Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 187: Có yêu quái

Chẩm Hà Cư đèn đuốc sáng trưng, đứng một đám người đen nghịt.
Chương gia cữu cữu mặt trầm như nước, giận dữ mắng Bát thúc Bát thẩm: “ Các ngươi nửa đêm trà trộn vào viện của cháu gái ta, đến tột cùng có ý đồ gì?”

Dù Bát thúc Bát thẩm là lưỡi xán hoa sen, lúc này cũng ngượng ngùng nói không ra lời, hai người mặt già đỏ bừng, đổ mồ hôi đầm đìa.

Mợ hừ lạnh một tiếng: “ Hừ, Bát lão gia, Bát thái thái với Ân Lâu, Thanh Yểu của chúng ta thật đúng là người một nhà, đêm hôm khuya khoắt mặc thành như vầy rồi chạy vào trong viện của Thanh Yểu, người một nhà như vậy ta thật đúng là có thêm kiến thức.”

Bát thẩm vắt hết óc biện giải: “ Ta, ta chính là gặp ác mộng, mơ thấy Thanh Yểu gặp phiền toái khóc lóc thảm thiết…… Cữu thái thái ngươi không biết chứ, giấc mộng này giống như thật vậy, ta tỉnh lại nghĩ tới nghĩ lui không yên tâm, lúc này mới cùng lão đầu cùng nhau lại đây. Lão đầu, ông nói có phải có chuyện như vậy không?”

Bát thúc liên tục gật đầu: “Không sai ——”

Tạ Thanh Yểu cười lạnh đánh gãy lời hai người, nhấc tay giơ lên mặt nạ giấy trắng chế thành trong tay: “Bát thúc Bát thẩm không yên tâm ta, Bát thẩm liền mang cái này lại đây xem ta? Là chê ta mệnh cứng, dọa không chết sao?”

Bát thúc hoàn toàn ngậm miệng, liên tục lau mồ hôi.

Bát thẩm hấp hối giãy giụa: “Thanh Yểu ngươi không biết thôi, ban đêm thím trúng gió, trên mặt liền nổi bệnh sởi……”

Tạ Thanh Yểu trực tiếp ném mặt nạ lên trên mặt Bát thẩm, mặt đẹp tức giận đến đỏ bừng: “Ta thấy là muốn dọa ta đến đổ bệnh nguy hiểm tính mạng, Bát thẩm có thể công khai tu hú chiếm tổ đi?”

Bát thẩm há miệng thở dốc, nhìn khuôn mặt như hàn băng của thiếu nữ đột nhiên giật nảy mình.

Đến lúc này mụ ta mới phát hiện, nha đầu trước mắt cũng không như mẫu thân của nàng ta, tính tình hiền như cục bột.

Song cái này cũng là hạt cát không thể xóa đi trong mắt.

“Thanh Yểu à, ngươi nghe Bát thẩm giải thích ——”

“ Đủ rồi!” Hai chữ đơn giản vang lên, mỗi một chữ đều giống như hạt châu băng, vỗ đến làm người sợ hãi.

Tạ Ân Lâu mặt vô biểu tình nhìn Bát thúc Bát thẩm, khóe miệng hơi hơi giương lên: “Đưa bọn họ ra phủ!”

Hạ nhân trong Bá phủ đã sớm không ưa việc làm của Bát thúc Bát thẩm, vừa nghe Tạ Ân Lâu phát lời lập tức khống chế hai người rồi đẩy ra bên ngoài.

Bát thẩm kêu trời khóc đất: “Ân Lâu à, chúng ta chính là thúc thím của ngươi, dù thế nào đi nữa cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi cũng không thể đuổi chúng ta đi như vậy a!”

Tạ Ân Lâu nhìn cũng không thèm nhìn phụ nhân khóc lóc ầm ỹ lấy một cái, hỏi một đám trưởng bối sắc mặt xấu hổ cùng tộc: “ Các vị thúc bá thím, hai người này nửa đêm xâm nhập chỗ ở của muội muội ta, ý muốn giả quỷ hại người, ta mời bọn họ rời phủ không tính là bất kính với trưởng bối chứ?”

Người bị hỏi liên tục thở dài, trong đó một vị tuổi lớn nhất giẫm chân nói: “ Làm loạn đến nông nỗi này. Lão Bát, hai vợ chồng các ngươi thật là hồ đồ mà.”

Hai vợ chồng này ỷ vào cha là tộc trưởng mà thường ở thôn trang đắc ý đã quen, đã sớm có người nhìn không vừa mắt, giờ phút này thấy hành vi của bọn họ càng cảm thấy khinh thường. Có một số khác ngày thường hay lấy lòng hai người, nhưng hiện giờ với tình hình trước mắt cũng không nói nên lời gì.

Mắt thấy hai vợ chồng Bát thẩm làm ầm ĩ vô dụng, bị tôi tớ trong phủ đẩy ra bên ngoài, Tạ Ân Lâu đột nhiên giương giọng: “ Từ từ!”

Bát thúc cùng Bát thẩm lập tức xoay đầu, trong mắt mang theo một tia hi vọng.

Tạ Ân Lâu nhìn ánh mắt hai người tựa như nhìn hai con chó nhà có tang, mang theo khinh thường cùng chán ghét: “ Xảy ra loại chuyện thế này, tình cảm giữa Bá phủ với đồng tộc các ngươi coi như chặt đứt, về sau nhị vị đừng đến đại môn Bá phủ nữa!”

Bát thúc trăm triệu không nghĩ tới Tạ Ân Lâu sẽ nói ra lời tuyệt tình thế này, đen mặt nói: “ Ân Lâu, đại gia gia ngươi chính là tộc trưởng!”

Tạ Ân Lâu cười lạnh lẽo: “ Ông hiểu lầm rồi, ta cũng chưa nói chặt đứt tình cảm cùng tộc với đại gia gia. Việc làm hôm nay của các ngươi, chờ sau khi đưa tang cha mẹ ta xong ta sẽ tự mình nói rõ với đại gia gia, xin đại gia gia thay hai huynh muội ta chủ trì công đạo!”

“Ngươi ——” Bát thúc lập tức đầu choáng mắt hoa.

Lần này, hai vợ chồng bọn họ tới hiệp trợ Bá phủ lo việc tang ma tuy rằng chứa một ít tư tâm, nhưng cũng không muốn thọc đến chỗ của phụ thân đâu.

Cha lão ta thân là tộc trưởng, cho dù trong lòng có muốn nghiêng về bọn họ, thì trước mặt nhiều tộc nhân như vậy cũng không thể làm gì.

Bát thúc càng nghĩ càng kinh hãi, mắt thoáng nhìn bà thím già mặt như cha mẹ chết bên người, giơ tay chính là một bạt tai: “ Đều là đồ đàn bà ác độc ngươi làm chuyện tốt, còn liên lụy cả ta!”

Cái mụ già này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!

Bát thẩm cũng không phải là kẻ ăn chay, bò lên chính là quất trở về một cái tát, đã tới giờ phút này rồi cũng không cần thiết giữ mặt mũi nữa, bất chấp tất cả nói:” Cái gì kêu ta liên lụy ông? Không phải ông khuyến khích ta sao? Hiện tại sự tình bại lộ ngược lại oán một mình ta? Ông cái lão già không lương tâm này……”

Tộc nhân ở đây liên tục lắc đầu, chỉ cảm thấy mặt già đều ném hết, vị tuổi lớn nhất nọ đen mặt nói: “Thế tử, nhanh sai người đưa hai vợ chồng bọn họ ra ngoài đi thôi.”

Quá mất mặt rồi!

“Ta không đi, ta không đi! Dựa vào cái gì đuổi ta đi?” Bát thẩm khóc trời đập đất, không cam lòng quay đầu nhìn lại.

Trong sân thoáng như ban ngày, thiếu nữ xinh xắn động lòng người một thân áo tang trắng đứng đó, ánh mắt vọng lại đây như hàn băng đầm sâu.

Bát thẩm đánh cái giật mình, chỉ vào Tạ Thanh Yểu kêu: “Nha đầu thúi này đã sớm tính kế chúng ta, là ngươi cố ý xem chúng ta xui xẻo!”

“ Người này điên rồi đi, lúc này mà còn nói năng lung tung?” Trong viện, mọi người khinh thường nói.

“Ta không nói năng lung tung, nếu không phải cố ý tính kế chúng ta, tại sao trong viện một tiểu thư khuê các lại nuôi yêu quái?”

Nằm ở bụi chuối tây dưới chân tường, Nhị Ngưu bất mãn lắc lắc cái đuôi.

Người này có biết nói chuyện không thế? Nó rõ ràng là một con cún bự uy phong lẫm lẫm, thế nào lại là yêu quái?

Bát thúc vừa nghe Bát thẩm nói như vậy, lập tức nghĩ tới, dậm chân nói: “ Không sai, trong viện này có yêu quái, chính là yêu quái đó tính kế chúng ta, chúng ta mới ——”

“Mới bại lộ?” Tạ Ân Lâu nói tiếp, mắt lộ ra hàn quang, “ Nếu đúng như vậy, ta đây ngược lại phải cảm kích " yêu quái"  trong miệng các ngươi.”

Nhị Ngưu gác mõm lên trên móng trước, nheo lại hai mắt.

Ừm, người này đúng là rất tinh mắt, tuy nhiên so với chủ nhân của nó vẫn kém hơn một chút.

“Chẩm Hà Cư xác thật có yêu quái, còn không chỉ một con, mà là hai con!” Tạ Thanh Yểu phỉ nhổ, duỗi tay chỉ hướng vợ chồng Bát thẩm, “ Với chất nữ mất đi song thân mà còn làm ra chuyện bỉ ổi như thế, các ngươi mới là yêu quái, bằng không ta thật sự nghĩ không ra tâm can một người sao có thể đen như vậy!”

Thiếu nữ nói xong nước mắt rơi như mưa, lẻ loi đứng ở trong viện giống như nụ hoa nhu nhược bị mưa gió diễn tấu, khiến người ta không khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.

Tạ Ân Lâu tiến lên, ôm lấy bờ vai muội muội.

“ Mau để bọn họ đi đi!” Chương gia cữu cữu quát.

Cho đến khi bị đẩy ra ngoài, vẫn còn truyền đến tiếng hét không cam lòng của Bát thúc: “Thật sự có yêu quái tập kích ta, các ngươi không thấy trên mông ta còn chảy máu sao?”

Mọi người: “……” Cái kẻ điên này, trên mông hắn lại không nở hoa, ai rảnh rỗi mà nhìn chằm chằm mông hắn mần chi?

Nhị Ngưu nhàn nhã lắc lắc đuôi lông xù xù.

Đã nói rồi mà, một con cún bự uy phong lẫm lẫm như nó sao có thể là yêu quái được, xem ra đại bộ phận nhân loại vẫn khá là hiểu lý lẽ.

Ánh mắt Khương Tự khẽ xê dịch, dừng lại trên một bụi chuối tây lá xanh biếc như tẩy, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Nhị Ngưu giữ nhà hộ viện chính là một tay hảo thủ đó! Nhị Ngưu nhà nàng sao có thể là yêu quái được? Thế nhân chỉ biết ăn nói lung tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận