Tự Cẩm

Tự Cẩm - Chương 377: Sự tình đột phát

Nhìn thấy nữ tử ấy, Khương Tự cả kinh: “Tam tỷ!”
Úc Cẩn nghe ra trong giọng nói của Khương Tự mang theo quan tâm, chén trà trong tay vung lên hất ra ngoài, ném lệch trường mâu đâm về phía Khương Tiếu của hộ vệ.

Dưới đợt biến cố này, đám người tức khắc rối loạn lên, tiếng kêu sợ hãi hết đợt này đến đợt khác.

Một đạo hàn quang bay về phía Chân Hành.

Úc Cẩn ánh mắt căng thẳng, nhanh chóng quơ lấy một cái chén trà khác ném xuống, thuận thế nhảy ra khỏi cửa sổ. Đợi người rơi xuống mặt đất, chén trà bay ra cùng ám khí chạm vào nhau, cùng đồng thời rơi xuống đất.

Trường hợp càng thêm hoảng loạn.

“Bảo hộ Trạng Nguyên lang!”

Tuấn mã hí dài, bước chân hỗn độn, thanh âm la hét vang lên liên tiếp.

Người che đấu lạp so với Úc Cẩn mấy chiêu, tự biết không địch lại, lập tức rút lui.

Úc Cẩn cất bước đuổi theo, rất nhanh một trước một sau biến mất ở trong đám người.

Khương Tự thăm dò ngoài cửa sổ, nhìn thấy Long Đán theo phân phó của nàng mang Khương Tiếu rời khỏi đám người hỗn loạn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại phát hiện một đạo tầm mắt dừng ở trên người nàng.

Ánh mắt chạm nhau, Khương Tự hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi nhau, rồi vội vàng đóng cửa sổ lại.

Chân Hành lại không có bất luận phản ứng gì, được các hộ vệ bao quanh bảo vệ, qua loa kết thúc dạo phố khoe quan phong quang vô hạn.

Long Đán mang theo Khương Tiếu không ngừng giãy giụa lên trà lâu.

Khương Tự tiến lên đón, cầm tay Khương Tiếu: “Tam tỷ, tỷ không sao chứ?”

Thấy là Khương Tự, Khương Tiếu đình chỉ giãy giụa, rất là ngoài ý muốn: “Tứ muội, hóa ra là muội. Muội thế nào lại ở chỗ này?”

Khương Tự cũng thẳng thắn: “Vương gia hẹn muội cùng nhau xem Trạng Nguyên dạo phố, Tam tỷ thì sao?”

Khương Tiếu xách theo làn váy không biết làm sao bị rách, cắn môi nói: “Ta cũng là theo ngũ muội, Lục muội tới xem náo nhiệt, ai ngờ thiếu chút nữa ném luôn mạng nhỏ!”

“Trên đường đông người, vừa rồi Tam tỷ xác thật quá nguy hiểm.” Nghĩ đến tình cảnh trường mâu đâm về phía Khương Tiếu, Khương Tự còn có chút nghĩ mà sợ.

Từ khi ở chung phòng lúc ở Trường Hưng Hầu phủ, quan hệ của tỷ muội hai người càng thêm hòa hợp, nàng tự nhiên không muốn nhìn thấy Khương Tiếu xảy ra chuyện.

Khương Tiếu đột nhiên lạnh mặt, tay vỗ lên mặt bàn cái rầm: “Có người đẩy ta! Lực đạo đó tuyệt đối là cố ý, mà không phải trong lúc vô tình chen chúc.”

Khương Tự sửng sốt, người thứ nhất nghĩ tới chính là Lục cô nương Khương Bội.

Tỷ muội ba người cùng nhau ra ngoài, nếu như thực sự có người cố ý đẩy Khương Tiếu, khả năng Khương Bội chơi xấu là rất lớn.

Khương Tiếu cũng nghĩ như vậy, lập tức vọt tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài.

Dưới lầu dòng người chen chúc xô đẩy, hỗn loạn không thôi.

Nàng mắt sắc, rà soát một lát, liền nhìn thấy tỷ muội Khương Lệ đang chống gốc cây thở hổn hển.

“Tứ muội, các nàng ở nơi đó.”

Khương Tự lập tức phân phó Long Đán dẫn hai người Khương Lệ tới.

Không bao lâu Khương Lệ cùng Khương Bội lên lầu.

Vừa mới một phen hỗn loạn, hai người thoạt nhìn còn chật vật hơn Khương Tiếu, một người tóc rối bù, một người rớt giày.

Thấy là Khương Tự, Lục cô nương Khương Bội lập tức nhào tới, đáng thương hề hề nói: “Tứ tỷ, may mà gặp tỷ. Tỷ coi muội rớt mất một chiếc giày rồi, không thể về nhà được.”

Khương Tự mím môi.

Khương Bội trèo cao giẫm thấp tuy chẳng ra gì, nhưng so với Khương Thiến hại tính mạng người coi như chỉ là chút tật vặt.

Nhưng nếu cái đẩy vừa rồi là nàng ta làm ra, vậy thì phải xem lại rồi.

Khương Tiếu lạnh mặt nhìn về phía Khương Bội: “Vừa rồi ta bị người ta đẩy ra ngoài, Ngũ muội, Lục muội nhìn thấy ai chăng?”

Ngũ cô nương Khương Lệ nhẹ nhàng lắc đầu.

Khương Bội nói theo: “Không phát hiện.”

Thấy Khương Tiếu vẫn nhìn chằm chằm mình không tha, Khương Bội có chút bực bội: “Tam tỷ nhìn ta như vậy làm gì? Lại không phải ta đẩy ngươi!”

Khương Tiếu cười lạnh: “Vậy cũng khó nói.”

Khương Bội trả lời lại một cách mỉa mai: “Tam tỷ đừng tưởng rằng giao hảo với Tứ tỷ là có thể dứt khoát oan uổng người. Việc chưa từng làm, có thế nào ta cũng sẽ không nhận!”

Khương Tiếu tức xanh mặt: “Ta hỏi ngươi có đẩy ta hay không, ngươi kéo sang việc khác làm gì?”

Thấy hai người ồn ào, Khương Lệ nhẹ giọng mở miệng: “Tam tỷ, không phải Lục muội.”

Khương Tiếu không khỏi nhìn về phía Khương Lệ.

Khương Lệ hơi hơi cắn môi, giải thích nói: “Lúc ấy Lục muội nhào về phía trước, suýt nữa đụng vào một tiểu cô nương, ta liền kéo muội ấy một phen. Vừa vặn khi đó Tam tỷ bị chen ra, cho nên ta nhìn thấy rõ ràng, Lục muội không có đẩy Tam tỷ……”

“Tam tỷ, tỷ nghe rồi chứ, không phải ta!”

Khương Tiếu sắc mặt ửng đỏ, đột nhiên cúi người với Khương Bội: “Ta đây nhận lỗi với ngươi, là ta hiểu lầm ngươi.”

Khương Bội không ngờ Khương Tiếu nhận sai dứt khoát như thế, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng hừ lạnh nói: “Thôi, về sau ngươi đừng chuyện xấu gì cũng nghĩ đến trên người ta là được, chính mình xui xẻo trách ai được.”

Khương Tiếu khẽ cắn môi, xác thật chỉ có thể nhận mình xui xẻo.

Trường hợp hỗn loạn như thế, bị người đẩy từ sau lưng một cái, sao mà tìm ra người đẩy được.

Khương Tự nhìn ra bên ngoài, thu hồi ánh mắt: “Long Đán, ngươi đưa bọn ta hồi Bá phủ đi.”

Dưới lầu có dừng xe ngựa, vốn có lão Tần đánh xe không phải lo gì, nhưng vừa rồi Chân Hành gặp nạn làm Khương Tự không dám khinh thường.

“Ngài không đợi chủ tử?”

“Không được, hắn đuổi theo thích khách, nếu như không có việc gì đã sớm trở lại.”

Chọn lúc ngự phố khoe quan ám sát Trạng Nguyên lang, Khương Tự từ trong đó ngửi ra mùi vị không tầm thường.

Đang nói, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Úc Cẩn đẩy cửa mà vào: “A Tự ——”

Thấy trong phòng còn có mấy người Khương Tiếu, lập tức im tiếng, mày kiếm hơi chau quét qua mấy người một lượt, đi nhanh về phía Khương Tự.

“Không sao chứ?” Tới trước mặt Khương Tự, hắn mềm giọng hỏi, hơi thở vẫn còn dồn dập.

Khương Tự liền cười: “Ta có thể có chuyện gì, thích khách bắt được?”

Úc Cẩn khẽ gật đầu, trực tiếp nói với Long Đán: “Mời ba vị cô nương đi ra ngoài trước.”

Long Đán lập tức vươn tay với ba người Khương Tiếu: “Ba vị cô nương mời đi.”

Khương Tiếu nhìn Khương Tự một cái, đi ra ngoài.

Khương Lệ sụp mi thuận mắt uốn gối, đi theo ra ngoài.

Chỉ có Khương Bội đi tới cửa nhịn không được quay đầu lại, liếc nhanh Úc Cẩn một cái, lúc này mới đi ra cửa phòng.

Long Đán quay đầu lại nhìn ba người: “Ba vị cô nương đứng đây chờ một lát.”

Khương Bội dựa vào lan can, một trái tim sôi sục như dầu chiên.

Đó là vị hôn phu của Tứ tỷ Yến Vương nha.

Trẻ tuổi như thế, tuấn mỹ như thế, tôn quý như thế……Vì sao Khương Tự có vận khí tốt như vậy chứ!

Trong phòng, Úc Cẩn duỗi tay đặt lên vai Khương Tự: “A Tự, sự tình có chút không đúng, thích khách kia là người dị tộc.”

“Ý của huynh là ——”

“Việc này khả năng sẽ kinh động phụ hoàng, cố tình Tam tỷ nàng lại liên lụy vào, đến lúc đó có lẽ sẽ cho truyền Tam tỷ nàng hỏi chuyện.”

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại nhanh chóng quyết định nhảy cửa sổ cứu Trạng Nguyên lang.

Đầu tiên là một nữ tử lao ra giữa đường làm đội ngũ chậm lại, hộ vệ phân tâm, ngay sau đó là Trạng Nguyên lang bị ám sát, bằng vào trực giác hắn liền kết luận nữ tử lao ra giữa đường không phải vô tình, nếu không phải đồng bọn của thích khách, thì chính là cá trong chậu bị tai vạ.

Nếu là người khác, hắn mới lười quản nữ tử kia như thế nào, nhưng nữ tử này là tỷ muội của A Tự, liền không thể không để ý, càng không thể để Trạng Nguyên lang xảy ra chuyện.

Nếu Trạng Nguyên lang được coi là điềm lành bị ngộ hại, A Tự là chuẩn Vương phi chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Úc Cẩn cân nhắc này đó, sờ sờ cằm.

Hắn cũng bội phục chính mình đang lúc ngàn cân treo sợi tóc lại có thể nghĩ được nhiều như vậy, khó trách A Tự ai cũng không yêu, chỉ độc vừa ý hắn. 
Bạn cần đăng nhập để bình luận