Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 467: Xem náo nhiệt

Khương Tự dở khóc dở cười, dỗi nói: “Nhị ca, huynh suy nghĩ miên man cái gì vậy? Không có ngủ thông phòng, càng không có ngủ nha hoàn, hai chúng ta rất tốt.”
Khương Trạm càng khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Vậy Vương gia bị nhốt vào Tông Nhân Phủ muội không vội sao, ta còn tưởng rằng Vương gia làm chuyện có lỗi cơ.”

“Phụ tử nào có thù cách đêm, nói không chừng qua ít ngày nữa Hoàng Thượng sẽ thả chàng ấy ra.” Khương Tự giọng điệu tùy ý, ngược lại nói, “Nhị ca, muội xem tay huynh.”

Khương Trạm theo bản năng giấu tay ra sau, cự tuyệt nói: “Chỉ bị chút vết thương ngoài da, không có gì đẹp.”

Khương Tự bắt lấy ống tay áo Khương Trạm, kiên trì nói: “Muội nhìn xem.”

Giằng co trong chớp mắt, Khương Trạm đành phải thỏa hiệp, thành thật vươn cái tay bị thương tới.

Bàn tay vốn thon dài xinh đẹp, lúc này mu bàn tay lại sưng vù, lộ ra máu thịt ngưng kết thành màu tím đen, nhìn vào có phần làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt Khương Tự co rụt lại, vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ.

Có thể dẫm tay Nhị ca thành như này, Thái Tử quá mức ác độc!

“Tứ muội, thật sự không có việc gì, một chút cũng không đau.” Khương Trạm thu tay lại, lại bị Khương Tự đè lại.

“Ra hoàng cung cũng không biết xử lý trước một chút.” Khương Tự một bên oán trách một bên lấy khăn ra, “Muội xử lý miệng vết thương cho huynh một chút.”

Khương Trạm vốn định nói không cần, thấy Khương Tự sắc mặt căng cứng, liền nói: “Để A Man hoặc A Xảo xử lý cho ta một chút là được, Tứ muội không sợ máu, vạn nhất ngoại tôn tử của ta sợ hãi làm sao bây giờ?”

Khương Tự không khỏi cười: “Nhị ca thật biết nói cười, bé con còn ở trong bụng thì biết cái gì.”

Tuy là nói như vậy, nàng vẫn phân phó A Xảo lại đây giúp Khương Trạm xử lý miệng vết thương.

A Xảo mang tới rượu mạnh cùng thuốc mỡ, dùng vải bông sạch sẽ chấm rượu mạnh nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương, sắc mặt mơ hồ trắng bệch.

Bị thương thành như vậy, hẳn phải đau lắm.

Khương Trạm lại không hề phản ứng, tựa như bị thương chính là người khác, như không có việc gì nói với Khương Tự: “Tứ muội, ta muốn tìm cơ hội nhập ngũ.”

“Nhập ngũ?” Khương Tự nghe mà sửng sốt.

Khương Trạm gật đầu: “Ừ, Nam Lan không phải vẫn luôn rục rịch muốn giao chiến với Đại Chu chúng ta sao, biên cảnh phía Bắc nghe nói cũng cọ xát không ngừng, người Bắc Tề thường xuyên cướp bóc sát thương con dân Đại Chu ta. Ta nghĩ vô luận đi Nam Cương hay Bắc địa đều được, có ý nghĩa hơn so với ngốc ở kinh thành nhiều.”

Trong mắt người bình thường, Kim Ngô Vệ thủ vệ hoàng thành phong quang không thôi, hắn đã từng cũng cho rằng như vậy.

Song hôm nay bị Thái Tử làm nhục mới hiểu được, phong quang như thế nào cũng là tương đối mà thôi, ở trước mặt các quý nhân trong cung một Kim Ngô Vệ nho nhỏ không khác gì con kiến cả.

Hắn không phải một mình, sau lưng còn có Đông Bình Bá phủ, còn có Tứ muội. Nếu nhất thời nhịn không được chống đối quý nhân, không thể nghi ngờ sẽ mang đến cho người mình quan tâm phiền toái lớn, tỷ như hôm nay……

Mà hắn lại cố tình không phải người biết nén giận, nhịn nhục chịu đựng, một lần có thể nhịn, hai lần có thể nhịn, nói không chừng lần nào đó sẽ không nhịn được.

Cùng với ở kinh thành làm một con chim hoàng yến nghẹn khuất, không bằng đi vùng biên cương làm một con hùng ưng, chẳng sợ ngã xuống, ít nhất cũng từng chiến đấu vì con dân Đại Chu.

Nam nhi lấy thân đền nợ nước, sẽ không hối tiếc.

Nghe Khương Trạm nói như thế, phản ứng đầu tiên của Khương Tự chính là phản đối.

Đao kiếm không có mắt, đi trên chiến trường sơ ý một cái là sẽ mất đi tính mạng, thế này sao lại là có ý nghĩa, rõ ràng là làm cho người ta lo lắng đề phòng.

Chính là đối diện với đôi mắt trong suốt của huynh trưởng, lời phản đối của Khương Tự liền không nói ra nổi.

Nàng để ý huynh trưởng, dưới tình huống huynh trưởng không hiểu rõ thay đổi vận mệnh mất sớm của huynh ấy, nhưng nhân sinh của Nhị ca là thuộc về chính huynh ấy, chẳng sợ lấy danh nghĩa muốn tốt cho huynh ấy, cũng không nên thay huynh ấy làm chủ.

“Tứ muội, muội nói được không?” Khương Trạm mang theo vài phần chờ mong hỏi.

A Xảo vừa lúc dùng vải bông tẩm rượu mạnh chà lau vết bẩn trên miệng vết thương, đau đớn làm hắn hơi hơi nhíu mày.

Khương Tự thở dài dưới đáy lòng, lộ ra ý cười ôn nhu: “Nhị ca nếu nghĩ kỹ rồi là được.”

Đôi mắt Khương Trạm lập tức sáng lên.

Tứ muội tán đồng với hắn mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ trọng yếu.

Khương Tự lại nói: “Chỉ là nhất định phải chú ý an toàn, chớ để người quan tâm Nhị ca lo lắng.”

Khương Trạm lộ ra tươi cười sảng khoái: “Đây là tự nhiên.”

Khương Trạm nhảy nhót khiến Khương Tự không khỏi cong con mắt, chỉ là chờ hắn rời đi xong liền thu hồi ý cười nhẹ nhàng.

Úc Thất bị nhốt vào Tông Nhân Phủ, nói không lo lắng chút nào là không có khả năng. Đương nhiên, nếu nói quá lo lắng cũng không có.

Đây đại khái chính là chỗ tốt của tiên tri đi.

Đông chí sắp tới rồi, lần đầu Thái Tử bị phế gần trong gang tấc, đắc tội Thái Tử hậu quả không nghiêm trọng như vậy.

Ngẫm lại nguyên nhân Thái Tử bị phế, Khương Tự nhướng nhướng đuôi lông mày.

Có lẽ Hoàng Thượng còn cảm thấy A Cẩn thay ông xả giận trước nữa kìa?

Đông chí Cảnh Minh năm mười chín quá mức kinh tâm động phách, nàng hy vọng Úc Cẩn có thể tránh đi, cho nên Khương Trạm tới truyền lời liền hiểu được ý tứ của đối phương.

Đánh đập Thái Tử một trận, đã thay Nhị ca xả giận, lại thuận thế né tránh Đông chí ra ngoài, vẹn toàn đôi bên.

“Có điều quá lớn gan rồi.” Khương Tự lẩm bẩm oán trách một câu, phân phó A Xảo chuẩn bị ít đồ ăn ngon miệng đưa đến Tông Nhân Phủ.

Tin tức Úc Cẩn đánh Thái Tử bị nhốt vào Tông Nhân Phủ như mọc cánh, nhanh chóng truyền ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, tâm tình của các hoàng tử từng tham dự hỗn chiến năm ngoái có phần vi diệu.

Lão Thất ngay cả Thái Tử đều dám đánh, vừa nghĩ như vậy, bọn họ bị đánh hai lần dường như không tính là gì.

Loại náo nhiệt này cũng không thể bỏ lỡ!

Đi thăm Thái Tử trước, xem Thái Tử bị đánh thành cái dạng gì, lại đi nhìn lão Thất một cái.

Đông Cung, theo Thái y xoa bóp bôi thuốc, là tiếng kêu thảm thiết của Thái tử truyền đến.

Thái Tử một bên rên rỉ một bên thầm mắng: Lão Thất vương bát đản này, chờ hắn bước lên vị trí kia, chuyện thứ nhất chính là trị lão Thất tội mưu nghịch, băm vằm cả nhà lão Thất!

“Điện hạ, Lỗ Vương tới thăm ngài.” Nội thị tiến vào truyền lời.

Thái Tử ghé vào trên giường, đen mặt nói: “Không gặp!”

Nội thị rất nhanh đi ra, không bao lâu lại quay lại: “Điện hạ, Tề Vương tới……”

Thái Tử tức giận nói: “Đừng đến truyền lời nữa, tất cả đều không gặp!”

Đường đường Thái Tử vác một khuôn mặt như đầu heo làm sao gặp người? Mấy thằng nhãi ranh này rõ ràng là tới xem hắn chê cười.

Không thấy được mặt đầu heo của Thái tử, chúng hoàng tử có phần tiếc nuối, lục tục chạy tới Tông Nhân Phủ.

Lỗ Vương tới trước một bước, cho tiểu lại trông coi ít bạc, thuận lợi nhìn thấy Úc Cẩn.

Phòng trống của Tông Nhân Phủ cùng cấp với lao ngục, có điều bố trí thoải mái hơn nhiều, ít nhất không thấy rắn sâu.

Úc Cẩn ngồi cạnh cửa sổ, ánh mắt hơi đổi nhìn về phía Lỗ Vương.

“Thất đệ, ngươi thật sự đánh Thái Tử?”

Úc Cẩn nhíu mày.

Vì cái gì từ trong mắt lão Ngũ hắn nhìn ra vài phần hưng phấn nhỉ?

“Ừ.” Hắn lãnh đạm lên tiếng.

Lỗ Vương liếc nhanh bốn phía một cái, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Úc Cẩn: “Thất đệ, ngươi thật sự là....”

Hắn muốn đánh Thái Tử lâu lắm rồi, quả thực là mộng tưởng từ nhỏ đến lớn, đáng tiếc vẫn luôn không dám thực hiện.

Hắn quyết định, từ nay về sau không so đo chuyện lão Thất đánh hắn nữa.

Úc Cẩn kéo kéo khóe môi, nhàn nhạt nhắc nhở nói: “Ngũ ca vẫn là thận trọng từ lời nói đến việc làm thì hơn, cũng đừng nói là tới làm bạn với ta.”

Lỗ Vương cười hắc hắc: “Không nghĩ tới Thất đệ suy nghĩ cho ta như vậy, ta hiểu được. Các huynh đệ khác còn đang xếp hàng chờ, ta đi trước đây.” 
Bạn cần đăng nhập để bình luận