Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 527: Xa phu

Theo Tề Vương thấy thì, hài tử đã giữ không nổi, mà Cảnh Minh Đế còn ở bên ngoài, nếu hắn biểu hiện quá tệ, làm phụ hoàng thất vọng càng là mất nhiều hơn được.
“Làm phiền thái y.”

“Vương gia đừng nói vậy.” Thái y âm thầm thở dài, vội vàng mượn lý do kê đơn rời khỏi nơi thị phi này.

Tề Vương cầm tay Tề Vương phi: “Vương phi, nàng chớ có suy nghĩ nhiều, dưỡng tốt thân thể hài tử chúng ta sẽ còn có.”

“Sẽ không, sẽ không có nữa……” Tề Vương phi thương tâm đến cực điểm, nói năng lộn xộn khóc la.

Đáy mắt Tề Vương lướt nhanh một tia chán ghét, trên mặt lại không lộ tí nào: “Vương phi, nàng bình tĩnh một chút, giờ đang ở trong cung.”

Nhắc nhở của hắn lại không được Tề Vương phi xưa nay hiền lương nghe lọt vào tai.

Nàng ta giờ phút này bụng đau như xoắn, tâm như đao cắt, sao còn để ý đang ở nơi nào.

Trong cung ngoài cung lại như thế nào, đứa con nàng ta tâm tâm niệm niệm mong đợi mất rồi, núi dựa nửa đời sau của nàng ta cũng đã mất……

Tề Vương phi khóc càng thêm thê thảm.

Ma ma chạy đến khó xử nói: “Vương gia, ngài ở lại nơi này có nhiều bất tiện, vẫn là đi ra ngoài trước đi.”

Tề Vương ước gì rời khỏi nơi máu tanh này, trên mặt toát vẻ đau đớn nói: “Vậy làm phiền ma ma chiếu cố tốt Vương phi.”

Tề Vương hành lễ với Hoàng Hậu, lại ấm giọng an ủi Tề Vương phi vài câu, xoay người đi ra ngoài.

Tề Vương phi đẻ non, phía dưới máu chảy không ngừng, Hoàng Hậu tuy là nữ tử lại cũng không tiện ở lâu.

Đối với người có thân phận tôn quý mà nói, đẻ non dù sao cũng là chuyện đen đủi, cho dù Hoàng Hậu không thèm để ý, cũng sẽ bị nữ quan nói này nói nọ.

Hoàng Hậu ấm giọng khuyên nhủ: “Tề Vương phi, bổn cung biết ngươi khó chịu, đổi lại nữ tử khác gặp phải chuyện như vậy đều sẽ khó chịu. Nhưng người thì nên nhìn về phía trước, ngày tháng còn dài, ngươi vẫn còn trẻ……”

Đáp lại Hoàng Hậu chính là tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Hoàng Hậu thở dài, phân phó đám người ma ma: “Chiếu cố tốt Vương phi.”

Ma ma vội vàng đáp vâng, chỉ huy cung tì lu bù làm việc.

Hoàng Hậu liếc nhìn bộ dạng thê thảm của Tề vương phi, đi ra ngoài.

Tề vương ra trước một bước đi qua hành lễ với Cảnh Minh Đế, nói giọng khàn khàn: “Nhi tử hổ thẹn, khiến phụ hoàng mùng một đầu năm đều không được thư thái.”

Cảnh Minh Đế xua tay: “Thôi, lúc này đừng nói những lời này. Tức phụ ngươi thế nào rồi?”

Tề Vương trầm trọng lắc đầu: “Hài tử mất rồi, nàng có chút chịu không nổi……”

Cảnh Minh Đế thở dài, nhất thời không biết an ủi ra sao.

Đặt trong nhà bá tánh tầm thường, sinh hạ bảy tám đứa con có thể nuôi lớn ba bốn đứa đã là tốt lắm rồi, phụ nhân đẻ non càng không hiếm lạ. Nhưng Tề Vương phi mong mỏi đứa nhỏ này không dễ dàng, ông là biết đến.

“Tức phụ ngươi tại sao lại bị ngã?”

Tề Vương cúi đầu, bi thống nói: “Là nhi tử không tốt, không chiếu cố tốt Vương phi.”

Hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy rõ ràng, cú ngã của Vương phi quá không thể hiểu được, nói là ngoài ý muốn hắn là người thứ nhất không tin.

Không có người nào rõ hơn hắn Vương phi để ý đứa nhỏ này cỡ nào, sao có thể sẽ không cẩn thận té ngã được?

Nhưng những điều này đều không thể nhắc với phụ hoàng, hắn chỉ có thể đánh gãy hàm răng cùng nuốt máu.

“Thôi, sự tình nếu đã xảy ra, khổ sở cũng vô ích, cũng may các ngươi còn trẻ.”

Tề Vương khóc không ra nước mắt, lại gắng chống đỡ nói: “Dạ, nhi tử hiểu.”

Ở tuổi này của hắn, nhi tử nhà người khác đều đã vào học đường, con của hắn còn chưa thấy cái bóng đâu, huống chi đang là thời kỳ mấu chốt tranh phong với lão Tam. Vợ cả có thai lại đẻ non, đứa nhỏ này còn không bằng không tới ——

“Những người khác giải tán cả chưa?” Cảnh Minh Đế hỏi Phan Hải.

“Phần lớn đang chờ ở ngoài cung ạ.”

Mặt Cảnh Minh Đế trầm xuống, tức giận nói: “Chờ cái gì mà chờ, bảo bọn họ mau về nhà đi!”

Một đám chỉ biết thêm phiền, Đóa ma ma bên kia người sắp bị đánh chết rồi mà một chữ vẫn chưa hỏi ra.

Nghĩ đến điều này, Cảnh Minh Đế liền đau tim.

Phan Hải lĩnh mệnh mà đi, tới ngoài cửa cung nhìn quanh một vòng, cao giọng nói: “Hoàng Thượng lệnh cho các vị giải tán cả đi.”

Có người không nhịn được tâm bát quái vội hỏi: “Phan công công, Tề Vương phi không có việc gì chứ?”

Phan Hải nghĩ chuyện Tề Vương phi đẻ non chắc chắn không giấu được, không đắc tội người, nói: “Hài tử mất rồi.”

Từng tiếng thổn thức vang lên, có bao nhiêu thật lòng cũng chỉ có trời biết đất biết.

Từng chiếc xe ngựa lần lượt lái đi, cuối cùng chỉ còn xe ngựa Tề Vương phủ lẻ loi lưu lại tại chỗ.

Xa phu ngồi xổm cạnh xe ngựa, nhìn nhìn thị vệ tuần tra qua lại, ôm chân ngựa nhỏ giọng khóc hu hu.

Vương phi ngã từ trên xe ngựa xuống đẻ non, hắn chắc chắn không thoát tội.

“Câm miệng!” Thị vệ đến gần quát lớn một tiếng.

Xa phu lau nước mắt chậm rãi đứng lên, ánh mắt chạm đến nơi nào đó bỗng co rụt lại, biểu tình dần dần trở nên hoảng sợ.

Thiên điện bận rộn đến lúc cửa cung khóa, Tề Vương phi được nâng lên nhuyễn kiệu, được Tề Vương đưa ra hoàng cung.

Cứ việc Tề Vương phi đẻ non, vợ chồng Tề Vương cũng không có đạo lý ngủ lại trong cung, có vài quy củ dù là Đế hậu cũng không tiện phá vỡ.

Xa phu dựa vào vách xe lại không dám nhắm mắt nhìn thấy Tề Vương đi ra, trắng mặt nghênh đón: “Vương gia ——”

Tề Vương lúc này nào có tâm tình nói chuyện với một tên xa phu, trầm khuôn mặt xoay người lên ngựa, đi đến bên cạnh nhuyễn kiệu: “Đi thôi.”

Nhuyễn kiệu thoáng tăng nhanh tốc độ.

Xa phu nhìn nhìn, ngồi trên xe ngựa giơ roi quất ngựa chạy đi.

Đêm mùng một đầu năm, bầu trời không thấy trăng sao, tựa như tâm tình của Tề Vương vào giờ phút này, một mảnh tình cảnh bi thảm.

Tề Vương gấp gáp muốn chạy về Vương phủ, chỉ cảm thấy đoạn đường này đặc biệt gian nan.

Nhuyễn kiệu rốt cuộc ngừng lại trước nhị môn Tề Vương phủ.

Tề Vương xuống ngựa, nói với kiệu phu: “Trực tiếp nâng đến cửa chính viện đi.”

Ở trong cung ôm Vương phi là không có cách nào, không thể lưu lại cho phụ hoàng lưu ấn tượng lãnh khốc vô tình. Nhưng đã tới trong phủ, hắn không muốn lây dính mùi máu tươi nữa.

Nhuyễn kiệu dừng ngoài cửa chính viện, mấy nha hoàn bà tử vây lại đỡ Tề Vương phi xuống kiệu, vừa nâng vừa ôm vào trong phòng.

Giày vò một hồi, trên mặt Tề Vương phi không còn chút huyết sắc, nhìn vào làm lòng người kinh hãi.

Mấy nha hoàn tâm phúc khóc lóc: “Vương phi, Vương phi ——”

“Câm miệng!” Tề Vương tức giận quát một tiếng, tiếng khóc tức khắc im bặt.

Tề Vương phi giật giật mí mắt, cố hết sức mở mắt ra.

“Cảm thấy thế nào?” Giọng điệu Tề Vương ôn hòa xuống.

Tề Vương phi không biết lấy khí lực từ đâu ra, bắt lấy cổ tay Tề Vương, khàn giọng nói: “Vương gia, trên ván xe rất trơn ——”

Tề Vương nheo mắt, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm giày của Tề Vương phi.

Mùa đông nữ tử quý tộc quen đi giày ủng, nhẹ nhàng lại giữ ấm.

Tề Vương phi bởi vì có thai, giày là đặc chế, không có gót giày.

Tề Vương trực tiếp cầm lấy ủng ngắn lật lên, duỗi tay lau lau, sau đó giơ ra chỗ sáng nhìn kỹ.

Tang vật màu nâu đen, xoa trên tay có hơi dính nhớp.

Sắc mặt Tề Vương nhất thời trở nên vô cùng khó coi, không kịp nói gì với Tề Vương phi đã xông ra ngoài, đi thẳng đến chuồng ngựa.

Xa phu ngày thường sẽ nghỉ ngơi ở phòng nhỏ cách chuồng ngựa không xa, thuận tiện bảo dưỡng xe, chăm sóc ngựa.

Mà lúc này xa phu vốn nên nghỉ ngơi lại đang ở trong chuồng ngựa, đang dùng vải ướt không ngừng chà ván xe.

Tề Vương sải bước đi tới, nhấc chân đá thẳng vào lưng xa phu.

“Ngươi đang làm gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận