Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 60: Phiền não của nhà hàng xóm

A Man rất tán thành: “ Đúng đó, nghe nói ruột chảy ra đầy đất, bà tử của Vĩnh Xương Bá phủ phái đi mời bà ta nhìn thấy  sợ đến múc tè ra quần. Nhưng mà, tiểu tỳ cảm thấy vậy cũng là báo ứng ——”
Nói đến đây, A Man đột nhiên im ru, một đôi mắt hạnh trợn tròn lên.

“ Sao thế?” Khương Tự nhướng mày.

A Man cà lăm: “ Cô, cô nương, ngày đó ngài nói ác nhân tự có trời trị, chẳng lẽ ——”

“ Hử?”

A Man một hơi nghẽn lại: “ Chẳng lẽ ngài đã sớm nhìn ra ấn đường của Lưu tiên cô biến thành màu đen, không còn sống lâu nữa?”

“Khụ khụ.” Khương Tự nhịn không được ho khan.

A Xảo vội vàng giúp Khương Tự vuốt lưng, giận trừng A Man một cái: “ Nói càn nói bậy gì đâu? Cô nương cũng không phải mấy người coi bói đó.”

Khương Tự đối với điều này cũng không để ý, cười nói: “ Không cần tính, thường đi bên bờ sông nào có chuyện giày không ướt, làm nhiều chuyện ác, cho dù trời không bắt cũng sẽ có người đến trị.”

A Man ngồi ở ghế con hai tay chống cằm: “ Rốt cuộc là đại hiệp nào làm chuyện tốt nhỉ?”

“ Được rồi, nhanh đi làm việc đi, nói với cô nương nói mấy chuyện dọa người vậy làm gì?” A Xảo kéo A Man ra ngoài.

Cũng không lâu lắm A Xảo lại quay lại, trong tay có thêm một tấm bái thiếp: “ Cô nương, đây là thiếp mời của Tạ đại cô nương Vĩnh Xương Bá phủ.”

Tạ Thanh Yểu từ yến hội hơn một tháng trước chịu cơn giận không đâu bị bệnh cho đến lúc Khương Tự từ hôn với An Quốc Công phủ, tuần tự tới thăm hai lần, xem như bạn thâm giao thổ lộ tâm tình khó được của Khương Tự.

Khương Tự cầm thiếp cười.

Tạ Thanh Yểu là một người thích náo nhiệt, này là tới nhiều chuyện với nàng đây.

Khương Tự nâng bút viết hồi đáp rồi giao cho A Xảo đưa ra ngoài.

Vĩnh Xương Bá phủ kế bên  Đông Bình Bá phủ, chỉ chốc lát sau Tạ Thanh Yểu đã đến.

Cùng tuổi với Khương Tự Tạ Thanh Yểu sinh một khuôn mặt trái táo, hai gò má có một đôi lúm đồng tiền, chưa nói đã cười trước: “ A Tự, ta tới rồi.”

Khương Tự ngồi ngay ngắn ở trước bàn trà cũng đã pha sẵn một bình thanh trà, trên mặt bàn còn đặt mấy đĩa trà bánh.

Tạ Thanh Yểu không chút khách khí ngồi xuống đối diện.

Thiếu nữ hai gò má ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, Khương Tự biết đây là biểu hiện khi đang nhịn một bụng lời muốn nói của cô bạn tốt.

“ Trước uống trà làm trơn yết hầu.”  Một chén trà xanh đẩy đến trước mặt Tạ Thanh Yểu.

Tạ Thanh Yểu bưng lên uống hai ngụm, hạ giọng thần thần bí bí nói: “ Hôm nay phát sinh một chuyện cực kỳ doạ người.”

“ Phì.” A Man đứng hầu ở một bên nhịn không được cười ra tiếng.

Tạ Thanh Yểu buồn bực trừng A Man một cái.

A Man vội vàng cúi đầu xuống, bày ra một bộ dạng trung thực.

Tạ Thanh Yểu biết nha hoàn này của Khương Tự không thông minh lắm, cũng không so đo, hai tay đặt ở trên mặt bàn thân thể nghiêng về phía trước: “ Vị Lưu tiên cô đến nhà ngươi trừ tà làm phép tối hôm qua bị người ta giết rồi!”

Thấy Khương Tự không có phản ứng, Tạ Thanh Yểu đẩy nàng một cái: “ Bất ngờ không? Dọa người không? Ngươi cho chút phản ứng đi nha.”

“ Bất ngờ, dọa người!” Khương Tự nghiêm trang gật đầu.

Tạ Thanh Yểu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Khương Tự một hồi lâu, nhụt chí: “ Ngươi chính là như vậy, dù có sợ đến gần chết cũng đều cố kìm nén.”

Nàng khi còn bé thật không thích Khương Tự, luôn cảm thấy một Khương Tự luôn ăn mặc xinh đẹp ngay cả khi cười lên độ cong khóe miệng cũng vừa đủ không phải người cùng đường với mình.

Cho đến có một lần, nàng quấn lấy huynh trưởng đòi đi ra ngoài chơi, sau khi ra khỏi nhà rồi lại bị vị huynh trưởng đang ở tuổi mèo chê chó ghét chuồn êm bỏ rơi.

Cầm mứt quả ngây ngốc đứng ở đầu đường nàng bị mấy đứa con nít lớn hơn vây quanh túm váy kéo bím tóc, là Khương Tự chỉ huy A Man cao hơn con nít cùng tuổi nửa cái đầu cứu nàng ra. Từ đó trở đi, nàng liền ăn vạ Khương Tự.

A Tự nhà nàng xinh đẹp như hoa, mặt lạnh tim nóng, ưu điểm một cái bàn tay đều đếm không hết, đáng tin cậy hơn ca ca khốn kiếp của nàng nhiều.

Khương Tự dở khóc dở cười.

Nếu nói trước kia, nàng thật đúng là lòng tự trọng quá mạnh.

Mất mẹ từ nhỏ cùng với việc tước vị của phụ thân không truyền đến đời sau mang đến cho nàng rất nhiều ánh mắt khác thường, mà vô luận là đồng tình thương tiếc, hay là lãnh đạm khinh thường, đều không phải điều nàng muốn.

Nàng chỉ có biểu hiện ra không quan tâm, không để bụng, như vậy mới sẽ không bị người ta coi thường.

Nhưng mà đã trải qua những sự việc sinh tử kia, nàng sớm đã ở trong thời gian cực ngắn trưởng thành, tỉnh ngộ rồi.

“ Dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy, muốn nói sợ hãi, cũng chưa đến mức đó.” Khương Tự cầm lấy một miếng hoa hồng xốp giòn đưa tới.

Điểm tâm làm thành hình hoa hồng nhìn tinh xảo cực kỳ, Tạ Thanh Yểu nếm thử một miếng, thở dài: “ A Xảo thật đúng là bảo vật, điểm tâm này làm ra ăn càng ngày càng ngon.”

Ăn xong một miếng hoa hồng xốp giòn, Tạ Thanh Yểu lau khóe miệng, thổn thức nói: “ Lưu tiên cô có năng lực như thế, ngay cả mẹ ta đều xem bà ta như thần tiên sống cơ, ai mà ngờ cứ thế mà chết đi.”

“ Phủ các ngươi muốn mời Lưu tiên cô chính là bá mẫu?”

Tạ Thanh Yểu và Khương Tự không có gì giấu nhau, tất nhiên là không có gì phải giấu diếm: “ Đúng đó, mời Lưu tiên cô tới làm gì mẹ ta nửa chữ cũng không lộ, hôm nay nghe nói Lưu tiên cô đột tử mẹ ta ngồi sững sờ một hồi lâu, rồi còn rơi lệ. Ta liền nhịn không được tới tìm ngươi hỏi thăm một chút, Lưu tiên cô thật sự có năng lực lớn như vậy sao?”

“ Có thể trị hết mắt tật của tổ mẫu ta, Lưu tiên cô có lẽ có mấy phần bản lĩnh thật sự đi.” Khương Tự thản nhiên nói.

Nàng hứa hẹn Lưu tiên cô được cả danh lẫn lợi, cũng không có nuốt lời, chỉ có điều Lưu tiên cô không có cái số hưởng thụ mà thôi.

Lưu tiên cô làm ra chuyện đó với những cô nương vô tội kia và huynh trưởng, chết cũng không có gì đáng tiếc, nàng không sinh ra chút lòng đồng tình nào.

Huống chi lấy danh tiếng bây giờ của Lưu tiên cô nếu muốn làm ác, chắc chắn sẽ làm ác rất lớn, vậy đẩy Lưu tiên cô lên một bước này tội của nàng cũng càng lớn theo.

Có thể nói, bắt đầu từ khi phái A Man đến tìm Lưu tiên cô, nàng chẳng khác nào đã sớm đẩy Lưu tiên cô lên con đường hoàng tuyền rồi.

“ Vậy ta lại càng lo lắng hơn.”  Tạ Thanh Yểu buồn rầu nhíu mày, “ Mẹ ta nghe nói Lưu tiên cô đột tử liền rơi lệ, có thể thấy được đối với chuyện muốn cầu Lưu tiên cô ôm kỳ vọng rất lớn. Mẹ ta rốt cuộc gặp việc khó gì đây?”

Trong khoảng thời gian này, Vĩnh Xương Bá phu nhân gặp phải việc khó ư?

Khương Tự cẩn thận suy tư.

Kiếp trước lúc này nàng đã sớm thành thân, đối với chuyện bên ngoài thật sự không biết được bao nhiêu, muốn nói chuyện của Vĩnh Xương Bá phủ có thể truyền ra bên ngoài, thật đúng là có một cọc.

Vĩnh Xương Bá chẳng biết tại sao lại ngủ ở trong chuồng heo của một hộ gia đình đầu đường, người nhà kia sáng sớm nghe thấy heo kêu ầm ỹ mới phát hiện ra.

Đương nhiên, sự kiện Vĩnh Xương Bá ngủ chuồng heo trong nháy mắt vinh dự đứng đầu bảng bát quái hàng năm của kinh thành, mang đến cho đám người thích bát quái phúc lợi khá to lớn.

Ngoại trừ mất mặt, việc này dẫn đến ảnh hưởng trực tiếp chính là nhà gái vốn đang nghị thân với thế tử Vĩnh Xương Bá Tạ Ân Lâu cứ thế mà không giải quyết được gì.

Có một lão tử tinh thần không bình thường, ai biết nhi tử có thể cũng động kinh đi ngủ với heo hay không.

Khương Tự nhớ rõ Tạ thế tử miễn cưỡng được xem như thanh mai trúc mã với nàng cho đến năm nàng chết vẫn còn sống độc thân.

“ Bình thường mà nói, nếu như nữ tử gặp phải chuyện nan giải, tám chín phần mười có liên quan đến trượng phu.” Khương Tự cân nhắc nhắc nhở.

Dù sao cũng là trưởng bối của bạn tốt, nàng cũng không thể nói thẳng là rất nhanh thôi phụ thân của ngươi sẽ ngủ với heo, sau đó hôn sự mắt thấy sắp thành của ca ca ngươi cũng đồng thời thất bại.

Tạ Thanh Yểu đột nhiên vỗ bàn một cái: “ Chẳng lẽ nói phụ thân ta ở bên ngoài nuôi vợ bé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận