Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 673: Mật đàm

Không, không đi nữa?
Trong chớp mắt này, Đại trưởng lão cho rằng bản thân nghe lầm, không khỏi nhìn về phía Hoa trưởng lão.

Hoa trưởng lão khẳng định gật gật đầu.

Không nghe lầm đâu, dù rằng bà cũng sinh ra loại ảo giác này.

Hoa trưởng lão và Đại trưởng lão nhìn nhau.

Không đi càng tốt nha, vốn dĩ bọn họ cũng không muốn thả nàng đi.

Đón lấy thái độ lạnh như băng của Khương Tự, trong lòng Đại trưởng lão run lên.

Đối phương chủ động không đi, thế nào lại cảm thấy có chút bất an nhỉ?

Đại trưởng lão quyết định cẩn thận một chút: “Lệnh huynh là mất tích ở trong làng, chúng ta tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực tìm người. Chỉ là chuyện xảy ra đột nhiên, lại gặp phải lễ Tân Hỏa người nhiều lộn xộn, người ra vào bộ lạc quá nhiều, chỉ sợ nhất thời khó có thể có phát hiện……”

Khóe miệng Khương Tự khẽ cong, không nhanh không chậm nói: “Ta đã nói rồi, không tìm được gia huynh trở về, ta sẽ lưu lại nơi này không đi.”

Hoa trưởng lão nhịn không được nói: “ Nếu Vương phi thật sự có thể lưu lại, Ô Miêu ta cầu mà không được.”

Nếu có thể không thất hứa mà giữ được người lại, đó quả thực là không thể tốt hơn.

Đại trưởng lão liếc Hoa trưởng lão một cái, không thấy nửa điểm hưng phấn.

Trên trời còn có chuyện tốt rơi xuống như vậy sao? Hoa trưởng lão thật sự quá thiếu kiên nhẫn.

Quả nhiên liền nghe Khương Tự cười nói: “Hoa trưởng lão đừng vội, ta còn lời chưa nói xong.”

Tới rồi.

Đại trưởng lão và Hoa trưởng lão liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Khương Tự.

“Hôm nay may mắn lấy thân phận Thánh Nữ tham gia thịnh hội Tân Hỏa, ta mới phát hiện địa vị của Thánh Nữ ở quý tộc uy hiếp bộ tộc khác không phải là nhỏ. Cũng không biết nếu ta nhìn trúng tộc trưởng Tuyết Miêu, thì sẽ thế nào nhỉ?”

“Hỗn trướng!” Đại trưởng lão buột miệng thốt ra.

Ô Miêu và Tuyết Miêu đối lập đã lâu, giữa hai bên không phải gió Đông thổi bạt gió Tây, thì chính là gió Tây áp đảo gió Đông, nếu Thánh Nữ Ô Miêu biểu đạt lòng ái mộ với tộc trưởng Tuyết Miêu, phỏng chừng sẽ làm cho tộc nhân bạo loạn. 

Mí mắt Khương Tự cũng chưa nâng. 

Nàng lại không phải A Tang thật sự, chẳng lẽ còn sợ Đại trưởng lão quát lớn hay sao?

Phản ứng không cho là đúng của Khương Tự làm Đại trưởng lão bình tĩnh lại, bình ổn tâm tình nói: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói ngươi là Vương phi Đại Chu, những lời thế này cũng có thể tùy ý nói ra được sao.”

Không phải đều nói da mặt nữ tử Đại Chu rất mỏng sao?

Khương Tự chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Ta không phải Thánh Nữ Ô Miêu sao?”

Đại trưởng lão cứng lại.

“ Nếu ta là Thánh Nữ, đương nhiên muốn yêu thích ai thì sẽ thích người đó, có liên quan gì đến Vương phi Đại Chu đâu?”

Cho dù mất mặt, thì cũng là mặt của toàn tộc Ô Miêu. 

“ Tộc trưởng Tuyết Miêu sắp 40 tuổi rồi, nhi nữ đều không nhỏ hơn Vương phi.” Hoa trưởng lão không thể nhịn được nữa nói.

Khương Tự nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy cũng không sao cả, trong lòng ta thích mới là quan trọng nhất, chờ đến lúc không thích nữa, đổi người là được rồi.”

Sắc mặt Đại trưởng lão đen như đáy nồi: “ Ngươi làm như vậy có nghĩ cho thanh danh của Thánh Nữ tộc ta không?”

Khương Tự đối diện với Đại trưởng lão, bỗng nhiên thu hồi ý cười, lạnh lùng nói: “Đại trưởng lão chỉ sợ đã quên, ta lại không phải Thánh Nữ Ô Miêu chân chính, thanh danh của Thánh Nữ có liên quan gì đến ta đâu? Nếu ta ở lại Ô Miêu, tâm tình không tốt muốn nói thế nào thì nói thế đó, nếu Đại trưởng lão không hài lòng đều có thể phế bỏ Thánh Nữ A Tang, như vậy ta cũng có thể về Đại Chu làm Vương phi của ta.”

Khương Tự nói một phen làm Đại trưởng lão tức giận muốn lật bàn lại không biết phải nói sao.

Nha đầu này uy hiếp đến thật có đạo lý!

Khương Tự châm cho mình một ly trà, nhấp hai ngụm rồi nói: “Ta đã sớm nhìn ra, các ngài giấu huynh trưởng của ta đi, chính là muốn cho ta lưu lại. Kỳ thật cũng không cần làm như thế, nếu ta không hài lòng, muốn cho ta đi ta cũng không đi. Đại trưởng lão, các ngài xác định muốn một vị Thánh Nữ tâm tình không tốt ở lại trong tộc?”

Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm, hoàn toàn bị uy hiếp.

Sự tình sao lại biến thành thế này, rõ ràng là bọn bà không tiếc hết thảy muốn giữ người lại, tại sao bây giờ lại thành bị đối phương uy hiếp?

Khương Tự thưởng thức chén trà, vân đạm phong khinh.

Ô Miêu quá thiếu một vị Thánh Nữ, mà cố tình nàng lại có dáng vẻ giống A Tang. Chỉ dựa vào điều này, Ô Miêu quấy rầy nàng chỉ sợ sẽ mãi không có ngày yên tĩnh.

Cùng với phòng bị đối phương thỉnh thoảng xuất ra đủ loại thủ đoạn, còn không bằng hóa bị động thành chủ động, để cho đối phương biết một Thánh Nữ tâm không cam tình không nguyện có bao nhiêu đáng sợ.

Đại trưởng lão trầm mặc thật lâu, đột nhiên thở dài: “Lệnh huynh là bị người của ngươi mang đi đi?”

Đuôi lông mày của Khương Tự khẽ nhích, nhìn về phía Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cười cười: “Ta tuy không biết ngươi làm sao làm được, nhưng lấy sự quan tâm của Vương phi dành cho lệnh huynh, lúc này còn có thể trấn định tự nhiên như thế, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là lệnh huynh đã được người của ngươi mang đi rồi, ngươi đã chắc chắn rằng lệnh huynh không có bất luận nguy hiểm gì nữa.”

Khương Tự không nói gì, chỉ là cười cười.

Đại trưởng lão thống lĩnh một tộc, đương nhiên sẽ không phải người không có tâm tư, đoán ra được cũng không kỳ quái.

Nàng không sợ đối phương đoán được, quan trọng là muốn để cho đối phương ý thức được nàng không phải một quân cờ mặc người bài bố, lấy ra thái độ hợp tác bàn lại việc khác.

Đúng vậy, chuyến xâm nhập Ô Miêu lần này, Khương Tự đã có ý định hợp tác.

Kiếp trước kiếp này, có một số việc nếu đã không thể thoát khỏi, vậy thì dứt khoát chủ động nắm giữ là được rồi.

Có Ô Miêu làm trợ lực, nói không chừng cuộc sống tương lai của nàng và A Cẩn ở kinh thành còn có thể an ổn chút.

Đại trưởng lão là bà già đã thành tinh, thấy Khương Tự cười như vậy, liền hiểu được ý tứ của nàng.

Bà đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn hoa hồng cỏ xanh ngoài cửa sổ xuất thần trong chốc lát, rồi xoay người đi đến bên kệ sách.

Nơi đó có một cái bàn cao, trên mặt gỗ khắc hình rắn xoay quanh.

Thanh xà nhả thư, y như thật. 

Đại trưởng lão duỗi tay đặt trên đầu rắn vặn một cái, đột nhiên tiếng răng rắc rất nhỏ vang lên, sau đó kệ sách bị đẩy ra, lộ ra phòng tối bên trong.

“Các ngươi đều vào đi.” Đại trưởng lão dường như đã hạ quyết định nào đó, nét mặt có chút cô đơn.

Khương Tự nhướng đuôi lông mày, thong thả ung dung đi vào.

Nhìn đi, da mặt dày quả nhiên có chỗ tốt, kiếp trước nàng ở Ô Miêu gần ba năm, cũng không biết ở đây còn có một gian mật thất.

Hoa trưởng lão do dự một chút.

Lấy thân phận của bà, theo lý không nên biết quá nhiều.

Có điều ngẫm lại lại thoải mái.

Là bà mang Yến Vương phi từ kinh thành Đại Chu về đây, có vài bí mật vốn không nên để bà biết, nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào gạt được.

Hoa trưởng lão đi theo sau lưng Khương Tự đi vào mật thất.

Đại trưởng lão vặn đầu rắn trên vách tường mật thất, cửa ngầm khép lại, trong mật thất ánh sáng mờ mịt, khiến mặt bà thoạt nhìn tối tăm khó hiểu.

Khương Tự lẳng lặng chờ Đại trưởng lão mở miệng, thần sắc tự đắc.

Hoa trưởng lão cũng không lên tiếng, lại không biết sao cảm thấy khẩn trương.

Không phải chuyện thật sự quan trọng, Đại trưởng lão không cần thiết tiến vào mật thất nói.

Dưới bầu không khí như vậy, Đại trưởng lão rốt cuộc mở miệng: “Ta nghe Hoa trưởng lão nói, khi các ngươi mới gặp nhau, ngươi đã biết Thánh Nữ của tộc ta tên là A Tang?”

Khương Tự gật đầu.

“Vương phi có thể nói cho ta ngươi biết được từ đâu không?”

Khương Tự cười: “Vương gia nói cho ta.”

“Vương phi có thể nói lưu loát ngôn ngữ Ô Miêu ——”

“Vương gia dạy ta.”

“Như vậy thì vì sao Vương phi lại nắm giữ được Ngự Cổ thuật mà ngay cả Thánh Nữ của tộc ta cũng không thể nắm giữ được?” Đại trưởng lão ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm Khương Tự.

Trong lòng Khương Tự hơi ngạc nhiên.

Đại trưởng lão lại trực tiếp thừa nhận A Tang không nắm giữ được Ngự Cổ thuật, có phải đằng sau còn có lời kinh người hơn muốn nói không?

Đại trưởng lão không đợi Khương Tự trả lời, đã nói: “Thật không dám giấu diếm, Thánh Nữ A Tang của tộc ta sớm đã không còn trên nhân thế.” 
Bạn cần đăng nhập để bình luận