế mà không bị đánh, thật là cao hứng.

Có điều lần này A Tự đi, ngày mai không biết có tới nữa hay không?

Nghĩ đến điều này, Úc Cẩn thu hồi tươi cười thỏa lòng.

Nói cho cùng vẫn là sớm làm cho A Tự gật đầu gả cho hắn mới là quan trọng nhất, hắn còn phải cố gắng hơn mới được.

" Dư Thất ca đã về chưa? " Khương Trạm đứng ở cửa chính nhìn vào bên trong một cái, tức khắc mặt lộ vẻ kinh hỉ đi vào, " Dư Thất ca, hai ngày này huynh đi đâu?"

" Khương Nhị đệ tới rồi." Úc Cẩn điều chỉnh xong tâm tình đi xuống thềm đá.

Khương Trạm lại lấy làm kinh hãi: " Dư Thất ca, huynh đây là làm sao vậy? Vừa cùng người ta đánh nhau một trận à?"

Úc Cẩn lúc này mới nghĩ đến mình còn đang ngụy trang thương binh, đành phải tiếp tục ngụy trang nói: " Ừm, không có chuyện gì lớn."

Khương Trạm vẫn kinh ngạc không thôi: " Dư Thất ca, công phu của huynh tốt như vậy, ai có thể đả thương huynh được? Huynh xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà Long Đán cũng không nói câu nào, còn nói huynh có việc ra ngoài."

" Một chuyện nhỏ ngoài ý muốn, vừa mới trở về còn chưa kịp thay y phục, kỳ thật chỉ là một chút thương tổn ngoài da mà thôi."

" Bị thương chỗ nào rồi?" Khương Trạm không yên lòng hỏi.

Mặc dù có đôi khi ảo não việc Dư Thất ca đánh chủ ý lên Tứ muội, nhưng trong lòng Khương Trạm vẫn vô cùng cảm kích người ân nhân cứu mạng kiêm bạn tốt này.

Nói trắng ra là, mặc dù võ công không đủ, nhưng nếu Dư Thất ca thật sự cần, hắn tuyệt không tiếc mạng sống không nói hai lời.

Úc Cẩn biết Khương Trạm là người thật thà, nhấc tay áo lên để cho hắn nhìn: " Chính là vết thương nhỏ này, ra chút máu mà thôi."

"Vậy là tốt rồi." Khương Trạm nhẹ nhàng thở ra, chợt càng thêm buồn bực, " Làm sao còn làm mặt dính máu luôn chứ?"

Úc Cẩn sờ sờ cái cằm, cười nói: " Máu của đối phương, đánh lung tung một hồi thành ra như vậy."

" Thì ra là thế, vậy huynh nhanh đi tắm một cái đi, chờ tắm xong chúng ta đi tửu lâu tốt nhất uống rượu, ta mời khách, xem như đi giải xui cho Dư Thất ca."

" Được, Khương Nhị đệ chờ một lát." Úc Cẩn thấy cuối cùng cũng lừa được Khương Trạm cho qua, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Người thành thật cũng không dễ lừa gạt đâu.

" Khoan đã!" Đặt mông ngồi vào trên ghế đá, Khương Trạm bỗng nhiên kêu một tiếng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hộp cơm giản dị đặt ở trên bàn đá.

Cái hộp cơm này nhìn thật quen mắt nha.

Nhìn chằm chằm mấy phút, ánh mắt Khương Trạm thay đổi.

Có thể không quen mắt sao, đây là lương bì nhà Vương Ngũ tẩu ở đại lộ Đông mà!

" Khương Nhị đệ, sao vậy?" Úc Cẩn trở lại, nhìn lại theo ánh mắt Khương Trạm, ánh mắt lóe lên.

Đây là đồ A Tự mang đến cho hắn sao?

Không đúng, A Tự không biết hắn hôm nay trở về, đây hẳn là chuẩn bị cho Nhị Ngưu.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Úc Cẩn dâng lên nồng đậm nguy cơ.

Ừm, sau khi cưới A Tự vào cửa vẫn là đem bán Nhị Ngưu đi.

" Dư Thất ca, lương bì này ở đâu ra?"

" Làm sao vậy?" Úc Cẩn trực giác không ổn, bất động thanh sắc nói lời khách sáo.

" Ta thấy lương bì này sao mà giống phần mà ta mua quá. " Khương Trạm buồn bực nói.

" Khương Nhị đệ mua lương bì?"

Úc Cẩn tâm niệm xoay nhanh, rất nhanh nghĩ đến khả năng lớn nhất: Khương Trạm đau A Tự như thế, đây chẳng lẽ là hắn mua cho A Tự ăn?

Không thể để cho Khương Trạm biết A Tự đã tới!

Úc Cẩn sau khi suy nghĩ cẩn thận mặt không đổi sắc cười nói: " Ta bảo Long Đán lên phố mua về."

" Thì ra là như vậy, không nghĩ tới Dư Thất ca cũng thích ăn lương bì nhà Vương Ngũ tẩu, ta và Tứ muội cũng thích ăn."

Úc Cẩn nhướng nhướng mày.

Quả nhiên không có đoán sai, cũng may giấu diếm được.

Trong lòng Úc Cẩn rõ ràng, Khương Trạm tuy rằng tính tình tốt, nhưng một huynh trưởng yêu thương muội muội tất nhiên không thể chịu đựng được muội muội một mình chạy đến nhà nam nhân.

" Dư công tử, cô nương chúng ta để quên đồ ——"  A Man hùng hùng hổ hổ chạy vào, tiếng nói đột nhiên im bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận