Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 492: Khả nghi

Cảnh Minh Đế muốn triệu hồi Úc Cẩn tới hỏi một chút về chuyện đã gặp qua là không quên được, nhưng nghĩ truyền triệu thường xuyên như thế sợ khiến người ta nghĩ nhiều, lúc này mới từ bỏ.
Bên này Úc Cẩn ra hoàng cung trở lại Yến Vương phủ, liền đi thẳng đến thư phòng.

Nói hắn đã gặp qua là không quên được, đó là khoa trương, nhưng trí nhớ hắn xác thật không tồi.

Lúc ở trong cung lật xem quyển sổ kia, ở trong mắt Phan Hải hắn là xem quyển sổ ấy từ đầu tới cuối một lần, nhưng kỳ thật lực chú ý của hắn chủ yếu đặt ở trên nhóm người vào cung mười lăm năm trước thôi.

Cứ như vậy, những điều cần nhớ cũng được giảm bớt rất lớn.

Một đầu chui vào thư phòng, Úc Cẩn lập tức trải giấy mài mực, đem tên cùng sự tích của từng người nhớ trong đầu nhanh chóng viết ra giấy.

Trong viện Dục Hợp Uyển, Khương Tự chậm rãi dạo bước.

Trời rất lạnh, tuyết rơi một đợt rồi lại một đợt, đã ở góc tường đầu cành thật lâu chưa tan.

Mà mặt đường Khương Tự đi qua đều được lót rơm rạ, an toàn phòng trơn trượt.

Mắt thấy sắp tới thời điểm dùng cơm trưa, Khương Tự phân phó A Man: “Đi hỏi xem Vương gia đã trở lại chưa.”

A Man chạy đi như bay, không tốn thời gian bao lâu đã trở về: “Vương gia đã trở lại, có điều vừa hồi phủ liền vào thư phòng, còn chưa có đi ra.”

Chuyện Cảnh Minh Đế triệu Úc Cẩn tiến cung Khương Tự cũng có biết, vừa nghe A Man nói như vậy, hơi hơi trầm ngâm liền nhấc chân đi hướng thư phòng.

A Man vội vàng đuổi theo, đỡ Khương Tự để ngừa nàng trượt chân.

Trong bụng chủ tử còn hoài tiểu chủ tử đó, nếu mà té ngã thì thật không xong.

Phi phi, chủ tử mới sẽ không té ngã, muốn té ngã cũng là té ngã ở trên người nàng.

Cửa thư phòng vẫn là gã sai vặt kia canh giữ, thấy A Man đỡ Khương Tự đi tới, vội thi lễ chào Khương Tự.

“Vương gia còn ở bên trong?”

“ Còn ở.” Gã sai vặt ân cần mở cửa cho Khương Tự.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, non nửa năm qua Vương gia đối xử với Vương phi như thế nào, hắn ta chính là xem ở trong mắt. Lúc này cái gì tận trung với cương vị công tác đều là vô nghĩa, ngăn cản Vương phi hắn ta chỉ có bị ăn mắng thôi.

A Man liếc gã sai vặt một cái, thầm nghĩ: Điêu nô này thật sự là tiến bộ.

Khương Tự ra hiệu A Man ở lại bên ngoài, nhấc chân đi vào.

Cửa phòng đóng lại, A Man cùng gã sai vặt một trái một phải đứng ở cửa, đồng thời liếc nhìn đối phương.

“Hì hì, A Man tỷ tỷ.” Gã sai vặt co được dãn được, lập tức chủ động chào hỏi.

A Man vốn muốn ném cho cái liếc khinh thường, nhưng nghĩ đến mình là đại nha hoàn bên người Vương phi, cũng phải rộng lượng chút, vì thế ừ một tiếng, giòn tan hỏi: “Ngươi tên là gì đấy? “

Gã sai vặt nhịn không được lau mồ hôi.

Kêu hắn ta điêu nô non nửa năm, rốt cuộc cũng đã nhớ hỏi tên hắn ta, quả thực cảm động đất trời.

“Ta gọi Nguyên Bảo.”

“Nguyên Bảo à ——” A Man kéo dài ngữ điệu.

Gã sai vặt đã làm tốt chuẩn bị bị chê cười.

Cái tên này của hắn ta mấy tiểu cô nương đó vừa nghe xong liền cảm thấy tục, quá tục.

A Man cười tủm tỉm nói: “Nguyên Bảo thật là một cái tên hay.”

“Ngươi nói thật?” Nguyên Bảo sửng sốt.

A Man kinh ngạc liếc nhìn Nguyên Bảo một cái: “Đương nhiên là thật. Nguyên Bảo hay thế cơ mà, vừa may mắn lại dễ nghe, kêu lên còn thuận miệng.”

Nàng chính là thích cái tên thật thà như vậy, có vài gã sai vặt gọi cái gì Mặc Vũ, rồi thì Thanh Phong này nọ, đây là muốn lên trời sao?

A Man chân thành tán dương làm Nguyên Bảo cảm động vô cùng, nhất thời nhìn tiểu cô nương miệng lưỡi sắc bén này thuận mắt không ít.

Hơn nữa, A Man tỷ tỷ còn khá xinh đẹp……

Trong thư phòng, Khương Tự thấy Úc Cẩn ngồi ở bàn sách nhíu mày suy tư, cười đi qua.

“A Cẩn.”

Nghe thấy nàng kêu, Úc Cẩn nâng mi, lập tức lộ ra tươi cười.

“Bên ngoài đường trơn, sao nàng lại tới đây?”

“Chàng không phải cho người trải rơm ở trên đường rồi sao, đường không trơn.” Khương Tự dựa lại gần, nhìn trang giấy đặt ở trước mặt Úc Cẩn.

Trên trang giấy là tên một đám người.

“Đây là ——”

Úc Cẩn kéo nàng ngồi ở bên người, giải thích nói: “ Danh sách những người tiến cung mười lăm năm trước và còn ở đến bây giờ.”

Khương Tự hơi suy tư, hỏi: “Phụ hoàng để cho chàng nhúng tay tra chuyện trong cung?”

Sự tình Phúc Thanh công chúa vừa xảy ra, Đế hậu không có khả năng vì Trần mỹ nhân chết mà không giải quyết được gì, chắc chắn đã đi sâu sâu vào điều tra rồi.

Đây vốn chính là việc bọn họ đã suy đoán qua.

“Phải, hôm nay phụ hoàng gọi ta tiến cung chính là vì việc này.” Cứ việc trước mắt còn chưa nhìn ra quá nhiều đầu mối, nhưng tâm tình Úc Cẩn lại rất tốt.

So với Phan Hải, bọn họ có một ưu thế tuyệt đối, đó là đã biết tổ tôn Ô Miêu tồn tại.

Từ kết quả đẩy ngược lên, không thể nghi ngờ là nhẹ nhàng tốn ít sức hơn rất nhiều.

“Như vậy cũng tốt, đang lo không tìm ra người cung cấp cổ trùng cho Vinh Dương trưởng công chúa.” Khương Tự lướt qua tên người trên giấy, “Có ai khả nghi không?”

Úc Cẩn dùng ngón tay gõ gõ: “Nàng xem, điểm mấu chốt của những người này từ lúc tiến cung đến bây giờ Phan Hải đều ghi chép, thời gian mười lăm năm không ngắn, có thể còn ở đến bây giờ, đại đa số người đều từng đổi vài nơi làm việc, nhưng có vài người lại chưa từng thay đổi.”

Úc Cẩn chỉ ra mấy người kia, cuối cùng ngón tay dừng lại ở trên bốn cái tên: “Nếu tên người đó xuất hiện ở trong quyển sổ sách này, ta cảm thấy bốn người này khả nghi nhất.”

Khương Tự đảo qua bốn cái tên kia, ánh mắt dừng lại ở trên đánh dấu phía sau bọn họ.

Bốn người có nam có nữ, đều là người thuộc Từ Ninh Cung.

“Vì sao cảm thấy bốn người bọn họ khả nghi nhất?”

“Bởi vì bốn người bọn họ tin tức quá ít.” Úc Cẩn giải thích, “A Tự nàng xem, bốn người này mười lăm năm trước vào cung, có hai người trực tiếp phân đến Từ Ninh Cung làm việc, có hai người là lần lượt điều đến Từ Ninh Cung, mười mấy năm sau đó chỉ ghi chép công việc bọn họ thay đổi, trừ cái đó ra không còn cái khác.”

Khương Tự khẽ gật đầu.

“Tạo thành loại tình huống này, ta nghĩ bởi vì bốn người này đều ở trong cung của Thái Hậu, Phan Hải theo bản năng xem nhẹ cho qua không tra tường tận. Nếu người kia ở ngay trong những người này, ta cảm thấy bốn người này có khả năng nhất.”

“Từ Ninh Cung……” Khương Tự lẩm bẩm niệm ba chữ này, nỗ lực nhớ lại tin tức kiếp trước.

Chỉ tiếc kiếp trước thời gian nàng trở lại kinh thành quá ngắn liền chết đi, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi cái gì.

Thấy nàng nhíu chặt mày, Úc Cẩn giơ tay xoa ấn đường của nàng, cười nói: “Nàng hiện tại đừng quá hao tổn tinh thần, ta từ từ điều tra là được. Người nọ trốn ở trong cung nhiều năm như vậy, không vội ở nhất thời này.”

“Ta biết cố nóng vội cũng vô dụng, tóm lại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi ——” Khương Tự đột nhiên ngừng nói, biểu tình có vài phần khác thường.

Úc Cẩn nhất thời khẩn trương lên: “Làm sao vậy?”

Khương Tự chỉ chỉ bụng nhỏ, có chút không xác định: “Ta hình như cảm giác được hài tử nhúc nhích.”

“Thật sao?” Úc Cẩn với tay qua đặt lên phần bụng mềm mại kia, đột nhiên cảm nhận được hơi hơi nhảy lên.

Úc Cẩn đột nhiên mở to hai mắt, con ngươi tràn đầy mới lạ cùng hưng phấn: “A Tự, nó, nó động!”

Đối mặt hài tử sắp chào đời, hai người đều là tay mới, cảm thụ được sinh mệnh nhỏ động thai liền mới mẻ không thôi.

Trong hoàng cung, Cảnh Minh Đế lại gặp nan đề.

Thái Hậu thế nhưng muốn đi chùa Đại Phúc dâng hương.

Đối với Cảnh Minh Đế mới ra cung thông khí liền gặp được án mạng mà nói, Thái Hậu muốn xuất cung quả thực rất là đáng sợ.

Ông gặp phải án mạng thì cũng thôi, Thái Hậu một bó tuổi, vạn nhất gặp phải làm sao bây giờ?

Hậu quả quả thực không dám tưởng tượng.

“Mẫu hậu, sắp tới Tết rồi, không bằng chờ đầu xuân trời ấm áp rồi hẵng đi.” Cảnh Minh Đế xuất chiến lược kéo dài. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận