Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 776: Hiền phi hộc máu

Lời này của Vệ thị làm Hiền phi cả kinh suýt nữa đứng bật dậy, khuôn mặt không khỏi biến sắc: “Tẩu tẩu nói vậy là ý gì?”
Vệ thị đánh giá phản ứng của Hiền phi, kinh ngạc nói: “Nương nương lẽ nào không hay biết gì?”

Như vậy xem ra, địa vị của Hiền phi ở trong cung không lạc quan lắm nha.

Phe Tề Vương liên tiếp bị đả kích, ngay cả phụ nhân nhà cao cửa rộng như bà ta còn nghe nói, mà nhìn bộ dạng của Hiền phi lại giống như không hay biết gì.

Vệ thị bỗng nhiên cảm thấy hôm nay tiến cung thỉnh an là một sai lầm, về sau hẳn là nên giảm bớt số lần tiến cung thăm Hiền phi.

Bà ta là Quốc công phu nhân, nếu không phải nghĩ đến tương lai phú quý tăng thêm một bước, ở bên ngoài hưởng hết tôn sùng tốt bao nhiêu, thì cần gì phải tiến cung cúi đầu khom lưng thỉnh an một tiểu cô.

“Tẩu tẩu, bên ngoài sao lại có lời đồn đãi như vậy?”

Vệ thị khó xử nói: “Ta còn tưởng nương nương đã biết rồi chứ, không nghĩ tới là ta lắm miệng, nếu chọc nương nương phiền lòng chính là ta sai ——”

“Tẩu tẩu, lúc này tẩu còn nói năng khách khí như vậy. Chúng ta là người một nhà, có chuyện lẽ nào còn muốn gạt ta?” Hiền phi thấy Vệ thị như thế, trái tim càng chìm xuống.

Vệ thị thở dài: “Chính là tộc huynh Tề Vương phi Lý thị lang đột nhiên bởi vì thay người mưu chức mà bị giam vào nhà lao, Hồng Lư Tự Trần thiếu khanh cũng xảy ra chuyện, bọn họ đều là chỗ qua lại thân cận với Tề Vương…… Cho nên liền có tin đồn nói Tề Vương thất thế……”

Hiền phi nghe xong, nhất thời khí huyết cuồn cuộn, một khuôn mặt so với giấy còn trắng hơn.

“Nương nương, ngài không sao chứ?”

“Ta không sao. Tẩu tẩu, Chương Nhi thế nào rồi?”

“Vương gia hai ngày nay vẫn luôn đóng cửa không ra, không có động tĩnh gì.”

“Đóng cửa không ra?”

Vệ thị gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói vào ngày mùng một Vương gia từ trong cung đi ra sắc mặt rất khó coi, sau đó chưa từng ra khỏi Vương phủ. Trần thiếu khanh cùng Lý thị lang liên tiếp xảy ra chuyện, có người tới cửa cầu kiến, đều bị người giữ cửa chặn ở bên ngoài……”

Hoàng tử khi nào thì bị triệu vào cung, khi rời đi như thế nào, những việc này bình thường sẽ không lưu truyền, nhưng người của phe Tề Vương đột nhiên bị Hoàng Thượng ghét bỏ, người có tâm lột tơ rút kén, lúc này mới tìm được vào ngày mùng một tháng tư hôm đó không tầm thường.

Phe phái Tề Vương xui xẻo, mà trước khi chuyện xảy ra Tề Vương mang sắc mặt khó coi rời khỏi hoàng cung, hiển nhiên là do Tề Vương không biết vì sao chọc giận Hoàng Thượng.

Đầu óc Hiền phi ong một tiếng, lung lay muốn xỉu.

Mùng một tháng tư…… Chẳng lẽ mưu kế của Chương Nhi bại lộ?

Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!

Thấy sắc mặt Hiền phi khó coi đến cực điểm, giống như ngay sau đó sẽ ngất xỉu, Vệ thị thử hỏi: “Nương nương, có phải là Vương gia có chỗ nào làm Hoàng Thượng mất hứng không?”

Hiền phi tỉnh táo lại, gượng cười nói: “Tẩu tẩu hẳn là biết tính tình Chương Nhi, nó từ trước đến nay cẩn thận chặt chẽ, quy quy củ củ, làm sao có thể làm Hoàng Thượng mất hứng được? Ta chỉ là quá giật mình, xem ra phải hỏi tình hình của Chương Nhi xem sao.”

Vệ thị nghe xong trong lòng cười nhạo.

Cẩn thận chặt chẽ, quy quy củ củ sẽ không làm Hoàng Thượng mất hứng?

Lời này của Hiền phi thật là có ý tứ.

Tề Vương nếu thật sự quy quy củ củ, cũng sẽ không nhớ thương vị trí đó.

Trước kia cảm thấy Tề Vương có hy vọng lớn, hiện tại xem ra, nếu Tề Vương không có năng lực này, thì cũng đừng kéo An Quốc Công phủ xuống nước.

Nghĩ như vậy, Vệ thị có chút hối hận không nghe An Quốc Công cảnh cáo.

Một chuyến này, cũng không nên lắm miệng.

Vệ thị lập tức muốn rời đi: “Thời gian không còn sớm, ta không quấy rầy nương nương nữa. Những tin đồn đó nương nương biết thì thôi, chớ có coi là thật.”

Hiền phi miễn cưỡng gật đầu: “Tẩu tẩu yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ. Triều thần lên xuống thất thường lại chẳng quá tầm thường, một số người chỉ thích lấy ra làm văn chương.”

Nói đến sau, đã có ý trấn an Vệ thị.

Đợi Vệ thị rời đi, Hiền phi ngồi ngẩn ngơ rất lâu, sau đó sai người ra cung mời Tề Vương.

Chương Nhi đóng cửa không ra, đến tột cùng là trong lòng hoảng sợ, hay là ý tứ của Hoàng Thượng?

Điểm này, bà ta nhất định phải thăm dò ra.

Chờ không bao lâu, người phái ra cung trở về bẩm báo: “Nương nương, nô tỳ mới đến cửa cung đã bị chặn lại.”

“Vì sao?” Hiền phi vừa nghe liền biết sự tình không tốt, vì dùng sức nắm chặt tay, móng tay được tỉ mỉ bảo dưỡng suýt nữa bị bẻ gãy.

Người phái đi nơm nớp lo sợ nói: “Nói là phía trên có lệnh, về sau Tề Vương chưa được Hoàng Thượng truyền triệu thì không được tiến cung ——”

Một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, một cái móng tay thật dài bị bẻ gãy, đâm thủng lòng bàn tay non mềm của Hiền phi.

Hiền phi lại không thấy đau, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, lẩm bẩm nói: “Chưa được truyền triệu không được tiến cung, tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy……”

Nội thị rũ đầu, không dám hé răng.

Thật lâu sau, Hiền phi đè xuống tâm tình hoảng loạn, cắn răng nói: “Đi mời Hoàng Thượng tới đây.”

Nội thị phụng mệnh đến Dưỡng Tâm Điện mời Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế mới vấn an Thái Hậu trở về, đang nằm nghiêng trên giường nệm nhắm mắt dưỡng thần.

Một chuyện tiếp một chuyện bực mình tàn phá tinh thần làm Cảnh Minh Đế càng cảm thấy tinh thần không tốt, xử lý chính vụ cũng lực bất tòng tâm, chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi.

“Hoàng Thượng, người của Ngọc Tuyền cung tới, mời ngài qua đó một chuyến.” Phan Hải đi đến bên người Cảnh Minh Đế, nhỏ giọng nói.

Cảnh Minh Đế mở mắt ra, vừa lúc thấy Cát Tường đang đùa nghịch một quả cầu dây cách đó không xa.

Quả cầu dây năm màu trên mặt còn khâu một hàng lông cầu nhỏ, khá là tinh xảo đáng yêu, là cung nữ tỉ mỉ chuẩn bị cho Cát Tường.

Chỉ thấy mèo trắng dùng móng trước đẩy tới đẩy lui cầu dây, chơi đến say sưa.

Giờ khắc này, Cảnh Minh Đế không khỏi thở dài.

Có đôi khi, ông cảm thấy Hoàng Thượng như ông sống còn không thoải mái bằng Cát Tường.

“ Có nói là chuyện gì không?”

Phan Hải nói: “Trước đó không lâu Ngọc Tuyền cung phái người đi mời Tề Vương, bị cản lại ——”

Cảnh Minh Đế nhất thời hiểu ra, đứng lên nói: “Đi Ngọc Tuyền cung.”

Động tĩnh này chỉ làm Cát Tường miễn cưỡng liếc mắt một cái, lại tự mình chơi tiếp.

Cảnh Minh Đế thở dài thật sâu.

Ông nói sai rồi, không phải có đôi khi, mà là vẫn luôn không thoải mái bằng Cát Tường.

Cảnh Minh Đế bãi giá Ngọc Tuyền cung, nghênh đón ông chính là một nữ nhân dung mạo tiều tụy.

Nghĩ đến Hiền phi đã từng xinh đẹp, lại nhìn nữ nhân sắc mặt bệnh tật trước mắt, Cảnh Minh Đế thở dài, nhàn nhạt nói: “Đi vào rồi nói sau.”

Hai người vào nhà ngồi xuống, đuổi người không liên quan ra ngoài, chỉ lưu lại tâm phúc.

“Ái phi kêu trẫm tới đây có chuyện gì?”

Hiền phi mím môi, nói: “Thiếp thân thể không khỏe, có hơi nhớ Chương Nhi, vừa rồi cho người đi gọi nó tới, không ngờ bị cản lại…… Hoàng Thượng, là Chương Nhi chọc ngài tức giận sao?”

“Phải.” Cảnh Minh Đế lời ít mà ý nhiều nói.

Hiền phi một lúc lâu không nói nên lời.

Hoàng Thượng trực tiếp không lưu tình chút nào như vậy, chẳng lẽ nói mưu kế của Chương Nhi thật sự đã bị Hoàng Thượng vạch trần?

Cảnh Minh Đế miễn cho Hiền phi khổ sở suy đoán, dứt khoát nói: “Lão Tứ tính kế Thái Hậu, tính kế huynh đệ, ngay cả trẫm cũng đều tính kế vào. Làm đứa con bất hiếu, khiến trẫm quá thất vọng rồi!”

“Hoàng Thượng ——”

Cảnh Minh Đế không bởi vì sắc mặt Hiền phi trắng bệch mà mềm lòng, dứt khoát nói: “Ái phi tưởng niệm con ruột trẫm có thể lý giải, nhưng chừng nào lão Tứ chưa biết hối cải, trẫm không yên tâm để một hỗn trướng đầy bụng mưu kế như thế tiến cung ——”

Mỗi một chữ Cảnh Minh Đế phun ra đều như một cái búa tạ, từng chùy từng chùy nện vào trong lòng Hiền phi.

Thân mình Hiền phi nhoáng lên, một ngụm máu tươi phun ra.

Cảnh Minh Đế bị phun cả mặt đầy máu, nhất thời như con nai vàng ngơ ngác trong gió.

Vẫn là Phan Hải phản ứng nhanh, nhanh chóng móc khăn tay ra xông tới. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận