Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 514: Áp chế

Cảnh Minh Đế nhìn về phía Khương Tự ánh mắt hoàn toàn có thể dùng khiếp sợ để hình dung.
Chẳng lẽ kiếp trước, đứa con dâu này của ông từng học trộm dị thuật ở Ô Miêu tộc?

Cảnh Minh Đế từng phái Cẩm Lân vệ điều tra về Khương Tự, nhưng tra thế nào cũng chỉ là một vị quý nữ tầm thường, không có bất luận khả năng nào tiếp xúc với người Ô Miêu cả.

Muốn nói làm Cảnh Minh Đế tức giận thì chỉ có một điểm đó là: Tiểu tử hỗn trướng lão Thất kia vậy mà đã sớm quen biết Khương Tự! Khó trách ở bữa tiệc thưởng mai lại đem toàn bộ lục mai cho Khương Tự, đây rõ là đã sớm coi trọng người ta rồi, ấy vậy mà còn gạt ông.

Cơn tức qua rồi cũng liền thôi.

Làm người từng trải, Cảnh Minh Đế có thể hiểu được cảm giác ái mộ cái đẹp thuở niên thiếu.

“Tức phụ lão Thất, ngươi định thử thế nào?”

Khương Tự bình tĩnh nói: “Con dâu có thể thử áp chế cổ trùng trong cơ thể Đóa ma ma.”

“Cổ trùng trong cơ thể người khác ngươi cũng có thể áp chế?” Cảnh Minh Đế ngạc nhiên nói.

Khương Tự gật đầu, giải thích: “Con dâu có thể áp chế tử trùng của mẫu tử Liên Tâm cổ, thì cũng có thể thử áp chế cổ trùng trong cơ thể Đóa ma ma, đạo lý đều như nhau cả.”

Muốn trở thành Thánh Nữ Ô Miêu, thiên phú có thể nói là tiền đề áp đảo tất cả. Không có thiên phú, vô luận chăm chỉ như thế nào đều khó có thể tiến thêm một bước, chỉ có thể trở thành người nuôi cổ dùng cổ tầm thường mà thôi.

Dị thuật Ngự Cổ thuật của Ô Miêu tộc chỉ có Thánh Nữ mới có thể nắm giữ, đây dường như đã là thiên phú bẩm sinh của Thánh Nữ các đời, huyền diệu trong đó không thể truyền bằng lời là học được.

Nghe nói Thánh Nữ Ô Miêu của thế hệ trước sở dĩ không có ai, là bởi vì trong mấy vị Thánh Nữ đợi tuyển mãi vẫn không xuất hiện người nắm giữ được Ngự Cổ thuật.

Đến bây giờ Khương Tự vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt khiếp sợ  của Đại trưởng lão sau khi nàng học được Ngự Cổ thuật.

Một khắc ấy, ánh mắt Đại trưởng lão nhìn nàng cực kỳ kỳ quái, thậm chí buột miệng thốt ra ba chữ: “Trách không được……”

Trách không được cái gì, Đại trưởng lão không có nói tiếp, trong tâm sớm đã trải qua trăm ngàn lỗ thủng nàng thức thời không có hỏi nhiều.

Chỉ là kể từ đó, thái độ của Đại trưởng lão đối với nàng rõ ràng đã khác trước, truyền thụ dị thuật càng kiên nhẫn hơn.

Với Khương Tự mà nói, chỉ cần không phải Đại trưởng lão Ô Miêu đích thân tới, đối đầu với một Đại trưởng lão như Hoa trưởng lão có lẽ phải phí chút sức lực, nhưng đối đầu với Nhị đại trưởng lão Đóa ma ma, dùng Ngự Cổ thuật áp chế cổ trùng trong cơ thể đối phương thật sự là không thành vấn đề.

“Đạo lý như nhau sao ——” Cảnh Minh Đế vuốt râu, rất muốn hỏi một câu đến tột cùng là đạo lý gì, nhưng thấy có vẻ quá vô tri, nên đành cố nuốt lại lời muốn hỏi, cho Hoàng Hậu một ánh mắt.

Hoàng Hậu thấu hiểu, thức thời hỏi: “ Lời của Yến Vương phi quá huyền diệu, bổn cung thấy hơi khó hiểu, không biết có thể áp chế cổ trùng trong cơ thể đối phương là đạo lý gì?”

Cảnh Minh Đế âm thầm gật đầu.

Hoàng Hậu xác thật mạnh hơn đám người Hiền phi nhiều.

Khương Tự cười cười: “Chính như lời mẫu hậu nói, việc này quá mức huyền diệu, muốn con dâu nói ra đạo lý là gì thật sự khó lòng giải thích, giống như là một loại bản năng vậy ……”

Hoàng Hậu kéo kéo khăn.

Người ta trời sinh đã biết, cái này không có cách nào hỏi cả.

Bà không khỏi nhìn về phía Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế tất nhiên cũng không tiện truy vấn thêm, chỉ là lại xác nhận lần nữa: “Thật sự có thể áp chế cổ trùng trong cơ thể Đóa ma ma à, không để Đóa ma ma lấy cái chết trốn tránh tra hỏi?”

Khương Tự nhất thời không trả lời Cảnh Minh Đế.

Với Khương Tự, Cảnh Minh Đế dường như có thêm vô số kiên nhẫn, yên lặng chờ nàng trả lời.

Một lát sau Khương Tự mới cười nói: “Phụ hoàng, trên đời này nào có chuyện tuyệt đối. Con dâu tận lực thử một lần, có thể áp chế cổ trùng trong cơ thể Đóa ma ma là tốt nhất, nếu không thể, tệ nhất cũng chỉ là như cũ thôi. Ngài nói đúng không?”

Nàng không muốn lưu lại cho Cảnh Minh Đế ấn tượng ta cần ta cứ lấy.

Người đều sẽ bị chiều hư, đế vương cũng không ngoại lệ.

Một khi để cho người ta cảm thấy nàng có thể thỏa mãn vô hạn yêu cầu của đối phương, một lần hai lần trong lòng đối phương có lẽ còn có cảm kích, nhưng qua nhiều lần sẽ xem cảm thấy đương nhiên, thậm chí có một lần nào đó không thể thỏa mãn ngược lại sẽ trách cứ.

Đây không phải là vấn đề của một người nào cả, mà là do nhân tính như thế thôi.

Cảnh Minh Đế bị Khương Tự hỏi ngược lại có chút xấu hổ, cười trừ nói: “Tức phụ lão Thất, ngươi nói đúng, là trẫm hồ đồ.”

Hoàng Hậu ở một bên âm thầm kinh hãi.

Lá gan của Yến Vương phi thật sự không nhỏ, dám phản Hoàng Thượng một quân.

Đế Hậu phản ứng khác nhau, Khương Tự chỉ nhẹ nhàng mím môi.

Cũng giống như nàng lúc trước khinh bỉ Vinh Dương trưởng công chúa, một người vô năng mới phải tìm mọi cách để lấy lòng thượng vị giả, để cho vui sướng giận buồn của thượng vị giả khống chế vui sướng giận buồn của mình.

Cùng với làm một người như vậy, nàng tình nguyện dựa vào bản thân lấy được sự tôn trọng.

Đối mặt Cảnh Minh Đế nhượng bộ, Khương Tự đột nhiên cảm thấy quyết định không còn giấu dốt vào một khắc gả vào hoàng thất là sự lựa chọn chính xác.

Cho dù kết cục đều như nhau, nhưng nàng cũng đã kiếm lời, ít nhất sống được đủ thống khoái.

Nếu như không mang thai, giờ phút này mà có rượu, người nàng yêu đang ở trước mặt, nàng nhất định sẽ cùng hắn uống cạn một chén lớn.

“Một khi đã như vậy, vậy đi hỏi Đóa ma ma thôi!” Cảnh Minh Đế nhanh chóng hạ quyết định.

Thấy tức phụ lão Thất thuận lợi cứu được Thái Hậu, ông nhất thời có chút bành trướng, cũng may tức phụ lão Thất kịp thời đánh thức ông.

Trong căn phòng thủ vệ trùng điệp, Đóa ma ma cũng không ngủ.

Ở bên người bà ta luôn có mấy người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, giống như trong nháy mắt bà ta có thể biến thành muỗi bay đi vậy, nên bà ta cũng chẳng thể ngủ được.

Cửa mở, Phan Hải trước một bước đi vào.

Đóa ma ma miễn cưỡng nhìn thoáng qua, không chút dao động.

Phan Hải nghiêng người lui qua một bên, mời Đế hậu tiến vào.

Lúc này, Đóa ma ma mới giật giật mí mắt, hỏi: “Hiện tại còn chưa tới hừng đông, lẽ nào Hoàng Thượng thay đổi chủ ý, tính sớm thả ta ra cung?”

Cảnh Minh Đế cười lạnh: “Thay đổi chủ ý là thật, thả ngươi ra cung là nằm mơ!”

Loại cảm giác không bị người khống chế này thật sự quá tốt đẹp.

Ông không khỏi nhìn lướt qua đằng sau.

Khương Tự đang ở ngoài cửa, không cùng theo vào.

Trong lòng Cảnh Minh Đế vẫn có chút thấp thỏm, dù gì Khương Tự nói tử trùng trong cơ thể Thái Hậu đã được loại bỏ ông lại không nhìn thấy tận mắt, chỉ là lý trí nói cho ông hay tức phụ lão Thất không có khả năng lấy chuyện kiểu này ra đùa.

Vô luận như thế nào, ông hiện tại chỉ có lựa chọn tin tưởng mới có một con đường có thể đi.

Đóa ma ma không biết Cảnh Minh Đế lấy tự tin từ đâu ra, cười nhạo nói: “Lẽ nào Hoàng Thượng không thèm để ý an nguy của Thái Hậu? Xem ra Hoàng Thượng hiếu thuận Thái Hậu đều là giả cả!”

“Câm mồm, trẫm đối với Thái Hậu như thế nào còn chưa tới phiên ngươi phán xét!” Cảnh Minh Đế quát lạnh một tiếng, nói với Phan Hải, “Trẫm sẽ ở đây nhìn, cạy miệng bà ta ra cho trẫm, xem đến tột cùng bà ta vì mục đích gì mà ở trong cung khuấy gió nổi mưa!”

Phan Hải lên tiếng, lập tức cho hai gã nội thị một ánh mắt.

Hai gã nội thị tiến lên một trái một phải đè lại Đóa ma ma, cố định tay bà ta, lấy ra châm sắt đã sớm chuẩn bị tốt từng chút ghim vào trong móng tay Đóa ma ma.

Đóa ma ma kêu la thảm thiết, cơn đau xuyên tim thấu xương qua đi, trên khuôn mặt vặn vẹo vì đau tràn đầy khiếp sợ: “Tại sao không có phản ứng? Không có khả năng, không có khả năng!”

Cảnh Minh Đế vừa nghe thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cùng Hoàng Hậu liếc nhau.

Hai người đều từ trong mắt đối phương thấy được ý cười.

Yến Vương phi thế mà thật sự ngăn chặn được tử trùng của mẫu tử Liên Tâm cổ!

Đóa ma ma khiếp sợ xong bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức thúc giục Phệ Tâm cổ trong cơ thể.

Phệ Tâm cổ sẽ trong nháy mắt cắn đứt huyết mạch trái tim, thuận tiện mau lẹ, là lựa chọn tự sát rất tốt.

Được thúc giục, Phệ Tâm cổ ngủ đông trong tim tỉnh lại, nhưng sắc mặt Đóa ma ma lại đột nhiên khiếp sợ vô cùng
Bạn cần đăng nhập để bình luận