Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 258: Chùa Bạch Vân

Tháng tám chẳng mấy mà qua, thời gian cách chuyện xảy ra kiếp trước còn hơn hai tháng nữa, đây đối với Khương Tự mà nói đã khá là cấp bách.
Ở trong thư, Khương Tự cũng không có hỏi thăm Khương Y đã cứu ai hay chưa, việc như vậy đương nhiên phải gặp mặt làm rõ mới thỏa đáng.

Tin đưa đến Chu gia, không bao lâu thì chờ được hồi âm của Khương Y.

Khương Tự xem thư xong, xoa xoa khóe mắt.

Xem ra lại phải ra cửa rồi.

Trong thư Khương Y nhắc tới ngày kia muốn đến chùa Bạch Vân ngoài thành dâng hương, hẹn nàng ở chùa Bạch Vân gặp nhau.

So với đi Chu gia, tỷ muội hai người gặp mặt ở chùa Bạch Vân tự nhiên càng thuận tiện tự tại hơn.

Khương Tự rất nhanh thì hồi đáp Khương Y, kiên nhẫn chờ ngày kia đến.

Đảo mắt chính là hai ngày sau, A Man sáng sớm liền truyền lời cho phía trước nói muốn xe ngựa, sau đó không lâu vẻ mặt uể oải trở về bẩm báo: “Cô nương, chiếc xe trong phủ ấy bị Nhị thái thái dùng rồi, xe nhỏ thì bị Tam thái thái với Tam cô nương dùng, đã hết xe rồi.”

Khương Tự nghĩ nghĩ nói: “Kêu lão Tần đi ra ngoài mướn một chiếc xe sạch sẽ chút là được.”

Lão Tần làm việc rất đáng tin, thực mau thì mướn được một chiếc xe ngựa, chở hai chủ tớ Khương Tự với A Man chạy hướng chùa Bạch Vân ngoài thành.

Trời cao mây nhạt, sau khi ra khỏi thành thiếu đi người đi đường rộn ràng nhốn nháo, trời đất dường như càng rộng lớn hơn.

A Man nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, tùy ý để gió lạnh phất qua gò má, tâm tình sung sướng thưởng thức cảnh trí ven đường.

“Cô nương, ngài xem mảnh ruộng lúa mạch kia đi, ánh vàng rực rỡ như vàng chồng, nhìn còn xinh đẹp hơn cả hoa ấy.”

Ngồi ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần Khương Tự mở to mắt, thăm dò nhìn ra bên ngoài.

Bên đường là ruộng lúa mạch vô bờ, đúng là mùa lúa chín, bông lúa màu vàng theo gió chập chờn, giống như làn sóng màu vàng liên miên không dứt ùa tới đây, cùng bầu trời xanh thẳm liền thành một đường, khiến người ta nhìn liền thấy tâm cảnh khoáng đạt, mà nông phu ở giữa ruộng lúa mạch khom lưng vung lưỡi hái thì càng có vẻ nhỏ bé hơn.

Khương Tự tựa như có thể ngửi được mùi thơm ngát của lúa mạch cùng mùi mồ hôi của các nông phu bởi vì lao động mà rơi xuống.

Cảnh trí như vậy, nàng thực thích.

“Cô nương, mau nhìn chiếc xe ngựa phía trước kìa, hình như là xe ngựa trong phủ chúng ta.” A Man mắt sắc, chỉ vào một chiếc xe ngựa có rèm màu xanh phía trước cách đó không xa kêu.

Khương Tự tập trung nhìn vào, quả nhiên là chiếc xe ngựa lớn hơn của Đông Bình Bá phủ.

“Nhị thái thái đây là đi chỗ nào, thoạt nhìn cùng đường với chúng ta.” A Man khó hiểu thầm nói.

Khương Tự trầm ngâm một lát, phân phó lão Tần: “Cho xe chạy nhanh chút, sớm sớm đến chùa Bạch Vân đi.”

Ngẫm lại Nhị phòng gần đây không thuận, lại có xe ngựa xuất hiện ở phía trước, Khương Tự suy đoán Tiêu thị tám chín phần mười là đi chùa Bạch Vân dâng hương. Nếu bị Tiêu thị chạy trước rồi đụng phải đại tỷ, nói không chừng sẽ làm chậm trễ nàng với đại tỷ nói chuyện, cho nên Khương Tự rất nhanh làm ra quyết định giành trước một bước.

Chờ gặp đại tỷ hỏi hết việc nên hỏi, cho dù Tiêu thị quấy phá cũng không sao nữa.

Lão Tần nghe xong Khương Tự phân phó giơ lên roi ngựa: “Cô nương ngài ngồi vững.”

Roi ở giữa không trung phát ra một tiếng giòn vang, dừng ở trên lưng ngựa, rất nhanh xe ngựa liền tăng nhanh tốc độ, vượt qua xe ngựa mà Tiêu thị ngồi.

Tiêu thị lúc này đang thăm dò nhìn phong cảnh bên ngoài, một chiếc xe ngựa không đáng chú ý đi ngang qua bên cạnh mang theo một mảnh bụi mù, vội thả bức màn xuống, tâm tình mới hơi sảng khoái nháy mắt mất sạch.

Gần đây thật là mọi việc không thuận, ngay cả nhìn phong cảnh bên ngoài một cái cũng ăn một bụng đất, không biết ngồi trong xe ngựa là cái đồ không lên được mặt bàn nào.

Lão Tần một đường ra roi thúc ngựa, chẳng mấy chốc đã chạy tới chùa Bạch Vân.

A Man thò đầu dòm đằng sau, cười tủm tỉm nói: “Lão Tần, ngươi đánh xe được đó chứ, chiếc xe kia ngay cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu nữa.”

Lão Tần mí mắt cũng chưa nâng, không chút gợn sóng nói: “ Đánh xe không phải sở trường của ta.”

“Vậy ngươi am hiểu nhất là cái gì?”

Lão Tần thở dài.

Bệnh hay quên của tiểu nha đầu này thật nặng, đã sớm nói rồi, hắn am hiểu giết người.

“A Man, đi hỏi thăm xem xe ngựa Chu phủ tới hay chưa.”

Vừa nghe Khương Tự phân phó, A Man lập tức thu hồi lòng hiếu kỳ, chạy đi tìm sư tiếp khách tìm hiểu tin tức, rất nhanh mang về tin tức Khương Y đã tới.

Nữ quyến nhà cao cửa rộng như Khương Y, đi vào chùa Bạch Vân tất nhiên sẽ đặt trước một gian khách phòng, buổi trưa lưu lại dùng cơm.

Lúc này Khương Y tự nhiên sẽ không ở lại trong khách phòng, Khương Tự mang theo A Man đi thẳng đến Đại Hùng Bảo Điện, quả nhiên liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp quen thuộc quỳ gối trang nghiêm trước tượng Phật.

Khiến Khương Tự ngoài ý muốn chính là bên người Khương Y còn đi theo một người, chính là đại tỷ phu của nàng Chu Tử Ngọc.

Lúc này Khương Y đứng lên, ngước mắt cười nhạt với Chu Tử Ngọc.

Khương Tự đứng ở cách đó không xa, nhìn một đôi bích nhân sóng vai mà đứng trong lòng sinh ra vài phần hoang mang.

Có lẽ phương hướng của nàng sai rồi, đại tỷ phu Chu Tử Ngọc cũng không vấn đề?

Khương Tự hơi hơi thay đổi tầm mắt, dừng ở trên mặt Chu Tử Ngọc.

Chu Tử Ngọc hôm nay mặc một kiện trực chuyết * màu xanh lá, khuôn mặt tuấn lãng, dáng người đĩnh bạt, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một cỗ phong độ trí thức nồng đậm.

(*Trực chuyết 直裰 áo mặc thường ngày thời xưa. Sau thường chỉ y phục của nhà sư, đạo sĩ hoặc sĩ tử 《Khuynh Vũ》

Thẳng thắn mà nói, Chu Tử Ngọc là một nam tử thực có thể làm nữ tử động tâm.

Kiếp trước sau khi đại tỷ chết, Chu Tử Ngọc thế nào?

Khương Tự rõ ràng nhớ trước khi nàng rời khỏi kinh thành Chu Tử Ngọc cũng không có cưới ai khác, ba năm sau nàng trở lại kinh thành, cố tình lưu tâm mới biết được một năm trước Chu Tử Ngọc cưới một cô nương dòng dõi tầm thường.

Dường như phát hiện Khương Tự nhìn chăm chú, Chu Tử Ngọc nghiêng đầu về một bên đón nhận tầm mắt của nàng, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Y nương, là Tứ muội.”

Khương Y bỗng nhiên xoay người, trong mắt lóe ra kinh hỉ, bước nhanh đi tới giữ chặt Khương Tự: “Tứ muội, muội đến rồi.”

Khương Tự nhanh chóng thu hồi rất nhiều suy nghĩ, lộ ra ý cười: “Không nghĩ tới đại tỷ ở chỗ này.”

Lời này của nàng nói khá hàm súc, bởi vì không xác định Khương Y có nhắc với Chu Tử Ngọc là các nàng hẹn nhau hay không.

Tỷ muội hai người nói hai câu, Chu Tử Ngọc thực thức thời nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi phía trước tùy tiện dạo chút.”

Ánh mắt Khương Tự đuổi theo bóng lưng Chu Tử Ngọc rời đi, lần đầu cảm thấy một người sâu cạn khó có thể thấy rõ như thế.

Từ cấp bậc lễ nghĩa mà nói, Chu Tử Ngọc có thể xưng là quân tử đoan chính.

Tuy nhiên có một điểm có thể khẳng định, làm nhiều một chút luôn mạnh hơn so với không làm gì cả, chẳng sợ uổng phí công phu nàng cũng nhận.

“Tứ muội?” Khương Y mơ hồ có chút nghi hoặc.

Khương Tự kéo tay Khương Y: “Đại tỷ, chúng ta cũng tùy tiện đi dạo một chút đi.”

Khương Y chỉ đằng sau: “Tứ muội không bái một cái sao?”

Khương Tự nghĩ nghĩ, đi đến đệm hương bồ quỳ xuống thành tâm lễ bái, trong lòng mặc niệm: Phật Tổ tại thượng, xin phù hộ đại con tỷ bình an hoà thuận, vô tai vô ưu.

Khương Tự đứng dậy, Khương Y cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Tứ muội cầu gì đó, chẳng lẽ là nhân duyên?”

“Đại tỷ đừng nói lung tung.” Khương Tự lộ ra bộ dáng xấu hổ buồn bực.

Khương Y là người tính tình như nước, thấy muội muội thẹn thùng không đành lòng trêu ghẹo nữa, hỏi tình huống Bá phủ gần đây.

Trong chùa cổ thụ che rợp trời, lúc này đã có vài phần lạnh lẽo, càng đi về sau khách hành hương càng ít.

Khương Tự thấy thời cơ không sai biệt lắm, ra vẻ lơ đãng nói: “Sớm biết đại tỷ phu sẽ bồi đại tỷ tới dâng hương, muội sẽ không tới tham gia náo nhiệt.”

“Không được nói bậy.” Khương Y sắc mặt ửng đỏ đẩy Khương Tự một cái, giải thích nói, “Vốn dĩ một mình ta tới, đại tỷ phu muội đúng lúc hôm nay không có việc gì, liền đi cùng ta.” 
Bạn cần đăng nhập để bình luận