Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 779: Lòng hiếu kỳ

Trong lòng Hiền phi chấn động.
Nếu dùng thân thể sắp chết của bà ta đổi lại Thái Hậu trợ giúp Chương Nhi bước lên ngôi vị hoàng đế, đó há chỉ là có lời, mà quả thực là một món hời lớn!

Bà ta chẳng qua là người sắp chết, chết không có gì đáng tiếc, là cứ thế mà nghẹn khuất chết đi, ngay cả một cung nữ nho nhỏ cũng đều có thể cười sau lưng một tiếng Hiền phi kết cục thê lương, hay là truy phong ngôi vị Thái Hậu, được hưởng Đế vương cung phụng?

Lựa chọn này, không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng Hiền phi còn có rất nhiều do dự.

Muốn hại Đích công chúa không phải một chuyện dễ dàng, cho dù sự thành, một khi dính dáng đến bà ta, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ hận bà ta tận xương, chẳng lẽ còn có thể lọt mắt xanh Chương Nhi?

Thái Hậu dường như đoán được nỗi lo lớn nhất của Hiền phi, ngữ khí không gợn sóng nói: “Cho dù dính dáng đến ngươi, ai gia vẫn sẽ tận lực trợ giúp Tề Vương.”

“Thái Hậu --” Hiền phi nhìn thẳng hai mắt Thái Hậu, tâm tình lên xuống.

Đối phương hiểu rõ lòng người làm bà ta khiếp sợ, nhưng bà ta vẫn khó mà hạ quyết tâm.

Thái Hậu mỉm cười: “Ngươi không tin ai gia?”

“Thiếp --” Hiền phi há mồm, lúng ta lúng túng không nói gì.

“Ngươi không tin ai gia sẽ giữ chữ tín tương trợ, hay là không tin ai gia có năng lực trợ giúp Tề Vương một tay?”

Thái Hậu dứt lời, bình tĩnh nhìn Hiền phi, từng chữ nói: “Ngươi đừng quên, Hoàng Thượng là như thế nào ngồi lên cái vị trí này.”

Ánh mắt Hiền phi chợt lóe.

Hoàng Thượng từ một hoàng tử không đáng chú ý trở thành ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn, chính là Thái Hậu một tay thúc đẩy.

Thái Hậu chút có chút không sàng Phật châu, cười nhạt nói: “Ai gia có thể giúp Hoàng Thượng, thì cũng có thể trợ Tề Vương. Mà Hoàng Thượng cũng hiếu thuận với ai gia nhất.”

Hiền phi không chút nghi ngờ lời này của Thái Hậu.

Mặc cho là ai được người nào đó được đẩy lên vị trí kia, người đó còn một tấm lòng từ mẫu, sau khi sự thành ru rú trong nhà không chút khoa tay múa chân, làm nhi tử sao lại có thể không hiếu thuận?

Huống hồ Hoàng Thượng vốn được người người khen ngợi trạch tâm nhân hậu.

“Thế nào, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”

Thái Hậu hỏi rất bình tĩnh, nhưng rơi vào trong tai Hiền phi lại giống như bùa đòi mạng.

Hiện tại bà ta chỉ có hai lựa chọn.

Đáp ứng, có Thái Hậu trợ giúp, hi vọng Chương Nhi ngồi lên vị trí kia tăng thêm, ngược lại cũng có khả năng bởi vì Hoàng Thượng chán ghét bà ta mà tình cảnh càng tệ hơn.

Giữa hai lựa chọn này lựa chọn nào cũng chỉ tầm tầm, chưa đi đến một bước đó, kết quả khó liệu.

Không đáp ứng, Chương Nhi duy trì hiện trạng, chỉ sợ vô duyên với vị trí kia.

Về phần tính mạng của chính bà ta, sớm đã không để ý, vốn cũng đã không sống được bao lâu.

Thấy Hiền phi trù trừ không nói, Thái Hậu cười: “Đây vốn dĩ đã là canh bạc, nào có đạo lý không có nguy hiểm. Nếu ai gia trực tiếp đưa ngôi vị trữ quân ra ngoài, khi ấy sẽ có bao nhiêu người tranh đoạt, nào lại đến lượt ngươi?”

Trong lòng Hiền phi chấn động, thần sắc thay đổi thất thường, rốt cuộc gật đầu một cái.

Thái Hậu cười: “Ai gia biết ngay ngươi là người dám tranh, quả nhiên không có nhìn lầm.”

Hiền phi rũ mắt, do dự thật lâu, giương mắt nhìn Thái Hậu hỏi: “Thiếp muốn biết nguyên nhân ngài làm như vậy.”

“Hử?”

Hiền phi hơi gập quyền, vuốt móng tay trụi lủi hỏi: “Phúc Thanh công chúa đối ngài kính trọng có thừa, lại chỉ là một vị công chúa thôi……”

Bà ta không nghĩ ra nguyên nhân Thái Hậu muốn tính mạng Phúc Thanh công chúa.

Nét mặt Thái Hậu chuyển lạnh, nhàn nhạt nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, người thích đánh cuộc thì đừng nên có quá nhiều lòng hiếu kỳ.”

“Thiếp biết rồi.”

Thái Hậu một lần nữa lộ ra ý cười: “Ngươi đi đi.”

“Thiếp cáo lui.”

Hiền phi đi ra Từ Ninh Cung, ngẩng đầu nhìn trời.

Mới giữa tháng tư, đúng là thời tiết ấm nhất, nhưng bà ta lại cảm thấy lạnh thấu tận xương, so với lúc mới từ Ngọc Tuyền cung đi ra còn lạnh hơn.

Vốn dĩ Hiền phi chỉ tính đi thỉnh an Thái Hậu xong liền về, nhưng hiện tại lại sửa lại chủ ý.

Bà ta muốn đi thỉnh an Hoàng Hậu.

Thỉnh an Thái Hậu xong lại thỉnh an Hoàng Hậu, ít sơ hở, tương lai mới dễ làm việc.

Hoàng Hậu nghe nói Hiền phi tới, đè xuống trong lòng kinh ngạc mời bà ta vào.

Không bao lâu đi vào một phụ nhân sắc mặt tái nhợt, dung nhan gầy ốm, suýt nữa làm Hoàng Hậu nhận không ra.

Giật mình qua đi chính là thổn thức: Đã từng là Hiền phi minh diễm động lòng người, bị bệnh một trận liền như hoa tươi nở rộ, thành hoa tàn lá úa, năm tháng quả nhiên không buông tha ai.

Cũng bởi vậy, Hoàng Hậu đối mặt với Hiền phi hơn vài phần ôn hòa, ôn nhu nói: “Ngươi thân thể vừa mới tốt lên, sao không nghỉ ngơi dưỡng bệnh?”

Hiền phi cười nói: “Thiếp bệnh làm Thái Hậu và ngài lo lắng, thật sự trong lòng khó an, bây giờ có đỡ hơn chút, cuối cùng cũng có thể đi thỉnh an ngài và Thái Hậu.”

“Hiền phi muội muội thật là khách khí, ngươi đây là từ Từ Ninh Cung tới đây?”

“Dạ, lúc thiếp qua đó hai vị công chúa Phúc Thanh cùng Thập Tứ công chúa đang đọc thoại bản cho Thái Hậu……”

Hoàng Hậu tưởng tượng tình cảnh ấy, không khỏi mỉm cười.

“Có hai vị công chúa bầu bạn, Thái Hậu thoạt nhìn tâm tình rất tốt.” Hiền phi thử thăm dò, phát hiện tươi cười của Hoàng Hậu ngưng trệ trong nháy mắt.

Hoàng Hậu rất nhanh cười nói: “Có thể làm Thái Hậu thoải mái, chính là phúc khí của hai nha đầu đó.”

Hiền phi cười xưng vâng, trong lòng lại trở nên cảnh giác.

Lúc trước Thái Hậu đột nhiên đưa ra ý muốn muốn hai vị Phúc Thanh cùng Thập Tứ công chúa làm bạn, đã kích lên gợn sóng nho nhỏ ở hậu cung.

Đặc biệt là phi tần có công chúa, không biết cỡ nào ghen ghét Thập Tứ công chúa vận tốt.

Hiện giờ xem ra, mục đích của Thái Hậu muốn Phúc Thanh công chúa, Thập Tứ công chúa chẳng qua là thuật che mắt thôi.

Mà Hoàng Hậu đối với việc nữ nhi đi bầu bạn với Thái Hậu, hiển nhiên không cảm thấy là phúc khí, mà là có đề phòng.

“Hiền phi muội muội, ta nhìn sắc mặt ngươi không được tốt, vẫn là sớm chút trở về nghỉ ngơi đi.” Hoàng Hậu đánh giá khí sắc Hiền phi, khuyên nhủ.

Thấy sắc mặt Hiền phi trắng bệch như quỷ, vạn nhất một hơi không kịp hít thở ngất xỉu ở chỗ của bà, truyền tới trong tai Hoàng Thượng còn tưởng là bà nói gì đó nặng lời, vậy bà chẳng phải oan uổng.

Đối với đối thủ sống thê thảm, Hoàng Hậu cũng không có hứng thú diễu võ dương oai.

Theo bà thấy, những phiền toái vô vị này càng ít càng tốt.

Hiền phi thân thể suy yếu, quả thật có chút chịu không nổi, nghe vậy hạ bậc thang, hơi thở gấp nói: “Vậy thiếp liền trở về.”

Hoàng Hậu thở phào nhẹ nhõm: “Hiền phi muội muội đi thong thả.”

Hiền phi một bước đi ba bước nghỉ trở về Ngọc Tuyền cung, trong lòng đều nghĩ đến vị kia ở Từ Ninh Cung.

Thái Hậu thế nhân công nhận vô tranh với đời, thế nhưng lại muốn mạng Phúc Thanh công chúa……

Trở lại địa bàn của mình Hiền phi nghĩ tới nhiều chuyện hơn: Mắt Phúc Thanh công chúa bị tật, Thập Ngũ công chúa bị độc chết, ở Tết Nguyên Tiêu Phúc Thanh công chúa gặp nạn……

Hiền phi càng nghĩ, càng kinh ngạc run rẩy.

Chẳng lẽ tất cả những việc này đều là Thái Hậu ở phía sau động tay chân?

Nhưng mắt của Phúc Thanh công chúa bị tật vẫn là khi còn nhỏ, Thái Hậu vì sao phải đối phó với một đứa bé?

Cẩn thận từng li từng tí, im hơi lặng tiếng như vậy, khó trách nhiều năm qua đều không khiến Hoàng Thượng phát hiện chút khác thường nào, hưởng thụ Hoàng Thượng hiếu kính còn hơn con ruột.

Nhưng Thái Hậu muốn lấy mạng của Phúc Thanh công chúa mục đích là cái gì?

Một cô công chúa có cái gì đáng giá mà khiến Thái Hậu bắt đầu bố cục từ hơn mười năm trước?

Còn có Hoàng Hậu, không thích Phúc Thanh công chúa đi hầu hạ dưới gối Thái Hậu, là đơn thuần luyến tiếc nữ nhi chịu ủy khuất, hay là đã phát hiện ra bộ mặt thật của Thái Hậu?

Hiền phi càng nghĩ càng kinh tâm, chỉ cảm thấy trong thâm cung này hóa ra mỗi một người đều không đơn giản, buồn cười bà ta còn tưởng rằng chính mình ngụy trang rất tốt, cũng khó trách rơi vào hoàn cảnh như hiện giờ.

Nói như vậy, muốn lấy mạng Phúc Thanh công chúa không phải chuyện dễ dàng, bà ta nên xuống tay như thế nào đây?

Hiền phi nhìn chằm chằm móng tay trụi lủi, lâm vào suy tư sâu sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận