Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 331: Một giấc mộng

Nữ đồng phấn điêu ngọc trác, mở to đôi mắt tựa như nho đen vươn tay với Úc Cẩn, ngây thơ lại vô tội, hồn nhiên không biết hai chữ “Ca ca” tạo thành xung kích bao lớn cho Úc Cẩn.
Với A Tự thì kêu tiểu di, với hắn lại kêu ca ca?

Bối phận này không đúng nha!

Úc Cẩn banh mặt, ngữ khí nghiêm túc: “Phải kêu thúc thúc!”

“Ca ca.”

“Kêu thúc thúc.”

“Ca ca.”

“Kêu thúc thúc!”

“Oa ——”

Ôm cháu gái ngoại gào khóc, Khương Tự đen mặt: “Ngươi nhất định phải cùng một đứa bé con ba tuổi tranh cao thấp sao?”

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một buổi sáng nào đó sau khi gả cho hắn ở kiếp trước.

Hai người cùng nhau ăn vạ trên giường, bởi vì nàng tháng này đã trễ mấy ngày, liền nói tới đề tài mang thai sinh con.

Lúc ấy hắn vỗ về bụng nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: “Nếu thật sự muốn sinh, liền sinh nữ nhi đi, sinh đứa con trai cứ nghĩ đến thời gian nó ở cùng nàng còn nhiều hơn ta, luôn nhịn không được muốn đánh nó……”

Thật tốt, hiện tại nàng xác định, cho dù có sinh một nữ nhi hỗn đản này cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn.

Không đúng, nàng êm đẹp nghĩ xa như vậy làm gì?

Mặt Khương Tự hơi nóng, thu hồi suy nghĩ.

“Ta tới ôm đi.” Khương Trạm tiếp nhận Yên Yên đi ra Chu phủ, đưa Khương Tự cùng Yên Yên lên xe ngựa.

Xe ngựa không nhanh không chậm lái hướng Đông Bình Bá phủ, Úc Cẩn cùng Khương Trạm cưỡi ngựa đi ở phía trước.

Quẹo qua một giao lộ, Khương Trạm nhắc nhở nói: “Dư Thất ca, Thuận Thiên Phủ là phương hướng kia.”

Úc Cẩn bình chân như vại ngồi ngay ngắn: “Chân đại nhân phân phó ta hiệp trợ Bá phủ mang cháu gái ngoại về nhà, đương nhiên là tiễn người tiễn tận nhà.”

“Dư Thất ca thật tận chức tận trách.” Khương Trạm khen một tiếng, chỉ chốc lát sau lại thở dài.

“Khương Nhị đệ có tâm sự?”

Khương Trạm nhìn về phía Úc Cẩn, trong mắt mang theo đáng tiếc.

Úc Cẩn không khỏi nhíu mày: “Khương Nhị đệ nếu như gặp khó khăn cứ nói với ta, nếu có thể giúp một tay, ta nhất định tận lực.”

Khương Trạm lại càng cảm thấy đáng tiếc.

Nhìn xem, Dư Thất ca người ta tốt bao nhiêu, cố tình Tứ muội với tổ mẫu lại đánh một trận đánh cuộc như vậy……

“Không có gì.” Cuối cùng, Khương Trạm cái gì cũng không nói.

Thôi, một người không đổi được xuất thân của chính mình, hà tất nói ra làm Dư Thất ca phiền lòng kia chứ.

Úc Cẩn quay lại liếc nhìn xe ngựa một cái.

Chẳng lẽ có liên quan đến A Tự?

Thôi, Khương Trạm không nói liền không nói, hắn quay đầu lại hỏi A Tự cũng vậy cả thôi.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Úc Cẩn liền treo ý cười.

Cuối cùng lại có lý do quang minh chính đại trèo tường rồi.

Trong xe ngựa, Yên Yên dưới sự trấn an của Khương Tự đã ngủ rồi, nhất thời chỉ còn lại có tiếng kẽo kẹt buồn tẻ của bánh xe truyền đến.

Khương Tự nhấc lên một góc mành cửa sổ xe, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Phía trước là hai đạo bóng lưng đĩnh bạt sóng vai mà đi, mỗi một đạo đều là người nàng quen thuộc.

Một người là huynh trưởng của nàng, một người là người nàng yêu.

Nếu đã có quyết định, cũng nên tìm một cơ hội nói với hắn……

Người phía trước đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt hai người ở không trung ngắn ngủi chạm vào nhau.

Khương Tự theo bản năng cong môi cười.

Úc Cẩn vội quay đầu lại, tim đập thình thịch thình thịch, rối loạn một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.

A Tự đều không hoảng hốt, hắn hoảng cái gì?

Không phải còn có nhạc phụ đại nhân tương lai cùng đại cữu ca ở một bên sao, hắn một chút đều không sợ.

“Tiểu Dư à ——”

Úc Cẩn thân mình nhoáng lên, suýt nữa từ trên ngựa ngã xuống, vội thu hồi suy nghĩ miên man: “Bá phụ có việc?”

Thuận lợi nghĩa tuyệt cũng mang về ngoại tôn nữ, Khương An Thành tâm tình rất tốt, cười nói: “Nếu đến đây rồi, liền tiến vào uống ly trà đi, đúng lúc muốn nói với con vài lời.”

“Vậy tiểu chất liền mặt dày uống ké ly trà.”

Vào Đông Bình Bá phủ, Khương An Thành lệnh Khương Trạm bồi Úc Cẩn ngồi tạm, mang theo Khương Tự cùng Yên Yên đi Từ Tâm Đường vấn an Phùng lão phu nhân.

“Lão phu nhân, đại lão gia, Tứ cô nương tới.”

Phùng lão phu nhân mở mắt ra: “Hài tử mang về sao?”

“Mang về ạ, được Tứ cô nương ôm đang chờ ở bên ngoài.”

Đối với Yên Yên, Phùng lão phu nhân không có cảm tình gì, chỉ thấy ngại với phiền lòng, nhàn nhạt nói: “Gọi đại lão gia tiến vào là được.”

A Phúc lĩnh mệnh đang muốn đi ra ngoài, Phùng lão phu nhân kêu một tiếng: “Khoan đã.”

A Phúc dừng lại, chờ Phùng lão phu nhân phân phó.

“Kêu đại lão gia với Tứ cô nương cùng vào.”

A Phúc đi đến bên ngoài truyền lời: “Lão phu nhân mời đại lão gia cùng Tứ cô nương đi vào.”

Thấy Khương Tự ôm Yên Yên đi vào trong, A Phúc vội nói: “Lão phu nhân phân phó nô tỳ đưa Yên cô nương đến chỗ đại cô nãi nãi trước ạ.”

Khương Tự nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống.

Tổ mẫu mà ngay cả gặp mặt Yên Yên đều lười gặp, về sau ngày tháng đại tỷ cùng Yên yên ở Bá phủ sẽ rất khó khăn.

Đương gia chân chính của Bá phủ là Phùng lão phu nhân, mà thái độ của người đương gia với mẹ con đại tỷ hiển nhiên có thể chi phối thái độ của trên dưới trong phủ.

“Yên Yên sợ người lạ, vẫn là ta đưa nó đến chỗ đại tỷ đi thôi.” Khương Tự nói xong, cũng không để ý tới sắc mặt A Phúc, ôm Yên Yên trở về Hải Đường Cư.

Tổ mẫu không thích Yên Yên, vậy nàng càng phải cho thấy thái độ cứng rắn, để những hạ nhân nâng cao dẫm thấp đó rõ ràng, về sau ai nếu dám chậm trễ mẹ con đại tỷ, nàng nhất định sẽ không khách khí.

Phùng lão phu nhân thấy tiến vào chỉ có Khương An Thành, hỏi: “Tứ nha đầu đâu?”

“Nó đưa Yên Yên về Hải Đường Cư trước rồi.”

“Nha đầu này có còn để tổ mẫu ta vào mắt nữa hay không!” Phùng lão phu nhân lửa giận bốc lên, gõ quải trượng ầm ầm.

“Mẫu thân đừng nóng giận, Yên Yên còn nhỏ, đi theo người khác sẽ sợ người lạ.”

“Đi mời Tứ cô nương tới cho ta!” Phùng lão phu nhân đặc biệt nhấn mạnh chữ “Mời”.

Đông đến Hải Đường Cư có vài phần tiêu điều, Yên Yên từ trong áo choàng đỏ thẫm nhô khuôn mặt nhỏ ra, tò mò đánh giá sân viện xa lạ. 

Khương Y từ khi lấy chồng tới nay số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm, mới ba tuổi Yên Yên hoàn toàn không có ấn tượng với nơi này.

“Tiểu di, đây là địa phương tiểu di ở sao?”

“Phải nha, tiểu di ở ngay nơi này. Yên Yên con nhìn thấy gốc cây kia chứ, đó là Hải Đường, chờ tới xuân hạ sẽ phồn hoa khắp cây, cực kỳ mỹ lệ……”

“Nương con đâu?” Khương Tự hình dung cảnh đẹp đối với tiểu nữ hài mà nói còn lâu mới hấp hấp bằng được nhìn thấy mẫu thân.

“Đại cô nãi nãi, ngài cẩn thận dưới chân ——”

Khương Y nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.

“Nương ——” Yên Yên ở trong ngực Khương Tự vặn vẹo thân mình giãy giụa.

Khương Y vọt qua ôm Yên Yên vào trong ngực, như ôm trân bảo mất mà tìm lại được.

Khương Tự đứng ở một bên, mỉm cười nhìn.

Một hồi lâu sau, Khương Y lau khô nước mắt, cúi đầu liếc mắt nhìn nữ nhi trong lòng ngực, hỏi Khương Tự: “Chu…… Chu Tử Ngọc đáp ứng cùng ta hòa li?”

Mấy năm phu thê, từ đây hai bên không liên quan thì ra đơn giản như thế.

Khương Y không dám nhớ lại ngày đó Chu Tử Ngọc là như thế nào cầu cha mẹ chồng cùng phụ thân thành toàn hắn, chỉ cần vừa nhớ lại chính là đau đớn vạn tiễn xuyên tâm.

Khương Tự trầm mặc một cái chớp mắt, nói thẳng: “Không phải hòa li, là nghĩa tuyệt, Yên Yên được quan phủ phán quyết giao cho đại tỷ dưỡng dục, từ đây không can hệ gì đến Chu gia.”

“Nghĩa tuyệt?” Khương Y thất thanh, đầy mặt không thể tin.

Khương Tự duỗi tay ôm lấy nàng: “Đại tỷ, chúng ta đi vào nói đi.”

Nghe Khương Tự kể lại xong, Khương Y trầm mặc hồi lâu.

“Đại tỷ ——”

Khương Y cười cười, dùng khăn tay lau nước mắt, lại càng lau càng nhiều.

“Đại tỷ ——”

“Nghĩa tuyệt rất tốt, rất tốt……”

Nàng mang đến cho trong nhà nhiều phiền toái như vậy, còn có thể bồi nữ nhi lớn lên, còn có cái gì không biết đủ đâu?

Về phần Chu Tử Ngọc, nam nhân mang đến cho nàng mộng đẹp cùng ác mộng kia, liền quên đi thôi. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận